Đúng vậy, hắn quả thật rất ích kỷ, hắn không muốn chết!
"Hiền Vương điện hạ, vừa nãy ta thấy Ám Nhị ca..."
"Ừ"
Triệu Mặc Khiêm thấp giọng trả lời, sau đó cắn răng nắm chặt vào vách đá.
Cả Triệu Mặc Khiêm cùng Lâm Tịch Cẩn đều thấy được, vách đá kia có dấu hiệu sắp nứt ra.
"Điện hạ...!Ngươi buông ra ta đi!"
Cuối cùng Lâm Tịch Cẩn vẫn nói ra những lời này, cho dù hắn vừa nói ra đã hối hận.
Mày Triệu Mặc Khiêm nhăn thật sâu, đáy mắt lạnh lẽo càng thêm sâu thẳm.
Lúc này, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện, nắm được cánh tay của Triệu Mặc Khiêm, một sợi dây thừng cũng được thả xuống bên cạnh Lâm Tịch Cẩn, Lâm Tịch Cẩn vội vàng nắm lấy.
"Thuộc hạ cho rằng, Vương gia hẳn sẽ không yếu đuối đến mức vì mạng sống mà vứt bỏ Vương phi nặng không được mấy cân thịt đâu."
Thân là ám vệ, đây là lần đầu tiên Ám Nhị để lộ cảm xúc của mình.
Trong giọng nói còn có chút vui sướng khi người gặp hoạ, nhưng Lâm Tịch Cẩn có thể nhận ra, trong lời nói trêu đùa kia phần lớn là thở dài nhẹ nhõm sau tai nạn.
"Hiền Vương điện hạ, đa tạ ngài..."
Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cảm giác đứng bên bờ tử vong, Lâm Tịch Cẩn cả người mềm oặt nằm trên mặt đất, thở ra từng hơi.
Hắn cũng không sợ hãi, ngược lại là lòng tràn đầy vui sướng: "Có thể sống, thật tốt!"
Triệu Mặc Khiêm khó được có chút chật vật ngồi dưới đất, nhưng khí chất vẫn lãnh khốc soái khí như cũ, nghe được lời nói của Lâm Tịch Cẩn, mắt có chút nghi hoặc: "Tại sao không khóc?" Rõ ràng vừa nãy hắn rất sợ hãi.
Lâm Tịch Cẩn như đương nhiên mà nói: "Có thể sống, chuyện tốt như vậy, tại sao lại phải khóc?"
Triệu Mặc Khiêm thật sự cẩn thận suy tư một chút, thở dài: "Có lý!"
Ám Nhị nhìn Lâm Tịch Cẩn thật sâu, lại nói không chút khách khí: "Thuộc hạ chỉ ngóng trông, Tịch thiếu gia ngày sau tập võ chớ có đánh cá ba ngày, hai ngày phơi lưới."
Lâm Tịch Cẩn xấu hổ, nhưng vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng không so đo nhiều, chỉ nói: "Không phải không nghiêm túc, Ám Nhị ca không phải ngươi cũng ở bên cạnh ta được một thời gian rồi sao, hẳn là rõ ràng, mỗi ngày ta đều phải sống như đánh giặc ở tiền tuyến, còn phải thường xuyên đề phòng có người ám hại cái mạng nhỏ của ta.
Ta chỉ mới mười tuổi thôi, sức lực có hạn."
Lời nói này của hắn rất tuỳ ý, lại làm cho mắt Triệu Mặc Khiêm cùng Ám Nhị đồng thời trầm xuống.
Triệu Mặc Khiêm kéo Lâm Tịch Cẩn dậy, ôm vào trong lòng ngực, thấp giọng dò hỏi: "Có manh mối gì sao?"
Lâm Tịch Cẩn mỉm cười, bất đắc dĩ: "Có thù oán với ta cũng chỉ có mấy người, mà gấp đến chờ không nổi muốn ta chết, còn có thể là ai? Vết thương trên đùi của ta vừa mới khép lại, mắt cá chân cũng vừa mới hết sưng, đi đường còn chưa vững đâu...!haizzz"
Triệu Mặc Khiêm nhíu mày, duỗi tay xoa xoa tiểu gia hoả trước mắt: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng học theo khẩu khí âm dương quái khí đó."
Lâm Tịch Cẩn rụt rụt cổ, ngoan ngoãn gật đầu.
Cho đến lúc này, Lâm Tịch Cẩn vẫn còn vì chuyện vừa rồi mà lòng còn sợ hãi, cả người thoát lực, dựa vào lòng Triệu Mặc Khiêm, động cũng không muốn động.
Triệu Mặc Khiêm không nói gì, chỉ ôm chặt thêm một chút, Ám Nhị lại nói: "Lâm Tướng quân đang ở Đại Từ tự.
Lâm Tịch Cẩn mơ mơ màng màng muốn ngủ, nghe xong lập tức tỉnh táo: "Chúng ta cũng đến đó đi!"
Triệu Mặc Khiêm không tán đồng hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý.
Lâm Tịch Cẩn đành phải bắt đầu thương lượng lấy lòng, đặc biệt là tỉ mỉ phân tích chuyện xảy ra hôm nay, nói đến miệng khô lưỡi khô, Vương gia bá đạo mới miễn cưỡng gật đầu.
Đợi Lâm Tịch Cẩn cùng Triệu Mặc Khiêm trở về, đường phố bị phong toả mới được giải toả.
Nhưng người đi hội chùa lúc này phần lớn đều bị kinh hách, lòng còn run sợ mà sôi nổi ai về nhà nấy.
Bởi vì là ngày hội chùa, Lâm Thương Hải vẫn rút ra chút thời gian bận rộn, sáng sớm đến thăm đại phu nhân Lâm An thị.
Tuy là vì dưới cơn giận dữ mà phạt đại phu nhân, nhưng Lâm Thương Hải vẫn đối xử với chính thê rất tốt, lại nghĩ đến mấy nữ nhi, lòng cũng mềm xuống.
Không lâu nữa sẽ có chiến sự, nếu ông phải đi, vậy đại phu nhân không thể tiếp tục ở lại Đại Từ tự.
Nguyệt thị đúng là có năng lực, nhưng nếu để cho một di nương chưởng gia, chẳng phải là khiến người chê cười sao?
Cho nên đại phu nhân Lâm An thị cần phải quay về toạ trấn, chưởng quản nội trạch không loạn trong thời gian ông không ở trong phủ.
Lâm Thương Hải phân phó toàn bộ di nương cùng thiếu gia tiểu thư dạo hội chùa xong lập tức đến Đại Từ tự hội họp, canh ba buổi trưa bắt đầu dâng hương cầu phúc.
Chỉ là Lâm Ngọc Châu nháo một trận như vậy, đoàn người cũng không có hứng thú tiếp tục đi dạo, liền lập tức tốp năm tốp ba đến Đại Từ tự.
Đường phố vừa rồi xôn xao lại không lan đến Đại Từ tự, từ cửa đến đại đường dâng hương bái Phật, người đến người đi, thật náo nhiệt.
Không ít người dốc lòng bái Phật từ cửa lớn đã bắt đầu chắp tay, lẩm bẩm, đúng tư thế vô cùng Phật tâm.
Lâm Tịch Cẩn nằm trong ngực Triệu Mặc Khiêm một đường vào Đại Từ tự, nhìn quang cảnh phồn vinh như vậy, không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác hoang đường.
Không biết sống lại một kiếp như hắn, đi bái thần bái Phật có khi nào sẽ bị để ý tới sự tồn tại nghịch thiên của hắn, sau đó thu hồi cái mạng hắn trộm được hay không?
Nghĩ như vậy, Lâm Tịch Cẩn không nhịn được sinh ra chút thấp thỏm, bất giác ôm chặt lấy cổ Triệu Mặc Khiêm.
Triệu Mặc Khiêm cứ nghĩ hắn đang làm nũng, cũng thuận thế ôm chặt hơn một chút, dỗ dành như dỗ động vật nhỏ, vỗ vỗ đầu Lâm Tịch Cẩn.
Xoay người đổi phương hướng, đi về phía cửa hông.
Cửa hông tương đối an tĩnh, ba người trực tiếp đến một thiên viện người Lâm gia đang ở, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người Tướng quân phủ sau khi dâng hương bái phật sẽ tập trung lại nơi này.
Nguyệt di nương cùng Thu di nương mang theo một đám tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, không dám ở lại chỗ nào lâu, tới tương đối sớm.
Lại bởi vì không hợp với Đại phu nhân, đều tự tìm phòng ở, không ra cửa.
Mà Lâm Ngọc Châu lại sốt ruột chuyện nàng sai người đi làm, không có tâm tư đi dạo phố, cũng đến viện này rất sớm.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng nàng vô cùng khó chịu, tuy không có ai nói cho Lâm Thương Hải biết biểu hiện của nàng hôm nay, nhưng việc này làm thế nào cũng giấu không được.
Nghĩ đến quẫn bách ngày hôm nay, nghĩ đến ánh mắt mỉa mai của những người đó, nghĩ đến chuyện sau khi cha biết được chắc chắn sẽ bị trách cứ, Lâm Ngọc Châu cuối cùng không thể ngồi yên được trong phòng, liền dẫn theo nha hoàn đi chầm chậm ngắm hoa trong vườn.
Từng mảng hoa cúc lớn nhiều màu, dưới ánh mặt trời tạo thành một biển hoa rực rỡ, đẹp không sao tả siết, Lâm Ngọc Châu dần dần được cảnh đẹp này xoa dịu khó chịu trong lòng.
Toàn tâm toàn ý đắm chìm vào cảnh đẹp, cô phương (*) ngắm biển hoa.
(*)Cô phương: Hoa thơm một mình.
Thường tỉ dụ người có phẩm hạnh cao khiết xa cách thế tục.
Lâm Tịch Cẩn từ xa đã nhìn thấy cảnh này, ghê tởm đến mức làm cho hắn buồn nôn, nhịn không được quay mặt đi mới đỡ hơn một chút.
Vội vàng hỏi Ám Nhị bên cạnh: "Ám Nhị ca, hai người bắt ta đã về chưa?"
Ám nhị trả lời: "Bị người của chúng ta ngăn trở, nhưng không có để lộ thân phận."
Lâm Tịch Cẩn gật đầu: "Được, vậy thì hiện tại thả bọn hắn về đi, để cho bọn hắn quay về báo "tin tức tốt" cho chủ tử".
Ám Nhị nháy mắt do dự: "Tịch thiếu gia, tại sao vậy?"
Lời này có chút khó hiểu, nhưng Lâm Tịch Cẩn đương nhiên nghe hiểu, hắn không vội đáp lời, ngược lại quay sang vui vẻ nói với Triệu Mặc Khiêm: "Hiền Vương điện hạ, Ám Nhị ca rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, thật tốt."
Triệu Mặc Khiêm ngây người một chút, y không nghĩ tới vấn đề này.
Trên thực tế, nguyên tắc đầu tiên của ám vệ là phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, cho nên căn bản là không có công năng này."
Căn cứ vào điểm này, hành động này của Ám Nhị có chút không thoả đáng.
Lâm Tịch Cẩn cười hắc hắc hai tiếng, lúc này mới nghiêm túc nói: "Ta biết chuyện này cho dù có nói cho phụ thân biết, Lâm Ngọc Châu cũng sẽ không bị trừng phạt gì nghiêm trọng, nhưng cũng là hiệu quả ta muốn.
Lâm Ngọc Châu không thể trực tiếp xảy ra chuyện gì, ít nhất thì hiện tại không thể, ta còn đang trông cậy nàng đứng phía trước, che mưa chắn gió cho ta."
Triệu Mặc Khiêm không kiên nhẫn hừ một tiếng: "Phiền phức."
Lâm Tịch Cẩn không để ý chút nào, tiếp tục nói: "Ta cảm thấy, khiến tầm mắt của người khác đều tập trung trên người đích trưởng nữ Tướng quân phủ là tốt nhất.
Hơn nữa các ngươi không cảm thấy, gϊếŧ một người bằng cách trực tiếp thật sự là quá tiện nghi cho nàng sao? Ta không muốn kẻ địch của ta chết rồi còn được treo một cái danh dự tốt đẹp, đôi khi lại khiến cho người khác nhớ tới."
Ám Nhị kinh ngạc, thời gian này hắn ta tin rằng mình đã đủ hiểu được Lâm Tịch Cẩn, nhưng hiển nhiên tất cả chỉ là ảo giác của hắn ta mà thôi.
Ám Nhị lập tức hơi cúi đầu, lén lút ẩn mình vào bóng tối, tận chức tận trách chấp hành nhiệm vụ.
Lâm Tịch Cẩn buông bực nhìn không gian trống rỗng, nghi hoặc không thôi: "Hiền Vương điện hạ, Ám Nhị ca không phải bị ta làm cho chạy mất rồi chứ?"
Triệu Mặc Khiêm bất đắc dĩ thở dài: "Ám vệ suy nghĩ quá nhiều, đúng là không phải chuyện tốt.
Tịch Nhi, lần sau đừng chọc ghẹo hắn nữa.
Ngươi muốn làm gì thì nhanh một chút, bản vương đến phòng của ngươi nghỉ ngơi."
"A!" Lâm Tịch Cẩn lên tiếng, dường như vừa nhớ ra gì đó, có chút buồn rầu gãi gãi đầu: "Hiền Vương điện hạ, ta không nghĩ người Tướng quân phủ sẽ nhớ đến chuyện chuẩn bị phòng cho ta."
Mắt lạnh trầm xuống, Triệu Mặc Khiêm lại không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Vậy thì bây giờ kêu bọn hắn chuẩn bị đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...