Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Rất nhanh, Đinh Tử
cùng Đinh Trí khóc ruột gan đứt từng khúc cùng Hỉ nhi liền bị mọi người
mang về Tử Trúc hiên, Vương thị cùng Đinh Bằng lo lắng không ngớt cũng
đi theo, Phương di nương, Mã di nương liếc mắt nhìn, trong lòng nhảy
loạn.

Đại tiểu thư này thế nào tựa hồ thay đổi thành một người khác, không chỉ lấy lực một người đem sự lớn như vậy đạo
ngượic, đem sai lầm của các nàng lôi ra, kế sách các nàng đã chuẫn bị
tốt trái lại lại nói các nàng không phải.

Hiện tại
nàng té xỉu là bớt việc, nhưng những lời nói trước đó lại làm người nghe tâm lý kinh hãi, thật không biết là có ý hay là vô ý, trong lòng suy
nghĩ thật kỹ, chúng di nương cùng tiểu thư, nha hoàn, bà tử cũng cùng
theo tới Tử Trúc viện nhìn.

Chỉ chốc lát, Hoàng đại
phu chuyên vì lão gia Đinh Bằng cùng lão thái thái Vương thị trong phủ
nhìn chẩn, đeo hòm thuốc hoàng lê mộc, vội vã tới, hạ nhân Thị Lang phủ
thỉnh gấp, hắn cũng không dám chậm trễ.

“Hoàng đại
phu ngươi đã tới, mau cấp tôn nữ của ta chẩn bệnh, nàng đột nhiên hôn mê không biết hiện nay ra sao?” Vương thị thấy Hoàng đại phu lập tức tiếp
đón, vội vàng nói.

Hoàng đại phu trong lòng nghi
hoặc, thường ngày lão thái thái rất ổn trọng, hôm nay đây là thế nào?
Hắn mặc dù thỉnh thoảng đến trong phủ vì lão thái thái Thị Lang chẩn
mạch, nhưng cũng biết đại tiểu thư là một tiểu thư không được sủng ái,
lần này thế nào?

Tâm mặc dù nghĩ như vậy, Hoàng đại
phu bước chân cũng không dám dừng lại, bên kia Hỉ nhi cũng khôi phục
bình thường, trên mặt mặc dù có lo lắng, nhưng vẫn tẫn trách đem trướng
sa rũ xuống, lấy bàn tay trắng mềm hương tuyết của Đinh Tử ra, Hoàng đại phu ngồi xuống liền ngưng thần bắt mạch, sau đó nhíu mày đứng dậy.


“Hoàng đại phu, Tử nhi bệnh tình thế nào?” Đinh Bằng thấy Hoàng đại phu sắc
mặt ngưng trọng, trong lòng bang bang nhảy loạn, thiếu chút nữa sợ hãi
nhảy ra khỏi miệng.

“Đại tiểu thư vốn bị nhiễm rất
nặng phong hàn, đang sốt cao không lùi, lúc này lại cấp hỏa công tâm,
nếu không phải là đại tiểu thư phúc lớn mệnh lớn, hiện tại sợ là…” Hoàng đại phu lời còn chưa dứt, Vương thị cùng Đinh Bằng nghe đầu óc rầm rầm
loạn hưởng, Phương di nương cùng Mã di nương lại cười thầm trong lòng,
chết mới tốt.

Đinh Tĩnh cười lạnh nhìn chằm chằm
Đinh Tử phía sau giường như ẩn như hiện, trong lòng rất vui thích, nếu
là nàng chết, trong phủ này không có đích nữ, sau này nàng là lớn nhất!

Mà nay từ lúc nha hoàn bà tử trong viện bị dọa mặt xám như tro tàn, đại
tiểu thư nếu chết, ấn theo lão thái thái cùng lão gia lần này coi trọng, các nàng tuyệt không có trái cây ngon ăn.

Bạch di
nương một bên đầu vẫn cúi thấp nhìn mọi người xung quanh sắc mặt khác
nhau, ánh mắt khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn gục đầu xuống.

“Đại tiểu thư còn sốt cao, tối kỵ đó là tà hỏa tứ tập, lần này mặc dù hữu
kinh vô hiểm, nhưng ta kê toa thuốc làm cho tiểu thư hạ sốt, thế nhưng
trong lúc tiểu thư sinh bệnh ai cũng không thể lại làm nàng tức giận
nữa.” Hoàng đại phu ở kinh thành cũng có chút danh tiếng, bình thường
chỉ cấp chủ tử trong phủ các quan gia nhìn chẩn, tính tình dè dặt cẩn
thận, bình thường chắc là sẽ không nói những lời này, thế nhưng thầy
thuốc có tâm cha mẹ, trong giọng nói không khỏi có chút nghiêm khắc.

“Hoàng đại phu nói phải, Tử Trúc hiên hạ nhân đều hầu hạ được rồi, nếu đại
tiểu thư bệnh tình chuyển biến xấu, ta sẽ tính trên đầu các ngươi.”
Vương thị thở phào nhẹ nhõm, cũng may nha đầu kia không có việc gì. Lệ

mắt vừa nhấc lạnh lùng nói, chúng nha hoàn bà tử sợ hãi quỳ đầy đất liên tục dạ vâng.

“Vậy ta cáo từ trước.” Hoàng đại phu
cấp phương thuốc, phân phó mấy câu liền ôm quyền ly khai, Vương thị vội
vã cho người tiễn hắn xuất phủ.

“Cũng may đại tiểu thư không có việc gì.” Phương di nương thầm hận một kế này không có thành công, nhỏ giọng nói thầm một tiếng.

Lúc này gian phòng yên tĩnh dị thường, thanh âm này của nàng, mọi người nghe rõ ràng.

“Các ngươi trong khoảng thời gian này không có việc gì cũng đừng ra bên
ngoài chạy, ai nếu dám quấy rầy đại tiểu thư thanh tĩnh, đừng trách ta
gia pháp hầu hạ.” Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, nghiêm túc uy nghiêm
nhìn phía Phương di nương, hai người trong đầu căng thẳng, thầm kêu
không tốt.

Kế này không chỉ không làm cho người nên
bị phạt, bị phạt, thế nào còn liên lụy chính mình bị lão thái thái oán,
Phương di nương bên này cắn răng thống hận, Mã di nương trong lòng căng
thẳng, lại thấy Vương thị lãnh liệt nhìn mình, lưng trong nháy mắt đông
lạnh.

“Trong khoảng thời gian này hảo hảo chiếu cố
nàng, nếu là Tử nhi xảy ra chuyện gì, phủ này ngươi cũng đừng quản.”
Vương thị nói vừa rơi xuống, gian phòng mọi người đều vẻ mặt không dám
tin tưởng.

Nhà mẹ đẻ Mã di nương, thân ca ca là Lại
bộ thượng thư quan tam phẩm, so với Đinh Bằng còn cao hơn một cấp, hướng về điểm này, Đinh Bằng cho tới nay đối với Mã di nương liền sủng ái có
thừa, năm đó chủ mẫu chết, liền đem quản sự trong phủ giao cho nàng.


Bối cảnh như vậy, lão thái thái mấy năm nay cũng đối với nàng vô cùng tốt,
lão gia cũng là vinh sủng không ngừng, khi nào thấy lão thái thái như
vậy lời nói với mình, thần sắc nghiêm nghị, hơn nữa còn tuyên bố muốn
đoạt quyền, đó làm cho Đinh Bằng cũng sửng sốt.

Chỉ
là hắn vừa nghĩ lại, cũng minh bạch Vương thị dụng tâm, nàng tự nhiên sẽ không thật thu quyền của Mã di nương, thế nhưng chỉ sợ các nàng sơ sẩy
thật làm cho Đinh Tử có chuyện gì, Thị lang phủ bọn họ liền gặp tai
ương, như vậy Mã di nương vì mình cũng sẽ không làm cho Đinh Tử xảy ra
chuyện gì.

Đinh Bằng trong lòng nghĩ một hồi, đột
nhiên cảm thấy lão thái thái này dụng ý còn có ý tứ gì khác, hắn nhìn về phía trưởng tử Đinh Trí ghé vào bên giường yên lặng gạt lệ, trong lòng
đột nhiên hiện lên không vui.

Phương di nương vẫn
hoàn hảo, thế nhưng lại làm Trí nhi thương tâm như vậy, Tử nhi thiếu
chút nữa chết, thật là không làm cho người ta bớt lo.

Lúc đó Mã di nương cùng Đinh Tĩnh ở một bên xem náo nhiệt, một đống nha
hoàn bà tử cũng không thấy ai cơ linh tiến lên khuyên, lúc này trong
lòng hắn không có đối với Đinh Trí tức giận nữa, trái lại cảm thấy tức
giận đoàn người này. Hai vị di nương ở trong lòng hắn cũng mất mấy phần
yêu thích.

Mã di nương sắc mặt tái nhợt không dám
lên tiếng, theo mọi người nối đuôi nhau ly khai, Vương thị thấy Đinh
Bằng tự hỏi, liền gật gật đầu ly khai, Đinh Bằng cùng đám nha hoàn Tử
Trúc viện giao cho mấy câu hầu hạ tốt chủ tử cũng liền rời đi.

Trong lúc nhất thời Tử Trúc viện rơi vào yên tĩnh hoàn toàn.

Ba ngày sau.

“Ưm…” Thân thể một trận bủn rủn, trên đầu cũng phiếm nhè nhẹ đau nhói, Đinh
Tử nhíu mày mở mắt ra, nhìn thấy chính là tầng tầng phấn màn sa thùy
rơi, dưới thân đắp một tầng chăn bông thật dày, thập phần thư mềm.


Ngày đó nàng vốn muốn giả trang hôn mê, ai biết thân thể này phát sốt cao
hết sức yếu ớt, nằm một phát lâu như vậy, sợ là đã mấy ngày đi…

“Lâm ma ma, tiểu thư còn không tỉnh, không có việc gì chứ?” Lúc này ba người đẩy cửa đi vào, một thiếu nữ trong đó lo lắng nói.

“Tiểu thư phúc lớn mệnh lớn, đương nhiên không có việc gì.” Nữ tử trung niên
bị kêu ma ma cau mày trấn an, trong lòng cũng không ngừng lo lắng.

“Đúng vậy, tiểu thư nhất định không có việc gì, Hoàng đại phu ngày hôm qua
đến không phải nói tiểu thư đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, đã không có việc gì sao?” Lâm ma ma bên cạnh thiếu nữ thoáng lạc quan nói.

Đinh Tử trầm tư suy nghĩ, liền biết ba người này là ai, Lâm ma ma nguyên
danh Lâm Uyển, là nha hoàn hồi môn của mẹ ruột nàng, theo hậu phủ đến, ở thị lang phủ cũng đã hơn mười năm, tuyệt đối trung thành như một.

Hai nha hoàn kia là Hỉ nhi, Linh nhi, một trầm ổn thận trọng, một hoạt bát
mạnh mẽ, đều là Lâm ma ma hao hết tâm tư theo Hậu phủ mang tới, tâm phúc nguyên thân, có thể tín nhiệm.

Nghĩ tới đây Đinh Tử ngồi dậy đẩy màn sa ra: “Ta biết các ngươi lo lắng, cũng không dám có việc a.”

Đinh Tử cười híp mắt mở miệng, liền thấy Lâm ma ma, Hỉ nhi cùng Linh nhi đều là vẻ mặt hưng phấn xông lại.

“Tiểu thư, ngươi cuối cùng cũng tỉnh, lo lắng chết nô tỳ!” Linh nhi bĩu môi,
ngày đó nàng cùng Lâm ma ma đều đi tiểu phòng bếp sắc thuốc thương hàn
cho tiểu thư nên không về kịp, trở về mới biết được phát sinh chuyện lớn như vậy, chỉ cần vừa nghĩ tới tiểu thư thiếu chút nữa sẽ không còn,
trong lòng nàng liền bị dọa kinh hoàng không ngớt.

“Nói mê sảng cái gì, tiểu thư còn bình an, sau này không cho nói chết như
vậy.” Lâm ma ma trừng mắt, mắng một câu, Linh nhi bĩu môi nhưng không
nói gì, chỉ ai oán nhìn Đinh Tử.

“Lần này là ta xúc
động, bất quá ta nếu không làm như vậy, Trí nhi còn không bị người thiết kế sao?” Đinh Tử chỉ cười hơi có vẻ lấy lòng, chỉ nói đến này, trong
mắt lệ quang chợt lóe, ba người Lâm ma ma nhìn nhận cùng gật đầu.

Hỉ nhi lúc trước ở đây, cũng cảm thấy tiểu thư làm rất đúng, nếu không
phải là tiểu thư ở đó, thiếu gia hiện tại không biết bị bố trí thành như thế nào đây?

“Tỷ tỷ!” Vừa mới vừa nghĩ thôi, bóng dáng nho nhỏ của Đinh Trí liền từ ngoại vọt vào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận