Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu


Y chính là Hiền vương Triệu Mặc Khiêm?
Cơ Ngọc Khiết nháy mắt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn gương mặt anh tuấn bất phàm kia của Hiền Vương, trái tim không kìm chế được mà đập thình thịch thình thịch.

Nhưng nhìn qua thấy Lâm Tịch Cẩn lại cảm thấy hệt như nuốt phải ruồi bọ, cực kì khó chịu.

Hai loại cảm xúc hỗn tạp, làm cả khuôn mặt của nàng trở nên vặn vẹo một cách quỷ dị.
Lâm Tịch Cẩn nhìn biểu cảm như táo bón của nàng, tuy là rất hả hê, nhưng mà trắng trợn táo bạo nhìn trộm nam nhân của hắn, vẫn làm hắn rất tức giận.

Túm lấy tay Triệu Mặc Khiêm muốn đi ra ngoài, đúng là một giây cũng không muốn để cho những người này nhìn thấy Hiền Vương điện hạ anh tuấn của hắn.
"Dù sao thì ta cũng không bị thương, Hiền Vương điện hạ để cho tự mình xử lý chuyện này có được không?"
Phong cách nói chuyện rõ ràng đang làm nũng, Triệu Mặc Khiêm liếc qua huynh muội Cơ gia, không nói gì, theo lực đẩy của Lâm Tịch Cẩn đi ra cửa.
Lâm Tịch Cẩn vốn muốn đẩy Triệu Mặc Khiêm ra khỏi cửa, để y đến nhã gian chờ hắn.

Lại không ngờ lại bị cánh tay vững chắc ôm lấy eo, kéo theo ra cửa.
"Người đâu, đi mời chủ nhân Cơ gia tới một chuyến."
Lời Triệu Mặc Khiêm vừa thốt ra, không chỉ làm Lâm Tịch Cẩn cứng họng, còn dọa cho Cơ Ngọc Khiết sợ chết khϊếp, lập tức la hét: "Không được, không được kêu cha ta tới!"

Cơ Tử Bạch cùng Cơ Ngọc Hàm lúc này cũng tỉnh táo lại, hai người đều là bị khí chất tôn quý của Triệu Mặc Khiêm làm cho kinh sợ, trong lòng không khỏi nuối tiếc bọn họ bỏ lỡ cơ hội nhận thức vị Vương gia này suốt năm năm, đồng thời theo bản năng gọi: "Biểu ca..."
Thanh âm kia, thật sự là mềm mại kéo dài, làm Lâm Tịch Cẩn toàn thân nổi lên một lớp da gà, hai người này thật sự là nam nhân sao?
Triệu Mặc Khiêm mặt không cảm xúc, không thèm để ý đến bọn họ, ôm lấy eo Lâm Tịch Cẩn mang người đi mất.
Lâm Tịch Cẩn lại nhất nhàn nhã thở dài: "Ai có người cha tốt đều không hợp ta..."
Đám người Nghĩa Thanh cùng Xuân Hủy cũng đi theo đi ra ngoài, lúc này Cơ Ngọc Khiết mới dường như nhận ra được điều gì đó mà đuổi theo, lại bị Xuân Hủy đang đi phía trước nhanh tay cản lại, đóng sầm thật mạnh cánh cửa nhã gian lại.
Không bao lâu, Cơ Tử Thanh vốn bị ném ra ngoài lại lần nữa bị ném vào, hội tụ với đám người Cơ Tử Bạch.
Những nơi như tửu lầu vốn là nơi hỗn tạp, ngay cả Tịch Mặc Các có quy củ trật tự cũng khó tránh khỏi việc bí mật bị nhiều người biết.

Huống chi Lâm Tịch Cẩn còn cố tình lan tỏa lời đồn đãi, lúc này toàn bộ tửu lầu đều đang bàn tán việc này.
"Thiếu gia tiểu thư Cơ gia đến không bao lâu đã xảy ra chuyện, chủ nhân tức giận đã sai người phong tỏa nhã gian, chờ người có tiếng nói ở Cơ gia đến xử lý đón người."
"Cuối cùng là xảy ra chuyện gì làm cho chủ nhân tức giận đến mức phong tỏa nhã gian?"
"Còn có thể là chuyện gì? Còn không phải là muốn trèo cao thì có thể là gì nữa?"
"Không phải chứ, nghe nói Cơ gia không phải rất kiêu ngạo sao, năm năm không hề lui tới Hiền Vương phủ."
"Nghe nói mà ngươi cũng tin? Lại nói nữa, năm năm không lui tới thì là kiêu ngạo à? Cơ bản là xem thường Hiền Vương phủ mà thôi."
"Ngay cả Hoàng tử cũng không để trong mắt, Cơ gia này không biết phải nói là thông minh hay là ngu xuẩn nữa, chậc chậc..."
"Đúng vậy, thiên gia quý tử há là có thể xem như thân thích thông thường, Cơ gia này thật sự là hết thuốc chữa..."
Nhìn thấy dư luận càng ngày càng đi lệch hướng, nghẹn họng nhìn trân trối đã không đủ để hình dung biểu tình lúc này của Lâm Tịch Cẩn, hắn biết thứ gọi là đồn đãi này không đáng tin, nhưng lại không ngờ được, trong một khoảng thời gian ngắn mà đã biến thành như vậy.


Hắn không khỏi suy tư, Cơ gia này xác thật là càng ngày càng xuống dốc.
Trần Chưởng quầy hôm nay cũng coi như là hóng được đủ nhiều, chuyện hôm nay hắn cũng có tham dự, tất nhiên là hiểu được nguyên nhân phía sau, nhìn thấy lời đồn đã đến mức độ có thể, mới cười tủm tỉm nói một câu: "Khi mọi chuyện xảy ra tiểu nahan ở lầu một, cũng không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe khách nhân ở nhã gian bên cạnh nói Cơ đại tiểu thư có tranh cãi cùng Vương phi của chúng ta, sau đó không biết thế nào lại lớn mật động thủ, thời điểm Vương gia đuổi tới vừa lúc nhìn thấy Cơ đại tiểu thư muốn động thủ đánh Vương phi..."
Cái gì, còn có việc này?
Mọi người vừa nghe, đều kinh ngạc, Lâm Tịch Cẩn vị nam Vương phi này vốn đã chịu sự chú ý của nhiều người, nhưng mặc kệ là tò mò, bàng quan hay khinh bỉ, ít nhất bên ngoài đều sẽ tỏ ra cung kính, làm đủ quy củ.

Cơ gia này lại trực tiếp cung tay đánh người, rốt cuộc có bao nhiêu kiêu ngạo?
Không nói đến bản thân Lâm Tịch Cẩn, vậy còn Hiền Vương thì sao, đó là Vương gia, Hoàng tử đương triều, Cơ gia cũng dám...
Nha hoàn sai vặt đi theo huynh muội Cơ gia hầu hết đều bị nhốt cùng chủ tử bên trong nhã gian, chỉ có vài hộ vệ canh giữ ở bên ngoài, lúc này đã vội vội vàng vàng chạy về Cơ gia bẩm báo tình hình, tạm thời xem qua, Tịch Mặc Các vẫn khá là tĩnh lặng.

Nhưng mà không biết tại sao, khách nhân của Tịch Mặc Các hôm nay cứ như là chân mọc rễ, ăn xong cũng không tính tiền rồi đi, mà uống trà hết ly này đến ly kia, chỉ để chờ xem trò hay sắp diễn ra, còn có người gọi thêm điểm tâm nhâm nhi, vô cùng nhàn nhã tự tại.
Xong, hôm nay đừng nghĩ đến chuyện kinh doanh nữa, khách cũ không đi, khách mới vào cũng không biết đi đâu mà ngồi.
Trần Chưởng quầy trực tiếp dẹp bàn lớn ở đại sảnh, chỉ xếp thành từng hàng, không gian rộng rãi ra không ít, rất là vừa lòng.

Trần Chưởng quầy còn không quên tận dụng thời cơ mở miệng cảm thán: "Lão bản của chúng ta, không đúng, Vương phi của chúng ta, đúng là tâm địa lương thiện.


Không giấu giếm mọi người, lúc ấy Vương phi lên tiếng cầu tình cho Cơ đại tiểu thư, rất nhiều người đều nhìn thấy, tiểu nhân không hề bịa đặt, nhưng mà Vương gia thật sự rất tức giận, không nghe lọt vào tai, còn lập tức sai người phong tỏa nhã gian chờ chủ nhân Cơ gia tới..."
Cơ Văn Khải là đương gia hiện tại của Cơ gia, trên hắn vốn còn một đại ca, nhưng vì thân thể gầy yếu, hằng năm đều phải uống thuốc điều dưỡng, không có sức lực quản sự.

Hắn là đích thứ tử, cứ thế mà thuận lý thành chương trở thành đương gia.

Chỉ là hắn không có bản lĩnh, thiếu quyết đoán, lại tầm nhìn hạn hẹp, ánh mắt thiển cận, đây cũng là lý do mà Cơ gia có dấu hiệu suy bại.
Thời điểm Cơ nhị gia đến đã qua thời gian cơm trưa, cách cơm chiều còn một khoảng thời gian, nhưng Tịch Mặc Các là trong ba vòng ngoài ba vòng người chen chúc náo nhiệt.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Cơ nhị gia chỉ cảm thấy mặt già nóng lên, khoảng cách ngắn ngủi từ xe ngựa vào Tịch Mặc Các thôi, cũng đủ làm hắn muốn tát cho nữ nhi cùng đám chất nhi mấy cái.
Trần Chưởng quầy tinh mắt, lập tức đi tới đón tiếp: "Tiểu nhân đã sai người đi bẩm báo Vương gia cùng Vương phi, xin nhị gia chờ đợi một lát."
Cho dù là không muốn tiếp nhận mấy ánh mắt nhìn chằm chằm xung quanh, Cơ nhị gia cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ.

Hắn cũng không phải thật sự khờ, biết Tịch Mặc Các không phải là nơi ngươi thích nói lý lẽ là nói lý lẽ, không nói lý là không nói lý.

Nói trắng ra, hắn cũng chỉ dám ở sau lưng biểu hiện khinh thường với Hiền Vương bị biếm đến Thanh Châu, nhưng mà đứng trước mặt thì, hắn lập tức trở nên thông minh nhiều, vội vàng khách khí đáp lời Trần Chưởng quầy: "Không vội, không vội, là tiểu nữ gây phiền toái cho Trần Chưởng quầy, quả thật là hổ thẹn."
Nói, liền lén nhét ngân phiếu vào tay Trần Chưởng quầy, hắn cũng có vài phần đầu óc, chỉ nhắc tới Cơ Ngọc Khiết mà không đề cập gì tới Cơ Ngọc Hàm.

Mức độ quan trọng của nữ nhi và nhi tử trong lòng hắn tất nhiên là không giống nhau.

Cho dù ngày thường yêu thương nữ nhi bao nhiêu, nhưng đến thời khắc mấu chốt cũng không quan trọng bằng nhi tử.


Huống chi thế hệ này của Cơ gia nữ nhiều hơn nam, hơn nữa hắn cũng biết, nữ nhi mới là người động thủ, dù sao chạy đâu cũng không thoát, lát nữa để nàng một mình gánh hết tội lỗi là được.
Trần Chưởng quầy nhìn nhìn ngân phiếu, thở dài một cái, giữ lại bàn tay đang muốn rụt về của hắn: "Cơ nhị gia, không phải tiểu nhân không nể mặt ngươi, mà là...!Ai dà, ai mà ngờ được Vương gia lại tận mắt nhìn thấy Cơ tiểu thư muốn động thủ đánh Vương phi chứ.

Đây không phải là chuyện nhỏ, nếu không phải Vương gia đến kịp kéo Vương phi ra, Vương phi có khi...!Ngươi cũng biết, Vương phi của chúng ta tuy là nam nhi, nhưng mà tôn quý vô cùng, may mà Vương gia nhanh tay, nếu không thì..."
Nói lời này, Trần Chưởng quầy lại lắc đầu thở dài lần nữa, như tự lẩm bẩm mà nói: "Trời càng ngày càng lạnh, sắp đến cuối năm, không biết Vương gia cùng Vương phi có trở về đế kinh hay không.

Cho dù tết âm lịch không đi, đại thọ của Thái Hậu vào đầu xuân cũng nhất định phải đi, xem ra thánh chỉ cũng sắp đến nơi rồi..."
Cơ Văn Khải tức khắc bủn rủn hai chân, suýt nữa thì ngã sấp xuống, lời này có ý gì?
Là nói nếu như một tát kia của Cơ Ngọc Khiết thật sự tát xuống...
Trần Chưởng quầy cực kì có ánh mắt mà kịp thời đỡ lấy Cơ Văn Khải, trấn an nói: "Cơ nhị gia cũng không cần quá lo lắng, Vương phi nương nương xưa nay lương thiện, vẫn đang khuyên giải Hiền Vương điện hạ, lại dù sao cũng không bị thương, hẳn là sẽ không có việc gì."
Cơ nhị gia vội gật đầu: "Mong là thế, mong là thế."
Không bao lâu sau, tiểu nhị đi bẩm báo đã quay lại, lại chỉ quay lại một mình.
Cơ Văn Khải vừa nhìn thấy, trong lòng nặng trĩu.

Trần Chưởng quầy lại trấn an hai câu, hỏi: Vương gia cùng Vương phi nói thế nào?"
Tiểu nhị đáp: "Vương gia nói, nể mặt Vương phi nương nương cùng Quý phi nương nương quá cố, không truy cứu chuyện hôm nay.

Cơ nhị gia trực tiếp đón Lâm nhị tiểu thư về là được, hiện tại ngài ấy không có tâm trạng để gặp bất kỳ kẻ nào.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận