Trùng Sinh Chi Độc Phi

An Cẩm Khúc lau nước mắt, rồi ngoan ngoãn trở về tú các của mình.

Trong Hương viên chỉ còn lại hai vợ chồng Thái sư, An Thái sư nhìn bông hoa
sen nhỏ còn chưa tàn, nói với Tần thị: “Ngươi vì muốn việc hôn nhân của
Cẩm Khúc còn tốt cho nên mới dùng một chút kỹ xảo mà ngay cả ta cũng
không thể không nhận ra, vậy thì làm sao có thể lừa người khác được?”

“Lão gia!” Tần thị quỳ xuống trước mặt An thái sư, “Bản thân thiếp cũng
không còn cách nào khác nên mới dùng hạ sách này, Cẩm Khúc từ nhỏ đã
kiêu ngạo, không chuyên tâm học nữ công, thiếp không thể đứng ngoài việc hôn nhân của nàng được. Thiếp nghĩ việc hôn nhân của Cẩm Tú đã được
định xong rồi, sẽ không để cho Cẩm Khúc được dựa vào ánh hào quang của
tỷ tỷ đâu.”

“Ngươi nói nghe thật buồn cười.”, An Thái sư hừ một
tiếng, nhìn Tần thị đang quỳ trên mặt đất, nói: “Nói như vậy chẳng phải
chỉ Cẩm Tú lòng dạ hẹp hòi sao?”

“Lão gia!” Tần thị vội vàng kêu oan: “Cẩm Tú là do một tay thiếp nuôi lớn, thiếp luôn mong cho nàng những gì tốt nhất, lão gia!”

“Nô tài bẩm sinh”, An Thái sư nói, “Lời này là ai dạy Cẩm Khúc hả? Là hạ nhân trong phủ sao?”

“Lão, lão gia!” Tần thị còn muốn biện minh.

“Đủ rồi!” An Thái sư khoát tay với Tần thị, “Ngươi không cần nói gì cả, hôm nay xảy ra việc này, Thánh Thượng đều nhìn thấy cả, không biết Cẩm Nhan có bị người mẹ ruột là ngươi liên lụy tới hay không, theo ta nghĩ thì
sau này Cẩm Khúc muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối với An thị ta cũng khó rồi.”

Vừa nghe thấy mình sẽ làm liên lụy tới Thái tử phi địa vị
cao quý trưởng nữ An Cẩm Nhan thì Tần Thị đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tần

thị có tâm cơ, nhưng dù sao cũng là người trong cuộc, sự tình đã vượt
quá giới hạn, ngôi vị quý nhân ngày hôm nay của bà là dùng tâm cơ để đổi lấy, cũng không còn cách nào khác.

“Hôm nay ta sẽ đến am ở thành Nam mời mẫu thân trở về”, An Thái sư nói vài câu, quyết định xong rồi
nói với Tần thị: “Ngươi không hiền, cũng chỉ có mẫu thân đại nhân là vất vả, chuyện của An thị sau này sẽ do mẫu thân đại nhân làm chủ.”

Lão thái quân của An thị là Chu thị, hơn mười năm trước đã dưỡng thọ tại am ni cô ở thành Nam của An thị, Tần thị vừa nghe thấy lão Thái sư muốn
đón lão thái quân trở về để quản lý gia sự liền khóc rống kêu gào. Nhiều năm nay bà chịu đựng làm dâu là vì cái gì, mấy năm nay tận tụy vì An
thị là vì cái gì? Một câu không hiền của An thái sư có khác gì bảo bà
hãy nghỉ hưu đi chứ?

An Thái sư thấy Tần thị đã khóc đến nỗi sắp
chết, trong lòng cũng có chút không đành lòng, ông và Tần thị đã là vợ
chồng nhiều năm nay, ông vẫn luôn tôn trọng người chính thê này, dĩ
nhiên là có tình cảm rồi. An Thái sư vươn tay ra, muốn đỡ Tần thị đứng
lên, đột nhiên lại nghĩ đến bản thân mình lại không hiểu nổi người bên
gối mình nhiều năm như vậy, nghĩ như vậy, ông lại thu tay về, sắc mặt
trở nên lạnh băng.

Hai người chủ của An phủ, một người ngồi, một người quỳ xuống đất, cứ như vậy hơn nửa canh giờ.

“Phụ thân!” Sau nửa canh giờ, bên ngoài Hương viên truyền đến tiếng của Đại
công tử An phủ An Nguyên Văn, “Nhi tử Nguyên Văn cầu kiến phụ thân!”

Chuyện tình của An phủ rất nghiêm trọng, một lượng lớn người đã bị mất, các
công tử của An phủ đều chạy về, cùng nhau đứng trước cửa Hương viên xin
cầu kiến.


An Thái sư thở dài với Tần thị, nói: “Xem ra hôm nay
chuyện trong phủ ta đã bị truyền ra ngoài rồi, Thánh Thượng đã nói không cần truy cứu, nhưng ai có thể ngăn được miệng lưỡi của dân chúng đây?”

Tần thị dùng khăn tay bụm mặt, liên tiếp lắc đầu.

“Phụ thân!” An Nguyên Văn đứng bên ngoài không nghe thấy An Thái sư đáp lại, liền kêu một tiếng.

“Việc này không có liên quan gì đến các ngươi, mau trở về đi!” An Thái sư đáp.

“Phụ thân, mẫu thân đã lớn tuổi rồi, các người…”

An Nguyên Văn còn muốn khuyên nữa thì đã bị An Thái sư đứng trong vườn hét to ngắt lời, “Câm miệng! Việc này không phải là việc mà các tiểu bối
các ngươi có thể nhúng tay vào! Lão phu còn chưa xuống mồ đâu!”

An Thái sư giận dữ, bốn vị công tử đều quỳ xuống đất.

Phu nhân của An Nguyên Văn là Ninh thị, là con dâu cả của An phủ, luôn
không dám trở về nhà chính, nghe thấy hạ nhân trong phủ báo lại là An
Nguyên Văn dã trở về đây, liền vội vàng mang theo nha hoàn hầu hạ bên
cạnh chạy tới. Nhìn thấy bốn huynh đệ An Nguyên Văn đang quỳ trước cửa
của Hương viên, Ninh thị cũng quỳ xuống theo.Trong Hương viên, An Thái
sư nghĩ đến bốn đứa con trai trưởng, lại nói với Tần thị: “Cách đây
không lâu, ta đã cùng với Vũ Dương Hầu định ước việc hôn nhân của Nguyên Lễ và trưởng nữ của ông ta, người gây ra chuyện đến mức này, sợ là Vũ
Dương Hầu sẽ suy tính lại người con rể Nguyên Lễ này rồi!”

Đôi mắt của Tần thị đã sưng lên, ngậm miệng không nói một lời.


“Ai da...” An Thái sư nặng nề hở dài một tiếng, đứng dậy nói: “Thánh Thượng đã đồng ý thỉnh cầu của Thượng Quan Dũng, trước tiên hắn và Cẩm Tú sẽ
đính hôn trước, việc này không cần ngươi nhúng tay vào, ta sẽ mời mẫu
thân làm chủ trì.”

Trưởng nữ và con trai thứ của mình có thể bị
liên lụy vì chuyện ngày hôm nay, giờ phút này, Tần thị hận đến nỗi muốn
lấy mạng của An Cẩm Tú.

An Thái sư đi đến cửa của Hương viên,
nhìn thấy con trai và con dâu cả đang quỳ, ông nói: “Việc hôm nay không
cho phép bất cứ người trong phủ được bàn tán, nếu không tuân lệnh thì
bán hết cả đi.”

An Nguyên Văn nói: “Phụ thân, hiện giờ mẫu thân…”

“Thân thể bà ấy không tốt, các ngươi đừng an tới làm phiền bà ấy”, An Thái sư không để cho con trưởng nói hết lời, sẵn tiện nói: “Các ngươi quỳ ở đây để làm gì? Trời sập rồi sao?"

Bốn vị công tử của An thị đều đứng lên khỏi mặt đất, đều là các thiếu gia sinh ra trong gia đình phú quý,
lần này quỳ trong thời gian dài như vậy, bốn vị công tử cũng cảm thấy
mình đứng không vững, đầu gối giống như không phải là của mình nữa rồi.

Trong viện của Tú di nương, An Nguyên Chí không yên trong lòng đi tới đi lui ngoài hành lang.

An Cẩm Tú ra khỏi phòng mẫu thân, nhìn thấy bộ dạng của An Nguyên Chí như
vậy liền nhỏ giọng cười, nói: “Chân ngươi hết đau rồi sao? Đại phu đã
nói với ngươi như thế nào?”

An Nguyên Chí đến bên cạnh An Cẩm Tú: “Chân ta không sao, về sau ta còn muốn ra trận lập công giết địch nữa
mà, sao chỉ quỳ thôi mà hỏng chân được chứ? Tỷ, chúng ta thật không cần
quản chuyện ở Hương viên sao? Ta nghe nói bọn đại ca đều đi cả rồi.”


“Không cần phải xen vào.”, An Cẩm Tú nói: “Giờ phút này nếu chúng ta đi không chừng sẽ bị đánh đấy.”

Nhất thời sắc mặt của An Cẩm Tú và An Nguyên Chí vô cùng giống nhau: “Ai dám đánh chúng ta? Thực sự tin rằng ta sẽ không động thủ ư?”

An Cẩm
Tú bật cười nói: “Vẫn biết tất cả người trong phủ cộng lại cũng không
phải là đối thủ của người, nhưng chuyện đại sự này chúng ta vẫn không
nên hỏi, có lẽ phụ thân đã có tính toán riêng rồi.”

“Ông ấy sẽ bỏ Tần thị sao?” An Nguyên Chí lập tức hỏi lại.

An Cẩm Tú đang cười thị những lời này của An Nguyên Chí làm cho nghẹn, rốt cuộc là đệ đệ mình hận Tần thị bao nhiêu đây?

“Có đúng vậy không?” An Nguyên Chí tràn đầy chờ mong hỏi An Cẩm Tú.

“Không có chuyện đó đây, ngươi không cần suy nghĩ nhiều!” An Cẩm Tú một bên
nhìn xung quanh, xem lúc này có người ngoài không, một bên dùng ngón tay chọt vào ót An Nguyên Chí, “Đường đường là phu nhân của Công hầu nhất
phẩm, nói bỏ thì bỏ được sao?”

“Nữ nhân này không tốt, vì sao không thể bỏ?” An Nguyên Chí không phục nói.

An Cẩm Tú cười, vẻ mặt có chút u ám, Tần thị cũng là một phần thể diện của An thị, lần này mất nhiều người như vậy, thứ nhất, nếu như phụ thân của bọn họ muốn cứu vãn bộ mặt của An thị, thứ hai, sợ là phụ thân của bọn
họ không còn thời gian để suy nghĩ. Mọi người trong gia tộc, An Cẩm Tú
nghĩ đến những từ này lại thấy buồn cười, cái gì gọi là thể diện, nói
đến có phải là rất đáng thương không?

“Tỷ, sao mặt ngươi lại hơi
sưng lên vậy?” An Nguyên Chí dựa theo ánh nến trong viện nhìn tỷ mình,
nói: “Có cần mời đại phu đến xem không?”

“Một cái tát thôi mà.”,
An Cẩm Tú bình thản nói, “Qua ngày mai sẽ khỏi thôi.” Kiếp trước, này đã hứng chịu vô số bạt tai, chỉ một cái tát của An Cẩm Khúc cũng không thể khiến nàng bị ảnh hưởng được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận