Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu


Đại phu nhân âm trầm cười: "Yên tâm đi, sẽ không có ai có thể biết được, phi tử trong cung lại có thể đội nón xanh cho Hoàng thượng, còn dám làm ra chuyện li miêu tráo Hoàng tử..."
Bởi vì quá giật mình, Tuệ Pháp đại sư nhịn không được hít một hơi khí lạnh, phát ra một chút động tĩnh, nam tử trọng thương trên giường quát một tiếng: "Ai?!"
Sắc mặt Đại phu nhân biến đổi, bà ta vừa nói ra một câu động trời, nếu như để cho người khác nghe thấy.
Nghĩ đến hậu quả có khả năng xảy ra, đại phu nhân cũng luống cuống, gấp gáp đi ra ngoài nhà gỗ.

Trương ma ma đã sớm ra ngoài xem, tầm mắt lạnh lẽo dò xét xung quanh.
"Trương ma ma, có nhìn thấy gì không?"
"Phu nhân, không thấy được người, nhưng nhất định đã có người đến, ở đây có dấu chân." Đại phu nhân nhìn về phía Trương ma ma chỉ, quả nhiên nhìn thấy hai dấu chân to trên mặt đất.
"Nhìn dấu chân này, là giày của hoà thượng trong chùa."
Trương ma ma rất khôn khéo, nhanh chóng phát hiện được manh mối mấu chốt.

Đại phu nhân chó chút sợ hãi hỏi: "Thi thể của hoà thượng câm kia đâu?"
Trương ma ma đứng dậy đi ra phía sau nhà gỗ xem xét, nhanh chóng quay lại, trả lời: "Phu nhân, không có bị ai động vào."
Đại phu nhân hơi hơi thở dài nhẹ nhõm, đột nhiên lại căng thẳng: "Vậy ngươi nói xem, người nọ có nghe được những gì chúng ta nói vừa rồi hay không?"
Trương ma ma do dự, nói: "Đại phu nhân, vấn đề không phải là nghe được hay không, mà là nghe được nhiều hay ít.

Theo dấu vết người nọ để lại, sợ là..."

"Sợ là cái gì?" Đại phu nhân quát.
Trương ma ma hơi run run: "Sợ là đã nghe được toàn bộ, đặc biệt là câu nói cuối cùng kia của phu nhân, nếu không thì sẽ không đột nhiên để lộ ra dấu vết."
Sắc mặt đại phu nhân cực kì khó coi, trong mắt có kinh hoảng, bà ta nắm chặt lấy tay Trương ma ma, mới miễn cưỡng làm cho bản thân bình tĩnh lại, hỏi: "Trương ma ma, làm thế nào bây giờ?"
Trương ma ma thấp giọng nói: "Gϊếŧ!"
Toàn thân đại phu nhân nhịn không được run lên một cái, Trương ma ma lại bình tĩnh nói: "Những lời trước đó người khác nghe được cũng không có vấn đề gì, nhưng câu nói cuối cùng kia..."
Đại phu nhân biểu tình rùng mình, mắt cũng lộ ra tàn nhẫn, liếc Trương ma ma một cái, gật gật đầu, quay lại nhà gỗ lần nữa.
Thần sắc nam tử trên giường cũng cực kì âm trầm, hắn đã sớm nghe rõ hai chủ tớ đại phu nhân nói chuyện, hiện tại cũng không nói thêm cái gì, đi thẳng vào vấn đề: "Xem ra hiện tại vốn không gϊếŧ cũng phải gϊếŧ, một kẻ cũng không thể bỏ qua."
Đại phu nhân nhăn nhăn mày: "Trong Đại Từ tự khách hành hương đông đảo, hiện có không ít phu nhân quan gia cùng các tiểu thư ở trong tự, sợ là..."
Nam tử cắn răng: "Đại phu nhân, lúc này ngươi sợ cũng không thể không làm, ngươi mang theo bao nhiêu người? Phái tất cả ra đi, đi ổn định các phu nhân quan gia cùng các tiểu thư trước, để các nàng tạm thời đừng tiếp xúc với tăng nhân trong tự, đặc biệt là tiểu hoà thượng."
Mắt Trương ma ma chợt loé tinh quang: "Không tồi, phu nhân, như vậy tin tức sẽ tạm thời không truyền tới chỗ những phu nhân cùng tiểu thư đó, chỉ cần trước khi tin tưc phát tán ra gϊếŧ sạch hoà thượng trong tự, là có thể đảm bảo kín không kẽ hở."
Nam tử ho khan cười cười hai tiếng: "Phu nhân đúng là có một con chó tốt."
Đại phu nhân lạnh lùng nói: "Chú ý lời nói của ngươi, Trương ma ma chiếu cố ta từ nhỏ, không phải loại cẩu nô tài như ngươi có thể so sánh."
Nam tử lại cười: "Đại phu nhân, hành động đi."
Đại phu nhân thần sắc dữ tợn cảnh cáo nam tử: "Ngươi tốt nhất là nhanh chóng làm cho tốt, nếu để một kẻ bỏ chạy..."
Nam tử thần sắc mỉa mai: "Đại phu nhân yên tâm đi, chuyện vừa nãy đáp ứng ngươi cũng nhất định hoàn thành.

Tứ thiếu gia của quý phủ bất hạnh bỏ mạng giữa huyết án, cũng chỉ có thể trách mệnh hắn quá xui xẻo..."

Tuệ Pháp đại sư sống nửa đời người, lần đầu tiên cảm nhận được sợ hãi lớn như vậy.

Người xuất gia không quan tâm chuyện thế tục, nhưng nếu chuyện thế tục tự tìm đến cửa...!vậy cũng không thể nề hà.
Trước tiên ông liền tập trung tăng chúng trong tự, trực tiếp tụ họp ở cổng lớn, lúc này mặt trời vẫn đang trên cao, ban ngày ban mặt, những người đến ở trong tự, bá tánh đi viếng phật cùng đường phố đông đúc, ngăn chặn khả năng gϊếŧ người diệt khẩu của bọn họ.
Tuệ Pháp đại sư một khắc cũng không dám chần chờ, tăng chúng còn chưa tập trung đủ đã bắt đầu xắp xếp từng nhóm ra khỏi chùa giảng kinh.

Tuy là ban ngày ban mặt, nhưng không thể không phòng ngừa sẽ có chuyện xảy ra.

Ai biết được đám người kia có phát rồ, trực tiếp cho người bao vây Đại Từ tự, tàn sát diệt khẩu hay không?
Bởi vì quá gấp, tăng chúng đều tay không bị an bài ra ngoài, chuyện này khiến đông đảo tăng nhân nghi hoặc, nhưng Tuệ Pháp đại sư nói mọi người giải tán, trong chùa sẽ mang kinh thư tới sau.
Đợi đến khi chuông chùa vang lên, Lâm Tịch Cẩn mới bước được nửa bước chân ra khỏi ngạch cửa tiểu viện, đang định đi tìm phương trượng Tuệ Pháp đại sư, Thanh Tâm cùng Thanh Dật đi theo hai bên trái phải, một bộ dáng tiểu tuỳ tùng.

Nhưng khi nghe đến tiếng chuông, hai tiểu hoà thượng đang vui tươi hớn hở đột nhiên biến sắc.
"Mau mau, là chuông báo tập hợp, ở cổng lớn, mau."
Tiểu hoà thượng trong viện ùa ra như gió, chạy ra tự động xếp thành hàng, nhanh chóng chạy về hướng cửa lớn Đại Từ tự, Thanh Tâm cùng Thanh Dật cũng hai bên trái phải kéo Lâm Tịch Cẩn chạy.
Lâm Tịch Cẩn căn bản là không kịp nói chuyện, bị động chạy theo các tiểu hoà thượng, trong đầu lại nhanh chóng chuyển động, xem ra trong chùa đã xảy ra chuyện lớn, không biết có phải liên quan đến việc mình nhắc nhở Tuệ Pháp đại sư hay không.

Đến cửa lớn Đại Từ tự, sau khi thấy một loạt an bài của Tuệ Pháp đại sư, Lâm Tịch Cẩn hiểu ra, mọi chuyện có lẽ đã bắt đầu rồi.

Nam tử Tuệ Pháp đại sư cứu kia, sợ là đã nổi sát tâm với toàn bộ hoà thượng trong tự, mà Tuệ Pháp đại sư bởi vì có lời nhắc nhở của mình, nhất định đã đi xác nhận một phen, tình cảnh trước mắt, hẳn là đã phát hiện ra cái gì.
"Ám Nhị ca!" Lâm Tịch Cẩn lặng lẽ đi vào một góc, nhẹ giọng gọi Ám Nhị.

Ám Nhị tất nhiên không có hiện thân, nhưng ẩn ẩn truyền thanh âm đến, nghe thì hẳn là ở phía sau Lâm Tịch Cẩn.

Lâm Tịch Cẩn bất chấp có bại lộ Ám Nhị hay không, hỏi: "Có phát hiện ra cái gì không?"
Thấy hắn nôn nóng như vậy, Ám Nhị liền trực tiếp xuất hiện, chỉ là đứng ở chỗ ngược sáng, lúc này lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Tuệ Pháp đại sư cùng tăng chúng, cho nên không có ai phát hiện.
"Đại phu nhân đi ra sau núi."
"Bà ta đến đó làm gì, chẳng lẽ việc này có liên quan đến bà ta?" Lâm Tịch Cẩn cực kì kinh ngạc, chuyện này vốn nên không liên quan gì tới đại phu nhân mới dúng.
Ám Nhị nói: "Thuộc hạ chỉ phụ trách an toàn của ngài, đại phu nhân bọn họ có mưu kế gì, không thuộc phận sự của thuộc hạ.

Có điều, nếu chuyện này ngài biết vài thứ, lại có đại phu nhân liên quan vào, như vậy..."
"Như vậy tiểu Vương phi ngài liền không an toàn rồi!"
Một thanh âm quen thuộc nhanh chóng tiếp lời Ám Nhị, Lâm Tịch Cẩn nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện Quý Liên Hoàn đang cười đến thiếu đánh bước tới, mà bên cạnh là nam tử cao lớn lạnh lùng, ngoại trừ Triệu Mặc Khiêm thì còn có thể là ai?
"Ngươi tới rồi!"
Tâm tình Lâm Tịch Cẩn vốn có chút thấp thỏm, nhìn thấy Triệu Mặc Khiêm tới đã lập tức được trấn an, đi qua ôm lấy cánh tay người nọ: "Hiền Vương điện hạ, mau, ngươi giúp bọn hắn đi.

Không, cũng không cần giúp, ta muốn mang mấy tiểu hoà thượng kia đến Hiền Vương phủ ở mấy ngày, ngài cho phép ta đi."

"Này còn gọi là không cần bổn vương hỗ trợ?"
Bàn tay to của Triệu Mặc Khiêm duỗi ra, hai chân Lâm Tịch Cẩn liền cách đất.

Đối với chuyện này, Lâm Tịch Cẩn tỏ vẻ mình đã quen rồi, trong lòng không hề có nửa điểm giãy giụa không nói, thân thể càng quen thuộc dựa vào lồng ngực vững chắc ấm áp của Triệu Mặc Khiêm: "Giúp.

đương nhiên là giúp.

Ngươi coi như là tìm cho ta mấy người bạn chơi cùng đi, mặc dù nhân số có hơi nhiều một chút hắc hắc..."
Triệu Mặc Khiêm ừ một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho Quý Liên Hoàn, liền ôm người rời đi.
Lâm Tịch Cẩn há mồm, như vậy là xong rồi?
"Bổn vương nuôi bọn họ, tất nhiên là để cho bọn họ làm việc, sao có thể mọi việc đều cần đến chủ tử động tay?" Triệu Mặc Khiêm dường như nhìn ra được nghi hoặc của hắn, nhàn nhạt nói một câu, điều chỉnh tư thế ôm Lâm Tịch Cẩn một chút liền rời đi.
"Cái đó...!Ngươi đã biết nhiều hay ít?" Lâm Tịch Cẩn do dự một hồi, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng.
"Tịch Nhi, ngươi có tin, chân trước ngươi vừa bước vào cửa Đại Từ tự, chân sau ta đã đến?" Triệu Mặc Khiêm tà tà liếc nhìn Lâm Tịch Cẩn, khó có được kiên nhẫn giải thích thêm một câu: "Lâm Ngọc Châu có tâm tư muốn gϊếŧ ngươi, ngươi cho rằng bổn vương sẽ yên tâm để ngươi ra cửa cùng các nàng? Đừng nói đến còn đi gặp một kẻ khác cũng có ý định muốn gϊếŧ ngươi?"
Lâm Tịch Cẩn ngây ngốc gật đầu: "Có đạo lý."
Triệu Mặc Khiêm hừ lạnh một tiếng, không nói cho Lâm Tịch Cẩn biết, thật ra y đã sớm phái người giám sát Lâm Ngọc Châu, từ trong lời nói của ma ma bên cạnh Lâm Ngọc Châu, đã biết được hôm nay Lâm Ngọc Châu vậy mà sẽ động thủ lần nữa, cho nên mới đích thân chạy tới.
Lại không ngờ, Đại Từ tự cũng xảy ra chuyện, nghĩ đến chuyện nghe được phía sau núi, Triệu Mặc Khiêm cũng không nhịn được híp híp mắt, hàn mâu loé ra sát khí.
Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, mấu chốt là y nắm chuyền chủ dộng, sẽ không để những kẻ ngu dốt không có mắt nói lung tung ra ngoài.
Mắt thấy người qua đường càng ngày càng dày đặc, Lâm Tịch Cẩn cuối cùng cũng có tâm tư nghĩ đến chuyện khác: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Triệu Mặc Khiêm không nói lời nào, chỉ duỗi tay vỗ vỗ lên bụng Lâm Tịch Cẩn: "Cho phép ngươi gọi món ăn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui