Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Đúng như Hỉ nhi nói, Ngô Song dẫn theo không ít người đến đây, nói là hơn một nửa hạ nhân của vương phủ cũng không quá đáng, so với lần trước Song Mãn viện cứu hỏa, thẩm vấn ở hình đường chỉ nhiều người hơn chứ không ít, cộng thêm một Ngô Nguyệt Nga nhìn Đinh Tử vui vẻ khi người gặp họa, một đám người hùng hùng hổ hổ hướng thẳng tới Lam Nguyệt viện mà đến.

Đinh Tử để Hỉ nhi giúp mình thay đổi một kiện hồng y trường bào, giày thêu ám văn chỉ bạc lộng lẫy, đầu đội đồ trang sức thuộc phẩm cấp của Thế tử phi, tô nhạt mày ngài, bộ dáng đoan trang lại không mất diễm lệ, ngồi ở phòng khách như một pho tượng uy nghi hình người, mắt chỉ nhàn nhạt đảo qua, nhất thời có thể khiến người khiếp sợ lui bước.

Lúc Ngô Song mang theo đoàn người Ngô Nguyệt Nga tiến vào phòng khách, nhìn thấy chính là bộ dáng này của Đinh Tử, con ngươi Ngô Song hơi co rụt lại.

Bà ta biết Đinh Tử là một người thông minh, hôm nay dẫn người đến, dù ngay từ đầu bà ta không có phát hiện cái gì khác thường, thế nhưng tin tức cũng chắc chắn sẽ truyền tới Lam Nguyệt viện, nhìn Đinh Tử trang phục trang điểm, trên đầu còn mang theo đồ trang sức phẩm cấp Thế tử phi, điều này nói rõ nàng ta sợ, không gì khác ngoài việc có thể áp đảo Ngô Song, nghĩ Đinh Tử muốn lấy thân phận đè bà ta, không cho bà ta nháo!

Ngô Song cười lạnh, không làm khó được ngươi sao, người si nói mộng!

Bà ta chờ đợi lâu như vậy, chính là chờ hôm nay, ngày hôm nay thứ bà ta muốn chính là làm cho Đinh Tử ở An Vương phủ làm trò cười cho thiên hạ, Ngô Song sớm phái người hỏi thăm, ngày đó An Vương hồi phủ, An Vương rõ ràng cùng Lam Thanh Lăng ở thư phòng phát sinh tranh cãi, trong lời nói cũng có nhắc tới Đinh Tử, có thể thấy được An Vương gia không vừa lòng người con dâu Đinh Tử này, chỉ là vì sao hắn vẫn không đối với Đinh Tử hạ thủ, Ngô Song không biết, đương nhiên Đinh Tử thường ngày ở cấp bậc lễ nghĩa ít có thể làm cho người ta bắt bẻ, An Vương chính là muốn tìm nàng ta phiền phức cũng không dễ dàng.

Nếu như vậy, Ngô Song mượn cớ đến diệt uy phong Đinh Tử, đương nhiên sẽ làm An Vương gia cảm kích, dù cho An Vương gia không có ý này, Ngô Song cũng không sợ, lần này bà ta đã bắt trúng sai lầm của Đinh Tử, khiến nàng ta không thể xoay chuyển.

Thế nhưng trong lòng Ngô Song vẫn có đố kị, bởi vì không được hoàng gia thừa nhận, Ngô Song căn bản không có tư cách mang đồ trang sức vương phi, nhìn Đinh Tử một thân cung trang, bà ta càng phát ra hận ý, trong lòng âm thầm âm ngoan độc nghĩ, Đinh Tử muốn ở An Vương phủ sống cuộc sống uy phong, cũng phải nhìn người nắm quyền là bà ta cho cơ hội này hay không?

Ngô Nguyệt Nga ở một bên nhìn, lại thầm hận nghiến răng, mặc dù nàng ta thường xuyên đem kim sức y phục quý báu nhất mặc lên người mình để tăng thêm phú quý, nhưng nàng ta cũng nhìn ra được, trên người Đinh Tử mỗi một vật đều thập phần quý báu, trong điệu thấp mang theo vô cùng xa hoa, nàng hao hết tâm tư trang điểm còn không giá trị bằng một cây trâm trên đầu người ta, nàng ta không thể cam tâm.

Đây cũng là trang phục Thế tử phi sao?

Đúng rồi, chỉ cần nàng nghĩ biện pháp diệt Đinh Tử, như vậy hết thảy đều biến thành của nàng, cho nên nàng nhất định không thể bỏ qua Đinh Tử, đương nhiên cũng bao gồm Lam Thanh Lăng, hắn chỉ có thể thuộc về một mình Ngô Nguyệt Nga nàng!

Đinh Tử đứng lên, mỉm cười nói: “Mẫu phi cùng biểu muội mang theo nhiều người đến thăm bản Thế tử phi như vậy, thật đúng là làm bản Thế tử phi ngoài ý muốn.”

Ngô Song cười đi lên trước, cũng không cần Đinh Tử khách khí, trực tiếp ngồi ở chủ vị, liếc mắt nhìn Đinh Tử, trên mặt tự tiếu phi tiếu nói (cười như không cười): “Nay thế nào không thấy Thế tử phi dẫn người đi xem trò vui nữa?”

Đinh Tử sớm biết lần này Ngô Song đến vì cái gì, cười nói: “Aiz.. hôm nay dậy trễ, vì thế còn chưa có làm cho người ta dựng rạp, nguyên lai mẫu phi hôm nay cũng là vì xem cuộc vui mới tới, bản Thế tử phi sẽ cho người chuẩn bị nhanh lên một chút, chúng ta liền đến trong viện xem cuộc vui đi.”

Ngô Song “Ba” một cái vỗ mạnh lên bàn bên cạnh, lông mày dựng thẳng, nhìn cũng nghiêm khắc nói không hết, cùng thường ngày ôn nhu như nước kém rất nhiều, thế nhưng hạ nhân An Vương phủ kiến thức, lại không khỏi lui cổ cúi đầu, hiển nhiên không phải lần đầu tiên nhìn thấy, đồng thời đối với uy thế Ngô Song hết sức e ngại.

Đinh Tử sửng sốt, nghi hoặc không biết Ngô Song vì sao tức giận.

Ngô Song cười lạnh, trầm giọng nói: “Thế tử phi chẳng lẽ là quên Hoàng thượng lúc trước vì sao ban bảy nữ tử cho Thế tử đi?”

Đinh Tử nháy nháy mắt, không hiểu nói: “Mẫu phi lúc trước không đi dự yến, đương nhiên là không biết, bất quá khi đó Nguyệt Nga biểu muội ở trên đại điện cũng có mặt, biểu muội có thể nói với người, bản Thế tử phi nhớ, lúc trước còn mấy lần hỏi qua Nam Thái nhị hoàng tử, Thất Tĩnh này có phải là lấy thân phận vũ nương đưa đến An Vương phủ hay không, nhị hoàng tử cũng nhiều lần tỏ vẻ các nàng là vũ nương huấn luyện trong hoàng cung đưa đến, Hoàng thượng về sau cũng hạ lệnh đem bảy vũ nương này ban cho An Vương phủ, bản Thế tử phi cũng không quá rõ ràng, bản Thế tử phi dựa theo nhị hoàng tử nhờ vả, Hoàng thượng mệnh lệnh xử trí chuyện Thất Tĩnh, thế nào, xảy ra sai lầm rồi sao? Mẫu phi rõ ràng như thế, không bằng chỉ dạy bản Thế tử phi.”

Ngô Song im lặng, híp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đinh Tử, đến bây giờ còn cùng nàng nghiền ngẫm từng chữ một, quả thực quá ngu xuẩn: “Thế tử phi nói cũng không sai, bên ngoài thượng Hoàng thượng cùng Nam Thái nhị hoàng tử chỉ có thể nói như vậy, kì thực ai không rõ ràng lắm bảy người này là hướng trong phòng Thế tử tặng người, Thế tử phi làm như vậy, không chỉ làm trò, rơi xuống cái danh ghen phụ, càng có thể sẽ vi phạm ý tứ Hoàng thượng, mà rước lấy mầm tai vạ.”

Đinh Tử đạm đạm cười: “Nếu Hoàng thượng ẩn ý như vậy, nay bản Thế tử phi không hiểu ý tứ của người như thế mà trách phạt bản Thế tử phi, bản Thế tử phi còn có thể nói cái gì? Bất quá Hoàng thượng là quân chủ anh minh khó có được, bản Thế tử phi lại không cho loại ý nghĩ buồn lo vô cớ này của mẫu phi là tốt, bẻ cong phỏng đoán ý tứ Hoàng thượng như vậy, nếu làm không tốt sẽ mang tội đại bất kính!”

Ngô Song cứng đờ, oán hận trừng mắt Đinh Tử, răng phát ra thanh âm kèn kẹt, bên kia Đinh Tử lại nói: “Hỉ nhi ngốc làm cái gì, không thấy được mẫu phi đến đây sao, mau mang trà lên a.”

“Dạ, là nô tỳ sơ sẩy, nô tỳ liền đi chuẩn bị.” Hỉ nhi vừa nghe lập tức lui ra chuẩn bị trà bánh, chỉ chốc lát liền đem mọi thứ chuẩn bị tốt.

“Mẫu phi nếm thử đi, nha đầu ta tùy tiện làm, ngày xưa lúc ta xem kịch cũng thích ăn bánh thưởng trà, vị cũng không tệ lắm.” Nói xong Đinh Tử liền bốc lên một khối bánh ngọt nhỏ màu hồng hưởng dụng, Ngô Song tự chắc là sẽ không ăn, Đinh Tử lại híp mắt căn bản không để ý tới bà ta.

Ngô Song cười lạnh: “Thế tử phi trong khoảng thời gian này thực sự là hưởng thụ a.”

Đinh Tử thở dài một tiếng: “Hưởng thụ hay không thật ra cũng chưa nói tới, bản Thế tử phi cũng là tẫn ý chỉ cùng hảo ý của Hoàng thượng cùng Nam Thái nhị hoàng tử, đây cũng là không có biện pháp, nếu không chính là bản Thế tử phi đắc tội a.”

Ngô Song chợt cười to lên: “Thì ra là thế, Thế tử phi thật là có tâm.”

Đinh Tử lắc đầu nói: “Đây không phải nên làm sao?”

Ngô Song bị nghẹn không nhẹ, bà ta hiện tại đã phát hiện, nếu cùng loại người giả dối như Đinh Tử này nói chuyện hẳn là thuần túy tìm chuyện mắc nghẹn, Ngô Nguyệt Nga cũng nhìn ra Ngô Song ở đây ăn ba ba, không tiện mở miệng, liền ngữ khí bất thiện nói: “Biểu tẩu a, ngươi mấy ngày nay vừa thỉnh gánh hát, vừa dựng sân khấu kịch, lại thường thường khen thưởng hạ nhân trong phủ, tiền bạc này tốn hao không ít đi?”


Đinh Tử trên mặt hơi đổi, rũ xuống mắt xuống không nói gì, Ngô Song cùng Ngô Nguyệt Nga liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cười lạnh, quả nhiên Đinh Tử không phải không phát hiện! Đây càng dễ làm!

Ngô Song thanh âm có chút lãnh đạm nói: “Bởi vì vương gia ưu ái, trong phủ này việc chưởng quản vẫn do bản phi để ý, chi tiêu trong phủ hằng ngày đương nhiên là phải được qua tay bản phi, đáng tiếc trong khoảng thời gian này vội vàng tu chỉnh Song Mãn viện, hơn nữa vương gia hồi phủ, bản phi tất nhiên vì chuyện quan trọng mà tận tâm, cũng không quá quản chuyện gì khác. Sáng nay bản phi kiểm toán, từ phòng thu chi nghe nói, Thế tử phi nghe hí xây dựng đài chỉ hơn mười ngày, liền tốn gần một vạn hai lượng bạc, thật có chuyện này?”

Đinh Tử cúi đầu, chậm rãi nói: “Những thứ này đều là ở phòng thu chi quản, mẫu phi hỏi ta liền không đúng.”

Quản sự phòng thu chi kia là người theo Ngô Song từ nhà mẹ đẻ mang tới được đề bạt, lúc đó Đinh Tử phái người lấy tiền, bà cũng đã qua Ngô Song bày mưu đặt kế nên không để ý tới, Đinh Tử muốn bao nhiêu liền cấp bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt, rành mạch từng câu, đây có thể là kế của vương phi, đương nhiên nên phối hợp.

Lúc này quản lý phòng thu chi này khóc lóc, chùi mũi lau lệ một phen nói: “Vương phi, không phải tiểu nhân mặc kệ, thật sự là Thế tử phi nàng là chủ tử trong phủ, nàng chính là cùng tiểu nhân muốn tiền, tiểu nhân cũng không có biện pháp, hơn nữa Thế tử phi lúc trước còn nói, qua một thời gian tự sẽ bổ sung, tiểu nhân cũng không muốn đem chuyện này náo lớn. Ai biết tiểu nhân về sau hướng Thế tử phi đề cập một lần, Thế tử phi lại khoát tay chặn lại, lấy danh là chủ tử An Vương phủ, lấy bạc An Vương phủ còn muốn bổ sung cái gì, còn tìm lý do đem tiểu nhân chặn trở về. Vương phi, tiểu nhân cũng không có cách nào a.”

“Nói hươu nói vượn, Thế tử phi lúc nào nói qua lời như vậy, kẻ nào dám nói xấu chủ tử, tội đáng chết vạn lần!” Linh nhi đứng ở một bên nhảy ra phản bác đầu tiên.

“Bản vương phi đang hỏi, ngươi là cái thứ gì, dám lướt qua chủ tử đến uy hiếp nhân chứng, kéo xuống đánh hai mươi đại bản cho ta, để cho nàng nhận rõ cái gì là quy cư vương phủ!” Ngô Song lập tức quát một tiếng, liền có hai thô sử ma ma đến kéo người.

Đinh Tử đột nhiên đứng lên chặn, hai thô sử ma ma kia sợ thương tổn Đinh Tử, tự nhiên không dám động tác nửa phần, hơi lui về phía sau, ánh mắt nhìn phía Ngô Song hỏi ý.

Ngô Song lạnh lùng nói: “Thế tử phi đây là muốn bao che hạ nhân, chẳng lẽ bản vương phi thân là chưởng quản trong phủ vẫn không thể quản mấy hạ nhân?”

Đinh Tử thanh âm thập phần bình thản nói: “Mẫu phi tất nhiên là có cái quyền lợi quản hạ nhân này, nhưng nha đầu kia là nha đầu Lam Nguyệt viện, nàng phạm vào sai lầm gì, đương nhiên là do bản Thế tử phi tự mình quản lý, việc này sợ rằng không cần làm phiền mẫu phi đến xử trí người Lam Nguyệt viện đi! Còn nữa, nàng cũng bất quá là hộ chủ sốt ruột mà thôi, chẳng lẽ mẫu phi bị người oan uổng, Mộ Nguyệt bên cạnh ngươi bị đánh bị chửi, mẫu phi còn có thể bên cạnh cười nhìn cho qua sao? Bình tĩnh mà xem xét, mẫu phi cũng không phải người đường hoàng ngang ngược, làm ác bất nhân, tự nhiên sẽ thông cảm tâm tình bản Thế tử phi đi.”

Đinh Tử lời này hết sức trào phúng, Ngô Song nếu lại cố ý đem người lôi đi, một là lấn quyền, quản đến người trong viện Thế tử, hai là nói cho hạ nhân An Vương phủ, bất luận ngươi trung tâm bao nhiêu với Ngô Song, xảy ra chuyện bà ta sẽ không quản ngươi, nên phạt thế nào liền phạt, các ngươi còn trung tâm cái rắm a!

Ngô Song hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, nói: “Thế tử phi nói phải, người nọ là hạ nhân Lam Nguyệt viện các ngươi, bản vương phi không nên hỏi quá nhiều, chỉ bất quá bản vương phi cũng nhắc nhở ngươi, hạ nhân nếu thật sự không biết quản giáo, tương lai xảy ra chuyện, chủ tử ngươi cần phải chịu trách nhiệm này.”

“Bản Thế tử phi tự nhiên rõ ràng!” Đinh Tử thanh âm thản nhiên nói, dư quang lại nhìn thấy trên mặt Ngô Song đã hiện nụ cười đắc ý.

“Thế tử phi cũng nói người nọ là người Lam Nguyệt viện các ngươi, chúng ta quản không được, vậy ngươi mỗi ngày dựng sân khấu kịch xem cuộc vui, tốn hao nhiều bạc như vậy, tự nhiên cũng không nên do vương phủ bỏ tiền.”

Đinh Tử cau mày nói: “Mẫu phi đây là ý gì?”

“Ý tứ rất đơn giản, ngươi đã hơn mười ngày bởi vì dựng sân khấu kịch mà tiêu tốn, tiền bạc không thể do quỹ trong An Vương phủ ra.” Nhìn thấy Đinh Tử đang muốn phản bác, Ngô Song lại nói, “Một, chuyện này là do Thế tử phi chủ trương hưởng lạc, tiền tự nhiên do Thế tử phi bỏ ra. Hai, gần vạn lượng bạc, nhưng đủ mấy hộ bách tính bình dân sống mấy đời, Thế tử phi trong hơn mười ngày liền tốn hao như vậy, truyền đi đối với thanh danh An Vương phủ cũng không tốt, người không biết còn tưởng rằng An Vương phủ chúng ta âm thầm làm chuyện gì, thế nên trong thời gian ngắn cần bạc nhiều như vậy. Thế tử phi mặc kệ việc chưởng quản không biết, vạn lượng bạc này cũng đủ An Vương phủ chi mấy tháng, chi khổng lồ như thế, An Vương phủ dù là núi vàng núi bạc cũng không đủ a, vì thế bạc này cần Thế tử phi chính mình ra.”

Đinh Tử trên mặt rõ ràng mang theo tức giận: “Mẫu phi lời này là không đúng, bản Thế tử phi chính là chủ tử An Vương phủ, tất cả bởi vì việc chi tiêu trong phủ đương nhiên là phải báo đến phòng thu chi bỏ tiền vận chuyển, bản Thế tử phi dựng sân khấu kịch này cũng không riêng gì vì một mình bản Thế tử phi, bản Thế tử phi cũng đã nhiều lần mời phụ vương mẫu phi cùng Thế tử xem, thế nào là chi phí cho một mình bản Thế tử phi đây? Truyền đi, chẳng phải làm cho người chê cười bản Thế tử phi sao?”

Ngô Song lại lập tức trách mắng: “Vương gia cùng bản vương phi có thể có đi qua xem một chút, bản vương phi cùng vương gia vốn cũng không có ham thích này, ngược lại Thế tử cùng Thế tử phi yêu thích, sân khấu kịch này dựng chỉ để Lam Nguyệt viện các ngươi hưởng lạc. Thế tử phi, không phải ta ỷ làm trưởng bối nói ngươi, ngươi rốt cuộc cũng là vãn bối, lịch lãm quá cạn, việc này sớm trước đó nên báo cho ta, để cho bản vương phi xem trước qua một lần mới quyết định tốt có nên làm hay không, ngươi khen ngược, bản vương phi còn không biết, ngươi liền xây dựng. Nhìn Lam Nguyệt viện các ngươi vội trước vội sau, bản vương phi mỗi ngày nhiều chuyện quấn thân như vậy, tự nhiên nghĩ là Lam Nguyệt viện các ngươi tự bỏ tiền, ai biết các ngươi lại bao biện làm thay, lá gan to lớn như thế, chi tiêu như vậy, bản vương phi nếu mặc các ngươi làm bậy, thời gian lâu chẳng phải là làm lụn bại An Vương phủ sao, đến lúc đó bản vương phi ta còn mặt mũi nào đối mặt vương gia a!”

“Hừ! Mẫu phi nói như thế chính là chết sống cũng sẽ không bỏ tiền?” Mặt Đinh Tử dần lạnh lẽo, tức giận trừng mắt nhìn Ngô Song.

Ngô Song nhìn thấy Đinh Tử tức đến như vậy, thập phần vui sướng, ác khí lúc trước cuối cùng cũng ra, An Vương phủ tự nhiên không phải ra không nổi số bạc này, thế nhưng bà ta muốn ra oai với Đinh Tử, đè danh tiếng của nàng, Đinh Tử căn bản không bắt lỗi được bà ta: “Thế tử phi lúc trước gả đến An Vương phủ, đồ cưới kia có thể nói là mười dặm hồng trang a, Thế tử phi tự nhiên có thể lấy ra số bạc này, bản vương phi cũng muốn mượn việc này lay tỉnh Thế tử phi, ngươi là chủ tử An Vương phủ, không sai, thế nhưng trước khi làm việc còn cần suy nghĩ mấy lần rồi hãy hành động, nếu không đến lúc đó xảy ra sai lầm, không phải ai cũng có thể chịu trách nhiệm cho ngươi.”

Ngô Song đứng lên, nhìn Đinh Tử hung hăng trừng mắt bà ta, trên mặt tiếu ý càng đậm: “Thế tử phi suy nghĩ thật kỹ đi, trong vòng năm ngày liền đem tiền bù cho phòng thu chi, nếu không, đến lúc đó truyền tới tai vương gia, bản vương phi cũng không thể chịu trách nhiệm cho ngươi. Thế tử phi cũng mệt mỏi, bản vương phi còn có chuyện khác phải xử lý liền đi trước, Thế tử phi không cần đưa tiễn.”

Nói xong Ngô Song mang theo Ngô Nguyệt Nga cùng bọn hạ nhân lại ào ào ly khai Lam Nguyệt viện, mà chuyện Đinh Tử lãng phí bị vương phi Ngô Song trách cứ trong vòng năm ngày phải bổ sung bạc bù lại cũng truyền khắp vương phủ, vốn Đinh Tử sau khi vào phủ tạo dựng nhè nhẹ uy vọng, lần này bại triệt để, Ngô Song đã hướng hạ nhân vương phủ chứng minh, An Vương phủ này có bà ta ở một ngày, bên trong vĩnh viễn chỉ có bà ta làm chủ. Đinh Tử mặc dù là Thế tử phi, là chủ tử, không có bà ta làm người tán thành, đồng dạng phải bị hạn chế!

“Thứ gì?” Ngô Song vừa ly khai, Linh nhi nhịn không được mắng một câu.

Đinh Tử bưng trà Hỉ nhi đưa lên, nhẹ nhàng uống một hớp, mặt mày một mảnh nhẹ nhàng, nào có phẫn nộ vừa rồi, liền uống hai hớp, Đinh Tử nhân tiện nói: “Hỉ nhi chuẩn bị nước cho ta tắm rửa thay y phục.”

“Dạ, tiểu thư.”

Hỉ nhi cùng Linh nhi đồng thời chuẩn bị, chỉ chốc lát liền cùng mấy tiểu nha hoàn đưa nước nóng đến cho Đinh Tử tắm rửa, Đinh Tử trong thùng tắm nửa canh giờ, lúc này mới thu dọn sửa sang lại một chút, mặc có chút mộc mạc, trên mặt còn cố ý thoa một lớp phấn trắng nói với Hỉ nhi: “Đem Thất Tĩnh gọi vào phòng khách, ta có chuyện cần nói.”

Hỉ nhi nghe mệnh lệnh đi phân phó, Lam Nguyệt viện bên này phát sinh chuyện lớn như vậy, Tĩnh Tâm viện nơi đó tự nhiên cũng nghe được tiếng gió, nghe thấy Ngô Song đi theo Đinh Tử đòi bạc, mấy người các nàng còn thở dài một hơi, trong lòng thật rất vui thích, Ngô Song chạy đi tìm Đinh Tử đòi bạc, vừa khiến Đinh Tử khó coi, vừa có ý sau này trong phủ tự nhiên cũng sẽ không nghe Đinh Tử ra mệnh lệnh lại tiếp gọi tới gánh hát biểu diễn gì, các nàng tự nhiên cũng không cần ở trước mặt hạ nhân toàn phủ mất mặt. Vậy cũng là giúp các nàng, đồng thời đối với ủy khuất của Đinh Tử, các nàng ở trong lòng hô to khoái trá.


Tuyết Bích cười lạnh, lúc trước Đinh Tử đem nàng điều đến Tĩnh Tâm viện, nàng liền biết Đinh Tử là có ý tưởng đem nàng tách khỏi Thế tử, nàng hiện tại tự nhiên đặc biệt thích nhìn Đinh Tử xấu mặt, cuối cùng bởi vậy làm Lam Nguyệt viện đại loạn, đến lúc đó nói không chừng muốn điều nàng trở về.

Cho nên khi Hỉ nhi đến gọi các nàng đi Lam Nguyệt viện, bọn người Tuyết Bích Tĩnh Thất cho rằng Đinh Tử đây là sợ e ngại, không thể không dựa theo Ngô Song phân phó đi làm, mà Ngô Song bên kia vừa ly khai liền phái người nhìn chằm chằm Lam Nguyệt viện, biết Đinh Tử chiêu Tĩnh Tâm viện qua, dĩ nhiên là minh bạch lần này bà ta ép buộc Đinh Tử, trong lòng cực kỳ thống khoái, ngồi ở gian phòng liên tục cười một lát.

Đinh Tử này vừa vào trong phủ liền đối phó bà ta, trước đây cũng chưa từng ở trên người Đinh Tử chiếm được chỗ tốt gì, bây giờ có thể bắt được Đinh Tử, đối với tương lai triệt để đánh bại Đinh Tử bọn họ, chính là một khởi đầu tốt.

Lúc bảy người Tĩnh Thất cùng Tuyết Bích đi tới phòng khách, Đinh Tử chỉ là đang uống trà, cúi thấp đầu cũng không nhìn các nàng, không biết suy nghĩ cái gì, vốn trong lòng mọi người trộm vui vẻ, thời gian càng dài cũng biến thành xấu hổ bất an, hai mặt nhìn nhau.

Thẳng đến khi Đinh Tử thay đổi một ly trà, phủi nắp trà, sau đó buông xuống mới ngẩng đầu nhìn các nàng, cũng là thật lâu không nói lời nào, chỉ là từ trái qua phải quét nhìn các nàng ba bốn lần, lúc này mới không buồn không vui nói, “Chuyện mẫu phi vừa dẫn người đến Lam Nguyệt viện, các ngươi chắc hẳn cũng biết chứ?”

Mấy người chợt cảm thấy Đinh Tử đây là ăn ba ba muốn tìm các nàng trút giận, Tĩnh Nhất nhỏ giọng nói: “Lúc đến, trên đường nghe thấy một ít, chỉ là còn không hiểu rất rõ.”

Đinh Tử thở dài một tiếng: “Mẫu phi nói trong khoảng thời gian này bản Thế tử phi kêu gánh hát tốn hao nhiều, muốn Lam Nguyệt viện tự trả tiền, này không phải làm khó bản Thế tử phi sao?”

Mọi người cúi đầu hạ mi không có ai nói tiếp, Đinh Tử cũng không quan tâm các nàng, chỉ là tiếp tục nói: “Mẫu phi nói cũng là nói thật, nói như thế, Lam Nguyệt viện ta đây nếu vượt qua số bạc quy định, liền đều muốn chúng ta tự xử lý. Bản Thế tử phi vốn cũng không phải lấy ra không nổi, lúc bản Thế tử phi xuất giá có thêm một ít đồ cưới có thể ứng phó một khoảng thời gian, nhưng nếu là cứ thế mãi, bản Thế tử phi cũng không có tiền bạc cung cấp, nếu truyền đi cũng không dễ nghe a.”

Nghe lời này thế nào cảm giác có cái gì không đúng, Đinh Tử thở dài nói: “Bản Thế tử phi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có trước đem bọn ngươi đưa đến nhà người trong sạch.”

“Thế tử phi, người nghĩ đem chúng ta đuổi ra?“

Tĩnh Nhất vừa nghe nhất thời cả kinh nói, cũng quản không được tôn ti, lập tức nói, “Thế tử phi, chúng ta chính là do Nhị hoàng tử tặng, cũng là Đại Tề Hoàng thượng hạ lệnh cho Thế tử gia, ngài đem chúng ta tống xuất đi như thế, chẳng lẽ là muốn đối với Hoàng thượng cùng Nhị hoàng tử bất kính sao?”

Lời Tĩnh Nhất nói vừa rơi xuống, sáu người khác cũng sôi nổi lộ ra biểu tình bất mãn, Tuyết Bích cúi đầu, trên mặt lại lộ ra tiếu ý trào phúng, đúng như thế, Đinh Tử tùy tiện đem người phát mại, mới là đại bất kính đối với Hoàng thượng, không lấy tiền này nàng ta ở vương phủ không cách nào xoay chuyển, cầm tiền này sau này ở vương phủ cũng mất mặt mũi, làm như thế nào Đinh Tử đều chỉ có ăn ba ba im miệng!

“Lớn mật, ngươi một nô tỳ cũng dám chất vấn chủ tử, quả thực cả gan làm loạn! Vả miệng!” Hỉ nhi đột nhiên quát một tiếng, nhất thời một thô sử ma ma đi lên phía trước, “Ba ba ba” liên tục đánh Tĩnh Nhất năm bạt tay, lúc này mới lui ra.

Tĩnh Nhất nổi hận trong lòng, lại nâng đầu như trước nói tiếp: “Nô tỳ là Hoàng thượng ban cho người, Thế tử phi cũng nên nhìn mặt mũi Đại Tề Hoàng thượng đi, cố ý làm bậy như vậy, sẽ chỉ làm Thế tử phi phiền phức!”

Đinh Tử nhàn nhạt liếc mắt một cái: “Xem ra các ngươi ở trong vương phủ một thời gian lâu như vậy ngay cả quy cư cũng không hiểu, mấy vũ nương thấp hèn, cũng dám cưỡi trên đầu bản Thế tử phi!”

“Ba” Đinh Tử đột nhiên vỗ về phía mặt bàn, “Các ngươi là Hoàng thượng thưởng xuống thì thế nào, là Hoàng thượng cho các ngươi chẳng phân biệt được tôn ti, cùng bản Thế tử phi nói chuyện không tự xưng nô tỳ, còn hướng về phía bản Thế tử phi sẵng giọng chất vấn. Nếu như vậy, bản Thế tử phi hiện tại liền tiến cung hướng Hoàng thượng cần lời giải thích đi, một hai tiện tỳ cưỡi trên đầu bản Thế tử phi, còn vọng tưởng dùng tên tuổi Hoàng thượng đến áp chế bản Thế tử phi, các ngươi xem bản Thế tử phi là cái gì? … Người tới, đem Tĩnh Nhất trọng đánh ba mươi đại bản cho ta, kéo ra ngoài phát mại! Có người hỏi đến, liền nói Tĩnh Nhất dám cả gan lấy Hoàng thượng làm ván gỗ, bất kính chủ tử trong phủ, còn vọng tưởng lấy Hoàng thượng chi mệnh làm lý do chẳng phân biệt được tôn ti, bại hoại danh tiếng Hoàng thượng, còn không nhận sai, bản Thế tử phi lúc này mới không thể không đem nàng phát mại!”

Tĩnh Nhất vừa nghe nhất thời sợ hãi, “Bang bang phanh” bắt đầu hướng Đinh Tử dập đầu, thân phận của nàng ta tự nhiên không bằng Đinh Tử, chớ nói chi là nếu làm bại hoại thanh danh của Hoàng thượng là tội lớn, quyền thế của Đinh Tử cũng không phải nàng có thể chọc được, Tĩnh Nhất cầu xin tha thứ: “Thế tử phi xin thứ tội, tất cả đều là nô tỳ không phải, là nô tỳ chẳng phân biệt được nặng nhẹ, cầu Thế tử phi không nên phát mại bọn nô tỳ. Bọn nô tỳ lúc trước là theo mệnh Nhị hoàng tử cùng Đại Tề Hoàng thượng vào An Vương phủ, bọn nô tỳ vào An Vương phủ thì chính là người An Vương phủ, bọn nô tỳ nếu bị Thế tử phi phát mại ra, còn không bằng cái chết, cầu Thế tử phi khai ân a!”

Tĩnh Nhất vừa than thở khóc lóc, Đinh Tử nhìn cũng có chút động dung, lắc đầu thở dài nói: “Bản Thế tử phi cũng chỉ bị chọc tức, bản Thế tử phi cũng hiểu hoàn cảnh của các ngươi, các ngươi đều tốt, bản Thế tử cho ai trong các ngươi xuất phủ cũng không muốn. Chỉ bất quá nếu tiếp tục dưỡng các ngươi, bản Thế tử phi đem đồ cưới thêm vào, bản Thế tử phi có bao nhiêu cũng không đủ a. Bất quá bản Thế tử phi cũng thực sự thương cảm, thật tình không muốn các ngươi xuất phủ, nhưng việc bức đến mức này cũng không có cách nào, không bằng như vậy đi, các ngươi bảy người xuất phủ bốn người, còn lại bản Thế tử phi giữ lại như trước, các ngươi ngẫm lại bốn người nào thích hợp xuất phủ, liền cùng bản Thế tử phi nói một câu đi. Bất quá các ngươi yên tâm, bản Thế tử phi cũng sẽ không bạc đãi các ngươi, gia đình đưa đi nhất định cũng là khá giả, chi phí ăn mặc sẽ không kém nơi nào, sẽ không để cho các ngươi chịu khổ là được.”

Phòng khách nhất thời rơi vào trong trầm mặc quỷ dị, từ Tĩnh Nhất đến Tĩnh Thất không ngừng nhìn nhau, biểu hiện trên mặt khác nhau, chỉ trong chốc lát liền biến ảo vài loại tình tự.

“Tĩnh Nhất nhiều tuổi nhất trong bọn nô tỳ, cũng đã tới tuổi thành hôn, Thế tử phi đem nàng xuất phủ rất có khả năng thành toàn một nhân duyên tốt.” Tĩnh Thất là người trẻ tuổi nhất trong bảy người, lá gan cũng là nhỏ nhất, vì bảo toàn chính mình nhân tiện nói.

“Tĩnh Thất!” Tĩnh Nhất ngẩn ra, ánh mắt tàn bạo nhìn Tĩnh Thất, bảy người các nàng cho tới nay sống nương tựa lẫn nhau, Tĩnh Nhất bởi vì Tĩnh Thất nhỏ tuổi còn nhiều lần chiếu cố qua, không ngờ người đầu tiên muốn bán nàng chính là Tĩnh Thất, Tĩnh Nhất thầm hận trong lòng.

“Tĩnh Tam bình thường nói ít nhất, cũng là người làm việc cẩn thận, người từ An Vương phủ đi ra, đến nhà khác cũng sẽ không rước lấy chuyện gì, Thế tử phi đưa Tĩnh Tam ra chính là thích hợp!”

Tĩnh Nhị lúc này cũng nhịn không được nữa nói, sau đó Tĩnh Nhị, Tĩnh Tam lập tức căm tức nhìn đối phương.

“Tĩnh Tứ…”

“Tĩnh Ngũ…”

Kế tiếp bảy người này cắn nhau, mỗi người đều bị nói đến, Đinh Tử yên lặng ngồi nhìn, khóe miệng hơi cong, nhìn Tuyết Bích ngốc ở một bên hơi ngây người, cuối cùng Tuyết Bích nghĩ đến cái gì, khóe miệng cười đắc ý.


“Được rồi, các ngươi ầm ĩ như vậy bản Thế tử phi còn chọn người thế nào? Như vậy đi, bản Thế tử phi cho nha hoàn làm hai loại hoa đặt trong bình hoa để chính các ngươi chọn, bản Thế tử phi sẽ tùy theo ai chọn loại nào viết lưu lại thì sẽ lưu, loại nào không thì đưa đi, đến lúc đó chỉ nghe theo mệnh trời”, lời nói Đinh Tử vừa rơi xuống, Tĩnh Nhất đến Tĩnh Thất bảy người dừng khắc khẩu lại, chỉ là trên mặt càng thêm xấu hổ bất an.

Đinh Tử lại cho Linh nhi mang tới giấy bút, rất là bất đắc dĩ nói: “Mẫu phi lúc gần đi lưu lại mệnh lệnh năm ngày phải trả hết nợ cả vạn lượng bạc, bản Thế tử phi cũng không thể không tuân thủ a, lại đáng thương các ngươi bị liên lụy, nhưng bản Thế tử phi đây cũng là hành động bất đắc dĩ, hi vọng các ngươi không nên trách bản Thế tử phi.”

Đinh Tử viết xuống hai loại ‘đi’ hay ‘ở’, liền đem chén trà đè lên, ai cũng thay đổi không được, Thất Tĩnh nghe Đinh Tử nói, lại suy nghĩ sâu xa.

Vốn lúc nghe thấy tin tức này các nàng chỉ nghĩ không cần khiêu vũ mất mặt xấu hổ, lại cũng không có nghĩ sâu. Kỳ thực theo đạo lý mà nói, bản thân các nàng chính là vũ nương, lúc Nhị hoàng tử và Đại Tề Hoàng đế hạ lệnh cũng nói lấy thân phận vũ nương đưa đến trong phủ, Thế tử phi an bài như thế, người khác cũng không tìm ra sai lầm gì?

Ngược lại bởi vì Đinh Tử dựng sân khấu xem kịch vui, các nàng thường ngày còn không thấy Thế tử, mấy ngày nay lại thấy vài lần, nếu lâu dài, chuyện Thế tử lâu ngày sinh tình cũng không phải là không thể nào, kỳ thực việc này đối với các nàng mà nói tuy là chuyện mất mặt, nhưng cũng có lợi.

Lần này An Vương phi bắt được sai lầm Thế tử phi, chính là buộc bồi đủ tiền bạc, các nàng chỉ là nô tỳ, bị phát mại, bị xử lý, Thế tử phi tuy mất mặt, nhưng rốt cuộc tổn thất cũng sẽ không nhiều lắm, trái lại đã ép các nàng không thể không xuất phủ.

Nói dễ nghe là không có tiền bạc nuôi các nàng, nhưng đem các nàng đuổi đi như thế, người khác sẽ cho rằng các nàng ở trong phủ phạm sai lầm gì, đi ra có thể có bao nhiêu chỗ tốt. An Vương phi như vậy làm, người trực tiếp bị hại lại là các nàng a!

Hỉ nhi cầm bình hoa cho các nàng chọn, sau đó Đinh Tử vừa mở giấy ra, Tĩnh Nhất, Tĩnh Tam, Tĩnh Ngũ, Tĩnh Thất đều lấy phải thăm xuất phủ, nhất thời mặt mày tái nhợt, quỳ xuống không ngừng hướng Đinh Tử dập đầu, không muốn xuất phủ, Đinh Tử nhìn các nàng khóc lợi hại như vậy, nhưng cũng là chuyện không thể tránh được.

“Bản Thế tử phi trước sẽ nghĩ hết cách, nếu chỉ có thể đưa một nhóm người các ngươi xuất phủ, vậy bốn người các ngươi đương nhiên đi trước, chuyện này bản Thế tử phi cũng không có biện pháp. Nhưng để xem bản Thế tử phi còn có phương pháp gì bảo hộ các ngươi không, các ngươi đi về trước đi, bản Thế tử phi hiện rất nhức đầu, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Thất Tĩnh được gia hạn sắc mặt cũng không quá tốt, trầm mặc ly khai, trong nháy mắt mất mấy phần sinh khí, Tuyết Bích cắn răng, náo loạn nửa ngày thế nào còn không đem bốn người Tĩnh Nhất tống xuất khỏi phủ trước? Này không phải giằng co vô ích sao?

Sau khi Thất Tĩnh cùng Tuyết Bích rời đi, Linh nhi có chút không hiểu hỏi: “Tiểu thư, không phải nói muốn đưa một nhóm người các nàng xuất phủ trước sao, hiện tại lại lưu lại, chúng ta không phải tay trắng sao?” Đinh Tử vốn muốn mượn cơ hội này xử lý một số người, đây cũng là lúc trước nói cùng mấy nha hoàn đắc lực Hỉ nhi Linh nhi Ngọc Du.

Ngọc Du lại nói: “Hi vọng càng lớn thất vọng càng lớn, chủ tử hiện tại cho các nàng cơ hội lưu lại trong phủ, đến lúc đó cho các nàng rời đi, oán khí các nàng sẽ càng lớn hơn nữa. Lại nói, chủ tử không phải không nghĩ biện pháp lưu lại các nàng, nhưng cuối cùng vẫn không có biện pháp vẹn toàn đôi bên, lúc này mới để các nàng ly khai. Chủ tử nỗ lực, oán khí của các nàng đương nhiên là ít một ít, đồng dạng đối với Ngô Song bức chủ tử chúng ta, các nàng sẽ càng thêm oán hận, cuối cùng đem mọi tội lỗi đều tính trên đầu An Vương phi!”

Hỉ nhi cũng hơi không hiểu: “Các nàng đều xuất phủ, còn có thể nhấc lên sóng gió gì, sợ là đả kích đối với Ngô Song cũng không được tác dụng gì.”

Đinh Tử cầm một đóa hoa đỏ tươi trong tay, cười nói: “Vì thế chuyện kế tiếp chính là mấu chốt!”

Ngọc Du ba người liếc mắt nhìn nhau, có chút trầm mặc, nhưng nhìn bộ dáng Đinh Tử, các nàng trong lòng một trận kích động, kia nhất định là một kế hoạch tuyệt đỉnh, làm cho Ngô Song tức giận thổ huyết, thật là tốt a!

Buổi chiều Lam Thanh Lăng hồi phủ, phát hiện Đinh Tử đóng cửa không ra, ngay cả bữa tối cũng không ăn, đương nhiên muốn hỏi rõ một hai, biết được Ngô Song thế nhưng bởi vì Đinh Tử dùng nhiều mấy lượng bạc mà làm khó dễ, chạy đi thư phòng An Vương gia cãi lộn một trận, hai phụ tử thiếu chút nữa đánh nhau.

Cuối cùng Lam Thanh Lăng ngước cổ nói: “Phủ này đã nuôi không nổi Lam Nguyệt viện, không quản được Lam Nguyệt viện, vậy sau này Lam Nguyệt viện sẽ sống một mình, ngoại trừ mỗi tháng cho Lam Nguyệt viện ta bạc tương ứng, chuyện của Lam Nguyệt viện ta An Vương phủ đều không được quản, Ngô Song cũng đừng nghĩ nhúng tay nói một câu!”

“Đó là trưởng bối của ngươi, ngươi sao có thể không hiểu cấp bậc lễ nghĩa gọi thẳng tính danh như thế? Ngươi là nhi tử lão tử, lão tử còn chưa có chết đâu, ngươi đã nghĩ ở riêng, buồn cười!” An Vương phủ cũng đỏ mặt mắng.

“Chuyện ở riêng đương nhiên phải chờ ngươi chết lại nói, ngươi bây giờ khỏe mạnh, ta tự nhiên sẽ không cần cầu ở riêng, bất quá Ngô Song đã không quản được chuyện Lam Nguyệt viện ta, là nữ nhân này năng lực không được, khiến Thế tử phi hôm nay buồn một ngày, bà ta cũng không biết giúp đỡ một chút, thấy chết không cứu như vậy, Lam Nguyệt viện sau này cũng không cần bà ta quản, Lam Nguyệt viện chúng ta muốn sống một mình!” Lam Thanh Lăng một chút cũng không thỏa hiệp, kiên cường nói.

An Vương gia thập phần đau đầu liên tục mắng Lam Thanh Lăng hơn mười câu, lời nói ra đều là không đồng ý Lam Nguyệt viện sống một mình, nhưng Lam Thanh Lăng lần này quyết tâm, một bộ dáng oan uổng bằng trời, bộ dáng lần này tuyệt đối sẽ không để cho người khi dễ, An Vương gia thở gấp trực tiếp đuổi hắn đi, lại tìm đến chỗ Ngô Song.

Ngô Song mới vừa vào cửa, An Vương gia liền hướng về phía nàng rống giận: “Bản vương cho ngươi quản An Vương phủ, ngươi liền thật đem ai cũng không nhìn ở trong mắt, Thế tử phi sử dụng chút tiền ngươi liền xem trọng như vậy, ngươi muốn náo An Vương phủ tứ phân ngũ liệt mới chịu bỏ qua sao? Ngươi có dã tâm gì?”

Ngô Song bị nói, vẻ mặt ủy khuất, nhất thời khóc lê hoa đái lệ nói: “Vương gia, thiếp thân mấy năm nay ở trong phủ chịu mệt nhọc, chưa bao giờ có nửa câu oán hận, cho tới bây giờ cũng không trách vương gia nửa phần, bởi vì vương gia ngài là trời của thiếp thân, thiếp thân tất cả đều nghe ngài. Chỉ là vương gia, việc này ngài nên hỏi ta một chút a, thiếp thân đây cũng là bất đắc dĩ a. Thế tử phi trong khoảng thời gian này mỗi ngày ở trong phủ gọi gánh hát tới xem vui, tiêu bạc như nước chảy ra bên ngoài, vương gia mặc kệ chuyện trong phủ nên ngài không rõ ràng lắm, thiếp thân trong khoảng thời gian này vì Song Mãn viện, hơn nữa xử lý những chuyện khác, cũng sơ sót chuyện này, sáng sớm vừa kiểm toán, lại phát hiện mới hơn mười ngày, Thế tử phi liền dùng gần một vạn hai bạc trong phủ a, đây chính là chi tiêu mấy tháng trong phủ, bạc này trong phủ xoay trở thế nào ra? Còn nữa Thế tử phi lãng phí như vậy, không biết nặng nhẹ nữa, cũng sẽ khiến thanh danh bên ngoài của vương gia bất hảo, thiếp thân nghĩ muốn mượn việc này làm cho Thế tử phi có một chút giáo huấn. Vương gia, thiếp thân tất cả đều là vì An Vương phủ, tuyệt không nửa điểm dị tâm a, càng thêm không có cái tâm tư gì không tốt a!”

Nghe Ngô Song nói, An Vương gia cũng sửng sốt một chút: “Cái gì, Thế tử phi thế thoáng cái dùng một vạn hai?” Một vạn hai này ở trong mắt An Vương gia không tính là cái gì, nhưng nhìn Ngô Song nói có lý có tình, hơn nữa Đinh Tử quả thật có chút tiêu xài, hắn rõ ràng hơn Ngô Song nói vì thanh danh của hắn là vì sao.

An Vương gia tay cầm trọng binh, Hoàng thượng kiêng dè thần tử quá mức đắc thế, hai người tuy là huynh đệ lại cũng không thể tránh bị hoài nghi, vì thế chuyện quá mức nổi bật, An Vương gia luôn luôn sẽ không làm, Đinh Tử tiêu tiền như nước như vậy, nếu bị người hữu tâm biết, sau đó làm lớn chuyện ra, An Vương gia xác thực khó có thể nói rõ.

Dù không bị Hoàng thượng để ý, khó bảo toàn tương lai lại xảy ra chuyện gì, hai chuyện này gộp lại một chỗ, sẽ trở thành định tội của hắn.

An Vương đen mặt, lại nghĩ đến bộ dáng kia của Lam Thanh Lăng, phân Lam Nguyệt viện ra như thế vẫn khiến trong lòng hắn không thoải mái, lại cũng chỉ có thể trước như thế: “Việc này bản vương biết, ngươi đi ra ngoài trước đi!” Lời này ý tứ chính là, việc này An Vương gia trước bất kể, Ngô Song tiếp tục xử lý.

Ngô Song trong lòng vui vẻ, nhẹ giọng nói: “Đêm cũng khuya, vương gia không nên quá mệt nhọc, không bằng nghỉ ngơi trước đi.”

“Bản vương biết, ngươi về trước đi.” An Vương gia khoát tay chặn lại, lúc Ngô Song không cam lòng xoay người muốn rời đi, lại đột nhiên lên tiếng, Ngô Song vẻ mặt vui mừng nhìn sang, lại thấy An Vương gia cau mày nói, “Chuyện trùng tu Song mãn viện cũng bận rộn một chút, còn chưa có xây xong, ngươi tính tình quá mềm yếu, công tượng (thợ xây) này nếu như lấy tiền mà không làm việc thì trực tiếp thay đổi người!”

Ngô Song biểu tình cứng đờ, An Vương gia đây là ý gì, làm cho bà ta xây Song Mãn viện nhanh lên một chút, rồi trở lại đó ở sao?

Kỳ thực Song Mãn viện đã sớm xây xong rồi, là Ngô Song vẫn nói không gấp, kéo công nhân không buông tay làm, bà ta ở An viện, An Vương còn có thể vào trong phòng bà ta, nếu đi trở về cơ hội chẳng phải là ít đi sao, chẳng lẽ muốn tiện nghi con tiện nhân Phong di nương kia sao?

Phong di nương này so với tiền vương phi còn ở trong phủ lâu hơn, vốn là đại nha hoàn bên người An Vương, là người thứ nhất hắn thu vào trong phòng, cũng là nữ nhân đầu tiên trong đời An Vương, tình cảm đối với nàng ta tự nhiên có, vì thế Ngô Song vẫn xem Phong di nương như cái đinh trong mắt, bất quá Phong di nương này cũng là người thông minh, hơn nữa thân thể cũng rất yếu, hai ba ngày liền bệnh một lần, vì thế ở trong phủ ít ra khỏi viện, Ngô Song cũng vẫn tìm không được chuyện gì xử lý nàng.

Cũng may An Vương cũng không phải người nhiều dục vọng, trong phủ này hiện tại chỉ có hai lão nhân các nàng, nhưng người càng ít, tính độc chiếm cũng sẽ mạnh hơn.


Ngô Song trong lòng một trăm lần không muốn, ngoài miệng lại dịu ngoan nói: “Không đến mấy ngày nữa liền xây xong rồi, nếu không có chuyện gì khác, thiếp thân không quấy rầy vương gia.”

“Ân!” An Vương lạnh nhạt đáp một tiếng, cũng không nhìn tới Ngô Song, ngồi ở trước bàn ngây ngốc nhìn chằm chằm nghiên mực, kia là do một khối ngọc thạch cực phẩm điêu khắc ra, khắc lên mấy con hùng ưng bay lượn, An Vương không khỏi đưa tay sờ sờ, Ngô Song đang đóng cửa thấy một màn như vậy, tức giận thiếu chút nữa cắn răng.

Con tiện nhân kia!

Trở lại phòng, Ngô Song liên tục đánh chửi hai thô sử nha hoàn, lúc này mới tiêu bớt chút tức giận, chỉ là trong lòng càng âm u một tầng.

Sáng sớm hôm sau, Đinh Tử đến tìm Ngô Song, nói đem quỹ Lam Nguyệt viện từ trong An Vương phủ phân ra, ngoại trừ mỗi tháng cấp Lam Nguyệt viện số bạc quy định, những thứ khác giống nhau không thông qua phòng thu chi An Vương phủ nữa, đương nhiên quy định tiền bạc này cũng bao gồm cả tiền tiêu hằng tháng đám nha hoàn Lam Nguyệt viện.

Đinh Tử lúc gần đi, Ngô Song lại lạnh lùng nói một câu: “Thế tử phi, một vạn hai kia, còn thời hạn bốn ngày.”

Đinh Tử quay đầu, âm trầm nhìn Ngô Song, một bộ dạng tức giận lại không chỗ phát, Ngô Song cười đắc ý, trong lòng càng phát ra vui sướng.

Đinh Tử trở lại Lam Nguyệt viện, liền phái Hỉ nhi Linh nhi cùng Ngọc Du xuất phủ, ba nha hoàn ra ngoài bất tiện, Đinh Tử sáng sớm còn đặc biệt từ chỗ Lam Thanh Lăng điều một số người, theo ở phía sau bảo hộ ba người các nàng.

Hỉ nhi Linh nhi Ngọc Du trong tay cầm khế ước thôn trang một vùng ngoại ô của Đinh Tử, một cửa hàng hậu nhai, còn có một chút đồ trang sức, cùng với khế bán thân bốn người Tĩnh Nhất liền xuất phủ làm việc.

Ba người phân công nhau hành động, Ngọc Du cầm thôn trang cùng cửa hàng hậu nhai, ngồi trong tửu lâu, sau đó gọi Tiểu Nhị tới hỏi thăm có ai gần đây muốn mua thôn trang cửa hàng các loại, trên tay nàng có hai nơi không tệ, hiện tại bán gấp.

Quán trà tửu lâu này là địa phương long xà hỗn tạp, tin tức truyền bá cực nhanh, Tiểu Nhị kia cũng nghe nói có khách nhân muốn bán thôn trang hoặc cửa hàng, liền trôi chảy hỏi một câu, tại sao muốn bán a, có chuyện gì khó xử các loại.

Ngọc Du lộ ra biểu tình có chút khó xử, ngược lại càng câu dẫn lòng hiếu kỳ Tiểu Nhị, ở dưới tình huống Tiểu Nhị nhiều lần hỏi, Ngọc Du có chút bất đắc dĩ nói: “Cũng được, việc này tiểu nhị ca đã hỏi, ta nếu không nói rõ ràng, ngươi sợ là cũng không dễ tìm người mua, trái lại cảm thấy chúng ta là lừa gạt. Kỳ thực việc này có chút bất đắc dĩ a, chủ tử chúng ta gần đây cần bạc gấp.”

Tiểu Nhị đánh giá trang phục Ngọc Du, phục sức trên người cùng trên đầu không kém, có thể tiểu thư trong phủ bình thường cũng không sánh bằng, lại là vì chủ tử làm việc, chắc hẳn chủ tử này thân phận càng cao. Mấy bình dân bách tính này vốn lén yêu thích nhất là nghị luận chuyện nhà quyền quý, thoáng cái đem lòng hiếu kỳ của Tiểu Nhị đều câu đi ra.

“Không biết chủ tử vị cô nương này là nhà nào.“

Ngọc Du dừng một chút: “Chủ tử ta ở tại Hoàng nhai, chính ngươi xem lại đi, còn lại không nên hỏi, không nên hỏi!”

Tiểu Nhị sửng sốt, lòng hiếu kỳ lại càng lớn, nhìn Ngọc Du phía sau còn theo mấy tùy tùng, cũng không dám lại mở miệng chọc người không hài lòng, chỉ là tâm lại khó chịu lợi hại, Lâm Vương gia vừa mới bị Hoàng thượng định tội, hoàng nhai này chẳng lẽ lại có phạm nhân, vì thế phải bán của cải gia sản lấy tiền mặt sống qua ngày.

Từ lúc Tiểu Nhị cùng Ngọc Du nói chuyện, bên cạnh còn có khách nhân khác dựng thẳng lỗ tai lên nghe, đồng dạng hiếu kỳ, nhìn thấy Ngọc Du ly khai, có mấy người liền vì lòng hiếu kỳ thôi thúc lặng lẽ đi theo.

Bên kia Hỉ nhi cầm mấy thứ đồ trang sức Đinh Tử đi kinh thành mấy phố đồ trang sức nổi danh, đồ trang sức Đinh Tử bất luận đa dạng hay là công phu đều thượng đẳng, đồ trang sức này bán giá cao, mấy cửa hàng đồ trang sức muốn thu về chính là có thể ép giá thấp bao nhiêu liền ép, Hỉ nhi trong cơn tức giận, vội la lên: “Nếu không phải là Thế tử phi có việc cần dùng gấp, ai sẽ…” Hỉ nhi nhất thời cảm thấy nói lỡ, quát, “Các ngươi đừng quá ép người, quên đi, nhanh lên một chút cho bạc đi, ta còn muốn trở lại phục mệnh đâu!”

Nhưng mà Hỉ nhi vừa khiển trách, lại khiến cho cửa hàng đồ trang sức nghi hoặc, Thế tử phi Đại Tề có thể hợp với danh hiệu như vậy tổng cộng không có mấy người, rất tự nhiên liền nghĩ đến trên đầu Đinh Tử An Vương phủ, những người này không biết Đinh Tử tại sao muốn vội vã bán đồ trang sức đổi tiền, nhưng cũng không dám thu, Hỉ nhi liền đi mấy nhà lại đều là kết quả này, uất nghẹn trực tiếp hồi phủ.

Mấy cửa hàng đồ trang sức này lại giống như điên rồi bắt đầu phái người nghe ngóng.

Linh nhi kia lại mang theo Tĩnh Nhất, Tĩnh Tam, Tĩnh Ngũ, Tĩnh Thất đi đến chỗ các ma ma, lúc rời phủ Đinh Tử vẫn lên tiếng, Tĩnh Nhất, Tĩnh Tam, Tĩnh Ngũ, Tĩnh Thất cũng không phải là nô tỳ bình thường, tuyệt đối không thể bán cho nhà không sạch sẽ, vì để bốn người có thể bán cho người tốt, Linh nhi chọn người chọn hết sức lợi hại, thậm chí hà khắc, ma ma kia cuối cùng bị chọc giận, mắng mấy câu, Linh nhi lại trực tiếp tức khóc.

“Hừ, nếu không phải là cái người trong phủ kia ép, chủ tử làm sao sẽ để cho mầm tốt như vậy đưa ra bên ngoài, ngươi không chọn nhà người tốt thì ngươi chờ hối hận đi, ngươi cũng có nhìn hay không, các nàng sắc mặt khí chất, đó là người bình thường sao, này vào phủ nào đều là mạng của chủ tử, sinh ý tới cửa cho ngươi, ngươi còn không vui, đến lúc đó các nàng vào nhà khác, sinh ý này các ngươi cũng đừng nghĩ làm!” Linh nhi nói xong tức giận muốn bỏ đi, ma ma kia vừa nghe nhất thời luống cuống, liên tục kêu cùng khuyên nhủ kéo Linh nhi trở về, tự nhiên cũng hỏi nguyên nhân đưa bốn người này xuất phủ.

Linh nhi luôn luôn cố kỵ mặt mũi An Vương phủ, chỉ nói chủ tử nhà mình ở trong phủ dùng nhiều một ít bạc, trong phủ này chưởng gia không chịu ra, chủ tử các nàng chỉ có thể tìm nhiều cách đem bạc bổ sung, bà tử này cũng là người tin tức linh thông, cảm giác Tĩnh Nhất, Tĩnh Tam, Tĩnh Ngũ, Tĩnh Thất này ăn mặc không giống người bản địa Đại Tề thuận miệng hỏi một câu, chính là bảy vũ nương nổi danh An Vương phủ kia?

Linh nhi kinh ngạc nói: “Làm sao ngươi biết?” Sau đó lại vẻ mặt không vui, “Nói lung tung cái gì, tự nhiên không phải, An Vương phủ là Thân vương phủ Đại Tề, còn có thể không có bạc dưỡng mấy nha hoàn sao?”

Ma ma thấy thế lại hoàn toàn tin, lúc trước Đinh Tử mang bảy vị vũ nương này hồi An Vương phủ, trên đường không ít người biết, hơn nữa Đại Tề gần đây cũng có sự kiện hoàng tử Nam Thái vào kinh, tự nhiên có thể làm cho người ta nghĩ tới bảy người là bảy vị vũ nương trong truyền thuyết kia, Tĩnh Nhất, Tĩnh Tam, Tĩnh Ngũ, Tĩnh Thất này cuối cùng vẫn bị ma ma kia để lại, bất quá ma ma này bắt đầu dùng ba tấc lưỡi hưng phấn cùng người quen biết nói về tin mới đến này.

Mà người theo dõi Ngọc Du hồi vương phủ, mọi người cửa hàng đồ trang sức sôi nổi tra được xuất xứ việc này, dùng nhân mạch từ trong miệng hạ nhân An Vương phủ lộ ra tin tức.

Cuối cùng được những người này chỉnh lý tin tức, chính là An Vương phi, Thế tử phi đem bảy vũ nương Hoàng thượng ban vừa mới mang về phủ, vật tẫn kỳ dụng mở gánh hát tìm niềm vui cho Vương gia, Thế tử, đáng tiếc tốn hao nhiều, An Vương phi này làm khó dễ không chịu ra bạc, còn tuyên bố làm cho Thế tử phi lấy đồ cưới đắp vào.

Thế tử phi không có cách nào, đành phải bán trang sức cửa hàng thôn trang, truyền càng về sau việc này càng ngày càng biến thể, nói An Vương phi này thiếu chút nữa đem Thế tử phi bức tử, nói cái gì An Vương phi cắt xén đồ cưới Thế tử phi, Thế tử phi ở An Vương phủ cuộc sống không tốt, thậm chí truyền An Vương phủ hiện tại chỉ là cái thùng rỗng, ngay cả tiền tiêu hằng tháng của hạ nhân đều cấp không được, An Vương phủ này muốn suy tàn.

Tin tức này càng truyền ra càng tựa như điên rồi, không tới một ngày, người kinh thành vừa thấy mặt câu nói đầu tiên đều là, chuyện An Vương phủ ngươi biết chứ?

Tin tức này truyền lợi hại như vậy, An Vương gia sao có thể không biết, ngày này hạ triều trở về, hắn nổi giận đùng đùng vào An viện.

Ngô Song đang ở trong sảnh chỉ huy người làm việc, An Vương gia đi lên phía trước, “Phanh” một tiếng đem bàn đánh nát, toàn bộ mọi người trong phòng khách sửng sốt, An Vương gia mặt lạnh lùng quát: “Ngươi làm chuyện thật là tốt, hiện tại bản vương đã trở thành trò cười của văn võ cả triều, Ngô Song, giỏi lắm, ngươi rất giỏi!”

An Vương gia một thân lệ khí phóng ra ngoài, Ngô Song bị dọa nhất thời vẻ mặt tái nhợt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui