Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu


Lâm Ngọc Hồng tự cho mình ở nơi rất cao, ở trong lòng nàng nữ nhi của tướng quân phủ vô luận như thế nào đều so người khác mạnh mẽ hơn mà các hoàng tử vì muốn mượn thế lực tướng quân phủ tất nhiên phải nhìn chằm chằm nữ nhi của tướng quân phủ.

Đại hoàng tử phong lưu mê người, Tứ hoàng tử có quyền thế, mà Nhị hoàng tử không có thế lực chỉ là một hoàng tử hữu danh vô thực muốn cưới nữ nhi của tướng quân phủ thì không phải là trèo cao sao?
Bất quá những lời này rất nhiều người đều chỉ để ở trong lòng ngẫm lại, sẽ không ai nói ra ngoài miệng, đối phương dù sao cũng là thiên gia quý tử, dù yếu thế thì cũng là hoàng tử, huyết mạch hoàng gia không thể khinh nhờn, không cẩn thận là có thể rơi đầu nhưng cố tình Lâm Ngọc Hồng không có chỗ nào cố kỵ mà nói ra.

Sắc mặt Triệu Thế Vũ xanh mét, hắn hít sâu một hơi cuối cùng đánh gãy lời nói của nàng: "Ngọc Hồng, ta yêu ngươi, thực yêu ngươi......"
Nữ tử trên thế gian này đều không có bao nhiêu sức chống cự đối với ba chữ này, Lâm Ngọc Hồng tuy rằng khinh thường Triệu Thế Vũ, nhưng thời điểm ba chữ này vào tai nàng thì đôi mắt nàng dần dần mở lớn không còn nói ra những từ ngữ khắc nghiệt ngôn ngữ, chỉ là ngơ ngác mà nhìn nam tử trước mắt, trong đầu nàng rất mông lung, đều là chỗ trống.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn nhau, tâm tình đều rất là phức tạp.

Một hồi lâu, khóe mắt Lâm Ngọc Hồng chậm rãi lưu lại hai hàng nước mắt, thanh âm run rẩy: "Nhị điện hạ, kỳ thật ở mặt khác thì ngươi là một nam nhân tuấn mỹ......!Ta vốn cũng có chút thích ngươi......"
Đuôi mắtTriệu Thế Vũ hoi hơi nhíu lại, đôi mắt đen như mực làm người khác nhìn không hắn muốn gì.

Hắn dừng một chút, tựa hồ có chút ý vị nói: "Ngươi không phải thích Tứ hoàng tử sao? Tứ hoàng tử nắm giữ mười vạn binh quyền, như thế nào nhanh như vậy lại nói thích ta? Ngươi thật đúng là nữ tử lả lơi ong bướm."
Trên mặt Lâm Ngọc Hồng hiện lên một tia đỏ ửng, trong mắt cũng hiện lên một tia không bình thường, "Đúng vậy, đúng vậy, ta là loại nữ nhân như vậy, vậy ngươi còn muốn ta sao......"
Đáy mắt hắc ám của Triệu Thế Vũ càng thêm rõ ràng, hắn ôn nhu mà cúi người, "Nữ nhân như ngươi đương nhiên phải chịu trừng phạt."
Ngoài cửa, trên mặt nha hoàn Lục nhi dần dần hiện ra thần sắc khinh miệt, Nhị tiểu thư quả thật không biết xấu hổ.


Tuy rằng nói Lâm Ngọc Hồng nhất định sẽ trở thành Nhị hoàng tử phi, nhưng rốt cuộc vẫn còn chưa có thành thân! Hai người thế nhưng ở bên nhau như vậy hay là đến ngày cập kê đã gấp không chờ nổi, thật là......!
Lục nhi là nha hoàn đắc lực nhất bên người Lâm Ngọc Hồng, nhưng chính là vậy nên nàng cũng không thiếu những ngày bị Lâm Ngọc Hồng đánh.

Làm nô tỳ vận mệnh nàng như vậy thì nàng nhận nhưng trong lòng thật sự là khó chịu, sớm đã hận Nhị tiểu thư.

Nàng giơ tay xoa khuôn mặt đầy vết thương, nóng rát đau đớn làm nàng nhịn không được co rúm lại một chút, trong mắt hiện lên một tia hung quang, lạnh lùng mà nhìn cửa phòng đóng chặt, nhìn xuống bọn nha hoàn nói: "Nhị tiểu thư say rượu cần nghỉ ngơi, các ngươi đều không được quấy rầy.

Đêm đã khuya, cũng không có việc gì nên các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi."
Các nha hoàn cũng đã mệt rồi nên khi Lục nhi nói xong ở viện hoàn toàn thanh tĩnh , sau đó nàng mới nhấp nhấp môi đi đến phòng cách vách bôi dược cho mình.

Màn đêm hoàn toàn buông xuống ngay cả một tia sáng đều không có.

Màn đêm này là chân chính duỗi tay không thấy năm ngón tay, chỉ ẩn ẩn từng trận gió lạnh thổi bay, phảng phất như bão táp sắp xảy ra.

Ở Tịch viên, Lâm Tịch Cận nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, khóe miệng giơ lên một tia ý cười, nhẹ nhàng buông chung trà trong tay, y thở ra một hơi, nghiêng đầu nói: "Ám Nhị ca, ngài hôm nay có chút vội, ngay cả ta đều dễ dàng phát hiện ngươi tồn tại, như vậy sao được?."
Cùng với một trận gió nhẹ phất qua ngoài cửa sổ thì một mặt nạ ác quỷ quen thuộc xuất hiện ở trong phòng, khoảng cách vẫn là không gần không xa, Lâm Tịch Cận hơi có chút vô tâm vô phế nở nụ cười: "Thật đúng là bị ta nói trúng rồi, kỳ thật ta chỉ là suy đoán, bằng bản lĩnh của Ám Nhị ca thì với người một chút võ công đều không có như ta còn có thân thể suy yếu hơn người thường, sao có thể phát hiện?"

Ám nhị dừng một chút, lạnh lùng nói: "Ngày mai ngài nên dậy sớm luyện võ."
Lâm Tịch Cận cứng đờ, đỡ đỡ trán, lúc này mới nhớ tới y ngày trước vì có thể tập võ đã ở trước mặt Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm lấy lòng nhưng lại đem việc này quên luôn, xem ra y quả thực không thể trở thành cao thủ.

Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Tịch Cận nóng lên, dốc hết sức gật đầu cười rất là sáng lạn.

Ám nhị lạnh lùng mà hừ một tiếng, thân hình chợt lóe, liền không thấy bóng dáng.

Lâm Tịch Cận nhìn về phía không trung không có một bóng người nửa thở dài nửa tiếc nuối nói: "Còn tưởng rằng ám Nhị ca sẽ hỏi một câu , lại không nghĩ......!Haiz, tuy nói hiện giờ vào lúc không cao hứng sẽ hừ một tiếng nhưng so với thời điểm mới gặp tốt hơn không ít, nhưng rốt cuộc vẫn là quá mức lãnh khốc, cứ như vậy thì làm sao có nữ hài tử thích? Tương lai Hiền Vương phi cũng thật không dễ làm, bọn thuộc hạ một người hai người đều giống như cục đá nên chuyện hôn nhân đại sự cũng không dễ định đoạt......"
"Phanh!"
Cửa sổ không tiếng động mà hung hăng đóng lại, Lâm Tịch Cận bĩu môi, quay đầu lẩm bẩm một câu: "Thật là chủ nào tớ nấy một chút cũng không đáng yêu," liền hừ hừ đi ngủ, ngày mai còn có trò hay trình diễn nên tích cóp đủ tinh thần, tóm lại là không sai.

Nửa đêm Triệu Thế Vũ từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, nhìn nữ tử trên đầu tán loạn khuôn mặt đỏ bừng chưa lui, khóe môi chậm rãi gợi lên một ý cười nhạt lạnh lẽo, trong ánh mắt cũng không có một tia độ ấm.

Trên đời này, ai cũng có thể xem thường nhưng chỉ duy nhất Vương phi tương lai của hắn thì không thể.

Bất quá, nữ nhân này thực mau sẽ không còn là thê tử của hắn, dah hiệu Vương phi không phải của nàng.


Hai mắt Triệu Thế Vũ trầm xuống, hắn xuống giường yên lặng mà sửa sang lại y quan của chính mình xử lý đến không chút cẩu thả mới nghiêng đầu nhìn về phía ánh nến mỏng manh.
Trên cửa sổ phát ra động tĩnh rất nhỏ, ánh mắt Triệu Thế Vũ hiện ra một tia mỉa mai, vẫn không liếc mắt nhìn Lâm Ngọc Hồng một cái cứ như vậy đem cửa sổ mở ra, một hắc y nam tử nhẹ nhàng mà từ bên ngoài nhảy vào, cung kính quỳ xuống đất: "Nhị điện hạ."
Triệu Thế Vũ nhẹ nhàng chụp bờ vai của hắn: "Ta sẽ đối đãi thật tốt với người nhà của ngươi."
"Tạ nhị điện hạ, thuộc hạ nguyện vì ngài máu chảy đầu rơi."
Trong mắt Triệu Thế Vũ có chút cảm động, nói: "Ta sẽ nhớ rõ ngươi, huynh đệ, tương lai nếu ta thành tựu nghiệp lớn, trên tấm bia lớn chắc chắn có tên của ngươi."
"Nhị điện hạ yên tâm, thuộc hạ chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ!" Hắc y nhân cúi đầu hướng Triệu Thế Vũ thi lễ, hắn chỉ là một người chết thay, không hơn.

Triệu Thế Vũ thong dong từ cửa sổ nhảy ra ngoài, hắc y nhân chậm rãi đứng dậy đến vào mép giường, mặt vô biểu tình mà nhìn Lâm Ngọc Hồng.

Sau đó, hắn kéo xuống hắc y chui vào bên trong chăn đem thân hình kiều mị của Lâm Ngọc Hồng gắt gao ôm vào trong ngực.

Lâm Ngọc Hồng giống như nằm mơ nàng theo nguồn nhiệt mà cọ, mơ mơ màng màng nỉ non: "Nhị điện hạ, ngươi có thể vì ta mà tranh làm người tôn quý nhất thiên hạ sao? Nhị điện hạ, vì ta......"
Hắc y nhân không nói mà chỉ là trong mắt hiện lên tia mỉa mai cùng Triệu Thế Vũ giống nhau không biết là vì Lâm Ngọc Hồng hay là vì chính hắn.

Chân trời vừa mới hiện lên ánh sáng cũng là lúc các nha hoàn đi lên.

Tướng quân phủ to như vậy liền theo ánh mặt trời mà dần dần náo nhiệt lên.

Thời điểm trời còn chưa sáng Lâm Tịch Cận quả nhiên đã bị ám Nhị ca kêu dậy, sáng sớm nói là tập võ kỳ thật chính là đứng tấn, y không hề có nội lực thân mình cũng yếu, đối với người lần đầu đứng tấn như y là không kiên trì được trong chốc lát, ám nhị liền ở một bên đốc thúc, mỗi khi y đến cực hạn thì mới duẫn y nghỉ ngơi mấy phút.


Cứ như vậy lăn lộn dưới ánh mặt trời cả người Lâm Tịch Cận đã ướt mồ hôi, thở dốc như ngưu, nếu không phải y trải qua hai đời có ý chí cao hơn người khác thì đã sớm từ bỏ, đặc biệt là nghĩ đến đời trước chính mình chết thảm thế nào, liền cắn răng kiên trì.

Thời điểm kết thúc Ám nhị tuy rằng không nói gì thêm nhưng nhìn ra được mà đối với biểu hiện của y xem như tạm được.

Đại Khờ sáng sớm liền ở cùng người cãi nhau, Lâm Tịch Cận có chút mệt cũng lười để ý, Lâm Ngọc Châu ngày ấy lưu lại mấy nha hoàn kia vốn dĩ là rắp tâm bất lương, có thể hòa thuận ở chung mới kì quái.

Bất quá, Đại Khờ không giống như tên hắn khờ khạo như vậy, hắn từ trước đến nay chính là không có hại, Lâm Tịch Cận cũng không lo lắng.

Nhưng mà Lâm Tịch Cận đều ăn không sảng khoái, không phải ngại ầm ĩ mà là y không hề ăn được trong bụng rõ ràng rỗng tuếch nhưng cái gì cũng ăn không vô ngược lại còn ghê tởm nôn khan rất khó chịu.

Lâm Tịch Cận thực không muốn thừa nhận, chỉ là không đến hai cái canh giờ đứng tấn vậy mà đối với người khác chỉ là trò đùa thế nhưng đem y mệt đến loại tình trạng này......!
Yếu như vậy, sao mà chịu nổi?
Cuối cùng, vẫn là Đại Khờ thận trọng cho y một chén nhỏ rau dưa, một muỗng một muỗng chậm rãi nuốt xuống, lúc này mới dần dần sảng khoái lên, miễn cưỡng ăn mấy món điểm tâm lại để Đại Khờ xoa nhẹ chân một thời gian, lúc này mới chậm rì rì ra cửa đi về hướng tiền viện.

Đúng là hoa tươi rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời thì cảnh trí càng mê người, Lâm Tịch Cận dọc theo đường đi ngắm hoa ngắm cảnh rất là thích ý.

Tướng quân phủ rất rộng lớn, trang trí thập phần xinh đẹp, trước kia y vẫn luôn ngốc tại Viện người hầu tất nhiên sẽ vô pháp nhìn thấy phong cảnh này, hiện giờ thật ra muốn bồi thường cho mình.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận