Trùng Sinh Chi Độc Phi

Bạch Thừa Trạch trở về thư phòng của mình. Trà thơm trên bàn đã sớm trở nên không nóng không lạnh, hơn nữa còn có mấy món bánh với hương vị mát lành mà hắn thích ăn. Bạch Thừa Trạch cố giữ bình tĩnh, uống một ngụm trà thơm. Lần thứ ba phải chịu nỗi đau mất con, hắn nhắm mắt dựa lưng vào ghế, tưởng nhớ Bạch Kha một chút. Trong ấn tượng của hắn, tiểu nhi tử này chỉ là một con búp bê bằng sứ ốm yếu, ngoại trừ việc nó không ngừng sinh bệnh, hắn chẳng còn ký ức nào về nhi tử này nữa.
Hài tử như thế, chết sớm đi đầu thai cũng tốt. Bạch Thừa Trạch thầm nghĩ như vậy, nó là con của hắn, làm sao có thể trưởng thành như một con ma bệnh được? "Chết đi cũng tốt." Bạch Thừa Trạch lẩm bẩm.
Đúng lúc này, Bạch Đăng đột ngột chạy vào, ngay cả cửa phòng cũng không gõ.
Bạch Thừa Trạch trợn mắt, ánh mắt không hề che giấu sự sắc bén khiến Bạch Đăng sợ tới mức đứng lại, lui về phía sau mấy bước.
“Làm xong mọi chuyện chưa?" Bạch Thừa Trạch hỏi.
“Gia.” Bạch Đăng hốt hoảng nói: “Tổng quản Cát Hòa dẫn theo Thái y tới phủ, nói là Thánh thượng cử tới xem bệnh cho Tam thiếu gia."

Bạch Thừa Trạch không rõ Thế Tông có ý định gì, Bạch Kha bệnh đến ngày hôm nay, phụ hoàng hắn chưa từng hỏi một câu nào; hôm nay vừa phái hắn đi thẩm tra Hạng Tích, trái lại bắt đầu biết quan tâm đến tôn nhi.
Bạch Đăng nói: “Gia, bây giờ phải làm sao đây? Tam thiếu gia đã..."
“Đám người Cát Hòa ở đâu?” Bạch Thừa Trạch hỏi.
Bạch Đăng bị Bạch Thừa Trạch ngắt lời, hắn ta tự tát mình một cái và nói: "Tam thiếu gia còn sống sờ sờ, cái miệng này của nô tài thật hạ tiện, không biết nói lời hay."
“Đám người Cát Hòa ở đâu?” Bạch Thừa Trạch liếc Bạch Đăng từ lúc hắn ta tự tát mình, không hề nhiều lời thêm, chỉ hỏi một câu.
“Cát Tổng quản ở ngoài viện, Thái y cũng ở đó." Bạch Đăng nói, sau đó dè dặt cẩn trọng nhìn Bạch Thừa Trạch: "Gia, nô tài nên dẫn Thái y tới đâu để xem bệnh cho Tam thiếu gia ạ?"
Người trong cung đang đứng đầy ngoài cửa, cho dù bọn họ muốn ra ngoài bắt một đứa trẻ bổ sung cho đủ cũng không còn kịp nữa.
Bạch Thừa Trạch nói: “Ngươi bế hài tử trong viện của Dương phu nhân tới đây."
Bạch Đăng há hốc miệng.
“Còn đứng đó à?” Bạch Thừa Trạch nói.

“Nô tài đi ngay ạ." Bạch Đăng không dám nghĩ nhiều, xoay người chạy ra ngoài.
Bạch Thừa Trạch ngồi trong thư phòng, nói với người ngoài cửa rằng: "Những ai ở ngoài cửa, mau mời Cát công công và Thái y ở ngoài viện vào đây."
Hiện giờ, nếu để Thế Tông biết nhi tử đã chết, vậy thì Ngũ vương phủ phải phát tang cho tiểu vương tôn, việc thẩm tra Hạng Tích sẽ vuột khỏi tay mình, rơi vào tay huynh đệ nào không biết. Cho dù Hạng Tích có phạm sai thật hay không, thậm chí có ngấm ngầm làm việc cho Thái tử hay không, dựa vào việc quốc cữu gia này hắt nước bẩn lên người Thái tử, Bạch Thừa Trạch hắn không thể bỏ qua. Chỉ cần hắn xử lý chuyện này thỏa đáng, chẳng những khiến địa vị Thái tử gặp nguy cơ, hơn nữa còn có thể làm Thế Tông vui. Đây là lý do duy nhất mà Bạch Thừa Trạch không thông báo tin Bạch Kha đã chết ngay từ đầu, nhưng hắn không ngờ lúc này đây Thế Tông bỗng phái người đến xem bệnh cho Bạch Kha. Bạch Thừa Trạch lẩm bẩm: Tới thật không đúng lúc.
Chỉ trong chốc lát, Cát Hòa và hai Thái y đến từ Thái Y viện đã được mấy gã sai vặt của Bạch Thừa Trạch dẫn vào.
“Nô tài khấu kiến Ngũ điện hạ.” Sau khi bước vào thư phòng, Cát Hòa quỳ một gối xuống hành lễ với Bạch Thừa Trạch.
Bạch Thừa Trạch nhìn hai Thái y đứng phía sau Cát Hòa, hai người đó đều mang gương mặt lạ hoắc, hắn chẳng nhận ra là ai.
“Hạ quan khấu kiến Ngũ điện hạ.” Đợi Cát Hòa hành lễ xong, hai Thái y kia cũng hành lễ với Bạch Thừa Trạch.
Bạch Thừa Trạch cười nói: “Không cần đa lễ, đây là nhà gia, không phải trong cung, không cần phải để ý nhiều như vậy."

Cát Hòa cười xòa, nói với Bạch Thừa Trạch rằng: "Ngũ điện hạ, Thánh thượng cử hai vị Lý, Vương Thái y của Thái Y viện đến xem bệnh cho tiểu vương gia. Hôm nay Thánh thượng nhớ tới sức khỏe tiểu vương gia, nói rằng tiểu vương gia cần thuốc gì thì cứ lấy trong cung."
Bạch Thừa Trạch đứng dậy nhìn theo hướng hoàng cung rồi hành lễ, xem như cảm tạ phụ hoàng: "Thật ra thân thể của tiểu tam tử đã khá hơn rồi, đã khiến phụ hoàng bận tâm, nhi tử này của gia cũng thật bất hiếu."
Cát Hòa vội nói: “Ngũ điện hạ nói lời này, bọn nô tài luôn hầu hạ bên cạnh Thánh thượng, Ngũ điện hạ hiếu thuận thế nào bọn nô tài đều nhìn thấy cả, nếu nói người không hiếu thuận, nô tài khác gì kẻ đui mù chứ!"
Bạch Thừa Trạch cất cao giọng cười, nói với hai Thái y: "Hai vị đại nhân ngồi đi, nhi tử của gia được chăm sóc khá tốt, lát nữa hai người đi xem thử


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui