Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu


Đại Khờ vẻ mặt đau khổ, thần sắc có chút mắt tự nhiên :" Tứ thiếu gia, xiêm y này đều là việc của tiểu nhân, tiểu nhân chỉ sợ là lát nữ còn đem đến đây nhiều việc khác, như vậy liền không tốt ".
Lâm Tịch Cận lấy một bình thuốc mỡ đưa qua cho hắn :" Không quan hệ, vẫn là để ta đi, thân phận của thiếu gia nhà ngươi cũng không quá tôn quý.

Nếu bọn họ biết xiêm y là ngươi thay ta giặt thì sẽ đưa lại đây không ngừng, đến lúc đó thì biết làm gì bây giờ ?"
Đại Khờ căm giận nói :" Không, thiếu gia ngài không thể giặt, ngài là tứ thiếu gia của tướng quân phủ, sao có thể để ngài làm mấy việc nặng nhọc này ?"
A! Lâm Tịch Cận châm chọc nghĩ, phủ tướng quân này có coi y là Tứ thiếu gia sao? Hiện giờ đã cùng ngày xưa bất đồng, y hiện giờ đã được hứa hôn cho Hiền vương, nhưng vẫn phải chịu loại đãi ngộ này, này tướng quân phủ....!xem ra cũng không quá lo lắng.
" Xiêm y này là của chủ tử sao ? " Xem qua một đống xiêm y, Lâm Tịch Cận lúc này mới lười biếng mà hỏi,

" Là Nhị tiểu thư"
Lâm Tịch Cận nhịn không được mà cười xì một tiếng :" Ta dầu gì cũng là nam tử, Nhị tỷ ta một chút cũng không kiêng kị, cầm xiêm y của chính mình đến cho ta giặt, cũng không sợ có người biết sẽ chê cười ".
Đại Khờ trước đó cũng không nghĩ qua điểm này, lúc này bưa nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, vội la lên :" Vậy làm sao bây giờ ? Thiếu gia, ngài trăm triệu lần không thể giặt, tiểu nhân, tiểu nhân không thể trơ mắt nhìn ngài làm việc này ..."
Lâm Tịch Cận lắc lắc đầu, đứng thẳng dậy.

Ở đây là viện của người hầu, cùng các nha hoàn ở đại viện bất đồng, bọn nha hoàn bình thường chỉ hầu hạ chủ tử các nàng dùng bữa, thân phận cũng có chút cao hơn, chi phí ăn mặc thậm chí so với các tiều thư gia đình bình thường đều tốt hơn, xiêm y của các nàng cũng đồng dạng với xiêm y của chủ tử, đều là đưa đến viện của người hầu để giặt.
Xiêm y bình thường khi giặt cũng phân cấp bậc, có một số người chỉ chuyên giặt xiêm y nha hoàn, cũng có nhím người chuyên giặt xiêm y cho chủ tử, công việc khác nhau quyết định là lượng công việc sẽ nhiều hay ít.
Lâm Tịch Cận đi đến viện trung nhìn chung quanh, chĩ vào một chỗ, nói :" Nhìn ở góc tường này có một viên hình lá cây sao ? Chính diện phiến lá màu lục, mặt trái lại lộ ra tử sắc, chúng có tên là bồ kết, thời điểm giặt xiêm chỉ cần xoa lên một út chất lỏng , xiêm y sẽ dễ dàng giặt được sạch sẽ, hơn nữa sẽ làm xiêm y thật mềm mại, ngươi mau lấy thêm một ít cây, nghiền thành nước, lưu trữ cho ta dùng ".
Đại Khờ lên tiếng, có chút không tình nguyện :" Tứ thiếu gia, ngài cú vậy mà trả lại cho các nàng một bộ xiêm y sạch sẽ ?"
Lâm Tịch Cận cười không nói, Đại Khờ đành gãi đầu mà đi đến góc tường đào bồ kết.
Đến gần bên cạnh giếng, liếc mắt một cái liền thấy được một chậu xiêm y hoa lệ, mặt trên tơ vàng óng ánh, dưới ánh mặt trời tản ra sự sáng bóng, xinh đẹp cực kì, xiêm y này kì thật rất sạch sẽ.

Lâm Ngọc Hồng không có khả năng mà mặc một bộ xiêm y hai ngày mới đổi, mà là một ngày thay đổi nhiều lần, huống chi bộ xiêm y này xinh đẹp như vũ y.


Lâm Tịch Cận cười nhạo một tiếng liền đem nước đổ vào chậu xiêm y, một đôi tay nhỏ, gầy liền ở trong nước trảo qua trảo lại, ngược lại giống như một đứa nhỏ đang đùa nghịch.
Nhưng vừa mới làm vài cái mà thôi, trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, thân thể liền ly khai khỏi mặt đất, hướng về phía không trung.

Lâm Tịch Cận hoảng sợ, theo bản băng liền kêu một tiếng, kinh hô được một nửa liền cố gắng nhịn xuống, hơi thở đúng là có một chút quen thuộc.
" Không biết Hiền vương đại giá quang lâm, khoibg thể từ xa tiếp đón, mong ngài thứ tội ".

Lâm Tịch Cận nous xong lời cung kính , trên mặt hiện ra một mặt thông minh nhưng trong lòng lại có một chút buồn bực.
Chỉ nghe người sau lưng " Sách " một tiếng, Lâm Tịch Cận liền vững vàng được đặt bên một nóng cây mát rượi, chớp mắt một cái, bàn tay nhỏ bé căng thẳng đã được một đôi bàn tay ấm áp dễ chịu ôm vào trong ngực , một loạt động tác xảy ra cực nhanh, Lâm Tịch Cận suýt nữa đã phản ứng không kịp.
Cho đến khi hoàn toàn li khai vòn vây hơi thở nam tử mãnh liệt, y lúc này mới hồi thần, ngẩng đầu nhìn mặt người nọ, ánh mắt trời rất chói chiếu lên làm cho y không thể đem thần thái của người nọ nhìn rõ ràng, chỉ chớp chớp mắt, lạu cuối thấp đầu.
" Đã miễn lễ, ngươi cứ cuối thấp đầu làm gì ? "

Triệu Mặc Khiêm nhìn tới nhìn lui chỉ thấy một hài nhi nghịch ngợm, có chút bất mã nhíu mi, trái phải nhìn nhìn, chính mình lạnh băng mà ngồi xuống.
" Kia.....Hiền vương, ngài hôm nay tới đây có chuyện gì ?"
Lâm Tịch Cận do dự mở miệng, tầm mắt không tự chủ mà hướng trên người Triệu Mặc Khiêm đánh giá.

Hôm nay, hắn một thân trường sam xanh đậm, thắt lưng màu vàng khảm ngọc cùng màu với đai lưng, một ngọc bội màu trắng dưới ánh mặt trời càng lóe lên vẻ sáng bóng, cũng có một phong thái nho nhã, quý phái.
Chống lại đôi mắt sâu thẳm, Lâm Tịch Cận không khỏi sửng sốt một chút, không biết có phải là ảo giác của y hay không mà nam nhân trước mắt này cư nhiên lạu thiếu một phần lạnh lùng khi gặp gỡ lần đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận