Edit: Zenzi
Beta: Feiyang
Ba ngày sau, thịnh yến hoàng cung chính thức bắt đầu…
Hôm nay sáng sớm Đinh Tử đã không như dĩ vãng, trang phục càng đẹp đẽ,
trên mặt điểm nhàn nhạt một tầng phấn, càng hiển hiển sắc mặt trắng nõn
trong suốt của nàng, mày mắt hai gò má nhuộm đỏ, nhìn như có tinh không
rơi trong đó, lóe loé ra phong thái mê người.
Quần áo vân tuyết trường bào có thể nói là phiêu phiêu, đong đưa qua lại như lưu vân, một bộ sa y ánh tử sắc, làn váy thỉnh thoảng bay động,
càng thấy Đinh Tử linh động phiêu dật. Bên hông dùng chỉ bạc kết tình đồ án mang lên ngọc bội tốt nhất, chỉ bạc bay bay trong gió .
Đứng ở trước gương, Đinh Tử cười nhợt nhạt, trên đầu ngọc vang leng
keng, như tán thưởng mỹ lệ, chỉ thấy Đinh Tử như trước không có đeo đồ
trang sức phiền phức, hay cây trâm cắm nghiêng hai bên, hình hai con
chim khách xinh xắn viền kim bố diêu như đang chơi đùa với mái tóc, tua
cờ rũ xuống sau tai, lúc di chuyển thỉnh thoảng chập chờn, phát ra âm
thanh dễ nghe.
Trên trán treo một bích châu ngạch liên màu tím to cỡ ngón tay cái, màu
tím ẩn ẩn tản ra quang quang, coi như cùng đối trực tiếp mặt trời, dương quang chiếu vào, quang quang càng thêm tùy ý nở rộ, trong đó dẫn một
loại thần bí, mắt Đinh Tử trát động, đáy mắt càng thêm sâu thẳm nhìn
không được đáy.
Bộ màu tím bích tỷ ngạch liên còn có một vòng tai, hoa tai dây chuyền
dây xích tay, bởi vì màu tím bích tỷ tầm nhìn không cao, đã thuộc tinh
phẩm, Đinh Tử cảm thấy một bộ đều mang ra có chút rêu rao, hơn nữa cũng
là đồ cưới Vân Tề Nhu, liền bản thân nàng cũng không mang qua, Đinh Tử
sợ đụng dập đầu, chỉ dùng cái này cũng đủ để người ta kinh diễm!
Hiện tại có thể nói Thị lang phủ người đơn bạc, ba di nương một bị
thương, một có thai, một phạm sai, cũng không có tư cách gì vào cung,
giống như không được cách (rời) phủ. Đinh Tĩnh gả đến phủ Hữu ngự sử, di nương mà có thể vào cung cũng không được bao nhiêu, Đinh Ninh Nhi đã
chết, Đinh An choáng váng. Tinh nhi loại thông phòng lên không được mặt
bàn càng đừng nghĩ tiến cung.
Lần này tiến cung chỉ có Đinh Bằng cùng với Vương thị kéo một thân bệnh, Đinh Tử cùng Đinh Trí, so với cỗ xe ngựa lần đầu tiên tiến hoàng cung,
lần này Thị lang phủ rõ ràng không có nhân khí gì.
Lúc xuất phủ còn có tiểu nhạc đệm, sáng sớm Đinh Tử cùng Đinh Trí mặc
chỉnh tề liền đi Thọ An đường chờ Đinh Bằng, Vương thị đi ra phủ, nhìn
thấy Vương thị được nha hoàn đỡ đi ra, lập tức Đinh Tử đi lên phía trước muốn thay chổ.
“Đừng đụng ta, biến đi!”
Thân thể Vương thị run lên, đột nhiên kêu lên, mọi người trong phòng
khách đều ngây ngẩn cả người, trên mặt Vương thị cũng trắng xanh một
trận, nhìn thần tình trên mặt Đinh Tử thấy hơi bi thương, trong lòng nôn gần chết, chỉ có thể giải thích, “Thân thể Tổ mẫu nhiễm bệnh, sau
khi ngươi trở lại vẫn nằm trên giường, ngươi vừa mới thanh tỉnh không
bao lâu, không thể nhiễm khí bệnh.“
Đinh Tử ngọt ngào cười lên, trên đầu kim tua cờ vang lên đương đương hai tiếng, có thể thấy được tâm tình Đinh Tử hảo: “Tổ mẫu thực sự quan tâm Tử nhi, trong lòng Tử nhi thật vui vẻ, tổ mẫu thật có tâm. Tử nhi minh bạch tổ mẫu làm tất cả đều là vì tốt cho Tử nhi,
lần này Tử nhi sẽ cùng Trí nhi một chiếc xe ngựa, thỉnh tổ mẫu lên xe
ngựa.” Đinh Tử không hề động, tư thái quy củ ngữ khí cũng không có
nửa điểm không có ý tứ, trong lòng Vương thị trầm xuống, sinh một bụng
khí, bị đỡ lên xe ngựa.
Đương nhiên, Vương thị không phải bởi vì sợ lây bệnh cho Đinh Tử nên mới cự tuyệt, sự thực bản thân nàng đều vô pháp khống chế.
Từ lúc Thái hậu trừng phạt Vương thị ở Thọ An đường, về sau trừ hai nha
hoàn vẫn chiếu cố Vương thị, vì quen thuộc có thể tiếp xúc Vương thị,
những người khác chỉ cần tựa gần nàng, Vương thị cũng cảm giác lông tơ
toàn thân dựng đứng lên. Cảm giác thật giống như đao phong băng lãnh tại bên người bay qua, nhất thời toàn thân cứng ngắc, bản năng tức giận đem người quát lớn, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhắc tới khó chịu bao nhiêu.
Vương thị cũng không muốn mất mặt như thế, nàng không phải chưa thử thay đổi, bất quá nàng phát hiện căn bản sửa không được, chỉ là tận lực cắn
răng nhẫn nại một chút mà thôi!
Đinh Tử cười híp mắt nhìn Vương thị Đinh Bằng lên một chiếc xe ngựa,
nàng được Hỉ nhi nâng lên xe ngựa, vừa lên xe ngựa, lập tức có một đôi
tay nhỏ bé trắng nộn nộn kéo tay nàng xuống: “Tỷ tỷ, tựa hồ tổ mẫu có cái gì không đúng.” Đinh Trí ngước đầu nhỏ, bĩu môi nghi ngờ nói.
“Nga, có gì lạ?” Đinh Trí lắc lắc đầu, lập tức nói, “Trí nhi cũng nói không được, chính là cảm giác tổ mẫu là lạ, không làm cho người ta thích.“
Vương thị lúc Đinh Tử cửu tử nhất sinh, muốn cưỡng bức cướp đồ cưới của Đinh Tử. Đinh Trí ở trong lòng hận Vương thị, cũng may có Đinh Tử không ngừng nhắc nhở hắn, bình thường hắn vẫn là cái hài đồng vô tri hồ đồ,
thế nhưng Đinh Trí không chút nào che giấu chán ghét đối Đinh Bằng,
Vương thị giống như bây giờ.
Đinh Tử sờ sờ đầu Đinh Trí, làm cho đứa nhỏ diễn như vậy, cũng làm khó
hắn, nhưng ở cái nhà này không diễn kịch không được. Chỉ cần bị người
đùa giỡn bị người hãm hại thì nhất định Đinh Trí sẽ bị mất mạng, chỉ có
thể như thế mới có thể giữ được tính mạng: “Nàng là bị dọa sợ.”
“Dọa sợ?” Đinh Trí không hiểu như trước, ở trong tâm của hắn,
bởi vì Đinh Tử không chịu cho Vương thị đồ cưới, làm Vương thị ghi hận,
một điểm cảm tình tôn tử cũng không để ý, mới có thể không cho Đinh Tử
tới gần. Đinh Trí nắm chặt quyền, trong lòng vừa hận Vương thị, chỉ cần
tương lai hắn có bản lĩnh, nhất định phải nghĩ biện pháp mang tỷ tỷ ly
khai cái nhà này, một đám ma quỷ, đối với bọn họ không có một chút tình
cảm, chỉ có ức hiếp, hắn hận!
“Trí nhi ngươi nhớ kỹ, người đang trải qua sinh tử trong nháy mắt có thể thay đổi rất nhiều, người có chút tính tình cứng cỏi càng biến kiên cường dũng cảm, người như vậy chỉ biết càng ngày càng mạnh càng ngày
càng có thực lực. Có vài người sẽ bởi vì chuyện trong nháy mắt kia, làm
cho mình biến thành mẫn cảm đa nghi, thậm chí tâm lý có vấn đề.”
Đinh Trí nhìn Đinh Tử, nháy nháy mắt, suy nghĩ thật lâu cũng không minh
bạch những lời này, thẳng đến xe ngựa đi tới hoàng cung, đột nhiên Đinh
Trí kéo vạt áo Đinh Tử, mím môi nói, “Tỷ tỷ, nhất định Trí nhi phải làm nam tử hán lợi hại, tương lai bảo hộ ngươi, nhất định Trí nhi sẽ làm được!”
Nhìn khuôn mặt Đinh Trí nhỏ nhắn lóe ra nghiêm túc, Đinh Tử cười ha hả,
thực sự nhịn không được đối gương mặt đáng yêu như thế, Đinh Trí còn
không động đậy, ôm đầu của hắn, liền hướng gò má non mịn hôn một cái.
Đinh Trí xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng, ở trong xe ngựa hảo hảo bị Đinh Tử chà
đạp, hai người mới sửa sang lại quần áo một chút nắm tay xuống xe ngựa.
Chỉ là sắc mặt Đinh Trí hồng thấu thật là tốt, hồi lâu cũng không giảm.
Xe ngựa Thị lang phủ tiếp kiểm tra, một phủ bốn người được cho tiến vào
cửa cung, bởi vì hôm nay người vào cung đông đảo, xe ngựa đều muốn đứng ở ngoài hoàng thành nửa dặm, thứ nhất vì không cho phụ cận hoàng thành
chen chúc quá, hai cũng là vì an toàn.
Bốn người đi vào hoàng thành, lại nhìn thấy cách đó không xa có người
không ngừng nhìn xung quanh, nhìn thấy Đinh Tử cười phất tay một cái.
Phía trước Lưu thị, Vân Hi Vũ đang hướng trong cung đi, cùng Lưu thị nói một tiếng, Lưu thị cười gật gật đầu, Vân Hi Vũ liền hướng Đinh Tử chạy
tới, mới chạy hai bước lập tức cảm thấy không thích hợp, chậm lại bước
chân giả vờ thục nữ bước nhanh đi tới, nhìn Đinh Tử cười.
“Tử nhi, ngươi cũng tới, Trí nhi hình như lại cao thêm, ngày càng suất rồi, biểu tỷ ta đều muốn đố kị tỷ đệ các ngươi.” Vân Hi Vũ vừa nói vừa đùa nói, khuôn mặt Đinh Trí nhỏ nhắn ửng đỏ thỉnh an Vân Hi Vũ, Vân Hi Vũ càng nhìn càng thích.
Lúc này Vương thị cùng Đinh Bằng cũng gặp phải người quen, lên phía
trước cười chào hỏi, cũng không để ý Vân Hi Vũ đang nói chuyện với hai
người Đinh Tử, Đinh Trí.
“Tử nhi, ngoại tổ mẫu ở phía trước, cùng ta qua chào hỏi đi.” Đinh Tử gật đầu, ba người đang muốn đi, phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu to.
“Hi Vũ, trùng hợp quá !” Vân Hi Vũ cùng Đinh Tử quay đầu lại,
lại thấy Bạch Sương Tuyết kéo tay Hạ Linh Nguyệt cười nói cái gì đó,
thẳng đến lúc Vân Hi Vũ, Đinh Tử quay đầu lại, nụ cười trên mặt hai
người ngừng lại.
Bạch Sương Tuyết lạnh lùng nhìn Đinh Tử, sắc mặt của Vân Hi Vũ cùng Đinh Tử cũng hơi thay đổi. Đinh Trí không biết bốn tỷ tỷ xảy ra chuyện gì,
nhưng hắn có thể cảm giác được địch ý từ Bạch Sương Tuyết. Hắn nắm chặt
tay Đinh Tử, che ở trước mặt Đinh Tử để bảo vệ.
Bất quá người hắn quá nhỏ, lúc này không có người chú ý tới, lại thấy
Bạch Sương Tuyết kéo Hạ Linh Nguyệt vội vã đi tới, đứng cách Vân Hi Vũ,
Đinh Tử hai bước, biểu tình trên mặt đông lạnh nhìn các nàng.
Thấy sắc mặt đối phương khẽ biến lại không nói lời nào, trong mắt Bạch Sương Tuyết lãnh ý càng sâu: “Nghe nói ngươi trở về lại bị bệnh nặng một hồi, xem ra thân thể đã khá hơn nhiều.” Đôi mắt Bạch Sương Tuyết nhìn chằm chằm Đinh Tử, lời này đương nhiên cùng Đinh Tử nói.
Đinh Tử có thể cảm giác được địch ý Bạch Sương Tuyết rất sâu, đè không vui trong lòng xuống cười nói: “Là bị bệnh, thân thể nghỉ ngơi mấy ngày nay đã khá hơn nhiều, thịnh yến
hoàng cung có thể trông thấy bằng hữu cho nên ta cũng muốn đi.”
Bạch Sương Tuyết lại cười lạnh, lúc này Hạ Linh Nguyệt níu ống tay áo nàng, Bạch Sương Tuyết lại không quan tâm nói: “Ta nghĩ không phải tĩnh dưỡng mấy ngày, chắc là sợ không dám ra gặp người đi.” (Chậc…khuê nữ mà bày đặt bàn sự…tức chết ta….)
“Ngươi có ý gì hả Sương Tuyết?” Nghe trong lời nói của Bạch Sương Tuyết không thích hợp, Vân Hi Vũ lập tức cau mày nói.
Bạch Sương Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Ta có ý gì, Đinh Tử hẳn là rất
rõ ràng, chính mình không minh bạch cùng nam nhân lêu lổng, còn cố quấn
quít Tiết Vũ, ta chỉ nghe qua nam tử theo đuổi nữ tử, lại chưa thấy qua
có nữ tử loại này, thế nhưng hôm nay lại được mở rộng tầm mắt.” (hừ hừ ko bt đầu đuôi mà tự cho hay….)
Vân Hi Vũ, Đinh Tử đồng thời thay đổi sắc mặt, Bạch Sương Tuyết đây là
biến tướng mắng Đinh Tử không biết liêm sỉ, yêu đương vụng trộm với Bình Cát lại câu dẫn Tiết Vũ. Đinh Tử nhàn nhạt nhìn Bạch Sương Tuyết, lại
thấy vẻ mặt nàng giận dữ, Hạ Linh Nguyệt không ngừng lôi kéo nàng, nàng
ta lại như trước trừu cánh tay trợn mắt nhìn nàng.
Lúc này Đinh Trí cũng nghe rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đang muốn nhảy ầm ĩ, bị Đinh Tử lôi kéo xoay người ly khai, lúc này Vân Hi Vũ cũng bị
nói trong lòng nổi giận, thân là bằng hữu còn chỉ trích Đinh Tử, Vân Hi
Vũ cảm thấy trong nháy mắt một mảnh lạnh lẽo trong lòng, nhưng Đinh Tử
không cho nàng cơ hội nói chuyện, kéo hai người xoay người rời đi.
Hiện tại thế nhưng ở cửa hoàng thành, lui tới nhiều gia quyến như vậy, ở trong này vỡ lở ra sẽ làm song phương không có mặt mũi, nhưng mà Đinh
Tử xoay người ly khai không tranh không ầm ĩ, lại làm cho trên mặt Bạch
Sương Tuyết càng hiện tức giận. Nàng xem ra, đây là Đinh Tử chấp nhận,
chính nàng câu dẫn Tiết Vũ, đầu sỏ hại Hạ Linh Nguyệt không hạnh phúc.
(Mi ko nói thì làm sao ngta bt mi thương mà tránh ra…tại sao sai ko phải TV mà là ĐT nhỉ ???)
Bạch Sương Tuyết còn nhớ rõ hai ngày trước nàng đi An quốc hậu phủ tìm
Hạ Linh Nguyệt. Bởi vì đột nhiên đến thăm nên Hạ Linh Nguyệt không có
thời gian trang điểm, khi nàng tiến vào phòng, nhìn thấy nàng ta tiều
tụy không chịu nổi, hai mắt khóc sưng đỏ, trên mặt lệ còn chưa khô.
Trong bốn người Bạch Sương Tuyết nhận thức Hạ Linh Nguyệt đầu tiên, cũng bởi vì hai phủ không xa, hồi bé thường thường cùng nhau chơi đùa.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Bạch Sương Tuyết chính là loại người có tính tình lãnh đạm, từ nhỏ không thích cùng người thân thiết. Nàng cũng không
thích chơi với người ta, người ta cũng chán ghét tính tình không lạnh
không đạm lại cao ngạo của nàng. Hạ Linh Nguyệt từ nhỏ liền ôn hòa nhu
thuận, không những không để ý Bạch Sương Tuyết lãnh đạm, hai người cái
gì cũng không nói, cũng có thể chơi đùa một ngày. Hạ Linh Nguyệt là một
giải ngữ hoa*, nàng ôn nhu làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
*Giải ngữ hoa(解语花): chỉ người con gái mỹ lệ, xinh đẹp, thấu hiểu lòng người.
Vân Hi Vũ cũng là người rộng rãi hoạt bát, trên người Bạch Sương Tuyết
không mỹ đức, đây cũng chính là nguyên nhân Vân Hi Vũ hấp dẫn các nàng.
Đối với Đinh Tử, các nàng tiếp xúc không nhiều, thế nhưng Đinh Tử biểu
hiện thông tuệ trầm ổn làm các nàng thích, trên người Đinh Tử có một
loại khí chất cao quý vô hình làm người ta thích tiếp cận. Nhưng lúc đối mặt Hạ Linh Nguyệt thương tâm thống khổ, Bạch Sương Tuyết không thể
quên, nàng rất đau lòng, nàng không ngờ hai bằng hữu thế nhưng có thể
thương tổn nhau như vậy.
Linh Nguyệt là nữ tử tốt đẹp như thế, Đinh Tử còn ưu tú thậm chí đẹp
hơn, nhưng nàng cũng không có tư cách cướp đoạt hạnh phúc của bằng hữu.
Chuyện Hạ Linh Nguyệt thích Tiết Vũ, chỉ ở nửa năm trước cùng Bạch Sương Tuyết nói chuyện mới bị Bạch Sương Tuyết biết được. (ai cướp hp, là TV
ngta ko cần mà…)
Bạch Sương Tuyết rất rõ ràng bằng hữu là người hướng nội, không dám chủ
động nói ra, nàng vẫn vì phần cảm tình này của Hạ Linh Nguyệt mà sốt
ruột. Nàng thừa nhận Tiết Vũ là một nam tử hết sức ưu tú, tính tình đối
đãi nữ tử khiêm tốn, là nam tử tốt , không giống như các nam tử khác hoa tâm thích tìm nữ nhân lung tung. Bạch Sương Tuyết vẫn cho rằng Tiết Vũ
sẽ cùng Hạ Linh Nguyệt là quy túc*. (hừ chỉ nhìn bạn mi mi ko nhìn kẻ
bạn mi yêu thương… xem ngta ra sao ??? tức quá… tại sao có ng như thế
nhỉ)
*Quy túc: là chỗ kết thúc, chỗ nương tựa cuối cùng. (Ý nói Tiết Vũ và Hạ Linh Nguyệt sẽ là chỗ dựa của nhau, sống hạnh phúc đến cuối đời)
Nhưng ai biết phần hạnh phúc này lại bị Đinh Tử bóp chết như vậy!
Bạch Sương Tuyết thấy Hạ Linh Nguyệt từ An quốc hậu phủ đi ra, liền đi
tìm Tiết Vũ, bên ngoài không biết chuyện gì xảy ra mà phái rất nhiều
người coi chừng. Nàng vừa mới vừa đi vào, liền bị người mời trở về xe
ngựa, chọc nàng tức muốn mắng to Tiết Vũ không biết thương hương tiếc
ngọc, đối ái thê bất kính, lại bị người trực tiếp ngăn miệng ném lên xe
ngựa trực tiếp đuổi về trong phủ.
Trở lại phủ, phụ thân vừa vặn trở về, ba nam tử mặt đen bịt miệng nàng, cười lạnh hướng về phía cha của nàng trách cứ: “Bạch ngự sử quản hảo con gái ngươi, đừng như chó điên đi quấy rầy tiểu hậu
gia nghỉ ngơi, nếu ta thấy nàng lần nữa thì đừng trách đao kiếm vô tình
!”
Lúc đó phụ thân Bạch Sương Tuyết, trên mặt tả ngự sử Bạch Soạn biến đổi, tuy muốn phản bác trách cứ đám người kia ở kinh thành vô lý, vô sỉ, bá
đạo, cũng không biết thấy cái gì đột nhiên lại thay đổi sắc mặt.
Lúc sau Bạch Soạn kéo Bạch Sương Tuyết vào phủ, vừa xoay người lại liền trách cứ nàng: “Sương Tuyết, phụ thân hiểu rõ tính tình của ngươi, nhưng chuyện đã phát triển đến nước này thì không phải là việc ngươi có thể quản, sau này ngươi
nên ở nhà. Nếu ngươi muốn thăm Hạ Linh Nguyệt, vi phụ không có ý kiến,
ngươi muốn đi khuyên bảo nàng, vi phụ cũng không có ý kiến. Nhưng chuyện này ngươi không thể vì nàng xuất đầu, bất luận ngươi nói cái gì làm cái gì, việc này không có khả năng cứu vãn.”
“Dựa vào cái gì, Tiết Vũ vì Đinh Tử đem kiều thê mới thú ném qua
một bên, cùng đám quan viên vô sỉ, sủng thiếp diệt thê có gì khác nhau,
bình thường phụ thân không quen nhìn việc này, tại sao lại muốn ngăn cản ta ?”
Đột nhiên Bạch Soạn khiển trách một tiếng: “Vi phụ biết ngươi vì
giúp bằng hữu không tiếc cả mạng sống, nhưng vi phụ không muốn ngươi vì
bằng hữu ngay cả mạng sống cũng không còn! Bất luận việc này xuất phát
từ cái gì, vi phụ không quan tâm gì khác, chỉ muốn ngươi bình an vô sự!”
Trong lòng Bạch Sương Tuyết càng không phục: “Cha, ngươi nhìn kinh
thành là địa phương nào, bọn họ chẳng qua chỉ dọa ta, có thể làm gì ta
chứ! Cha, ngươi cũng không phải là người nhát gan!” (nuôi kỹ quá chả bt ji cả…..)
Bạch Soạn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi thì biết cái gì, trên thắt lưng những người đó lộ thẻ bài An vương phủ, Tiết Vũ cùng An vương Thế tử là quan hệ như thế nào, ngươi dám tới cửa mắng hắn, còn muốn náo thành bộ dáng gì nữa! Lần này Thái hậu, An vương Thế tử, Đinh
nữ quan đi du ngoạn, có phải là có chuyện gì hay không, ngươi đều không
rõ ràng lắm liền dám đi, chết như thế nào cũng không biết!”
“Chẳng lẽ Đinh Tử thông đồng Lam Thanh Lăng, nàng thật quá đáng,
thế nhưng thương tổn một người lại một người, tại sao ta lại có bằng hữu như vậy ? Ta phải mắng tỉnh nàng, nàng như vậy sẽ chỉ làm mọi người chỉ trỏ, tại sao nàng có thể mắc thêm lỗi lầm nữa ?” Nói xong gương mặt Bạch Sương Tuyết hàn lạnh, nghĩ nghĩ, lại muốn chạy đi tìm Đinh Tử, bị Bạch Soạn quát, “Ngươi đứng lại đó cho ta, trong khoảng thời gian này ngươi ở trong phủ hảo
hảo đợi cho ta, việc này không phải việc mà ngươi có thể quản, muốn mệnh cũng đừng gây sự cho ta, đến lúc đó vi phụ cũng không thể nào cứu được
ngươi !”
Bạch Sương Tuyết bị nhìn, nhưng trong lòng kỳ thực vẫn rất mâu thuẫn cùng tức giận.
Nàng thật lòng đem Hạ Linh Nguyệt cùng Đinh Tử trở thành bằng hữu, nàng
hi vọng các nàng cũng có thể hạnh phúc. Nhưng bằng hữu cũng có gần có
sơ, từ nhỏ Bạch Sương Tuyết nhận thức Hạ Linh Nguyệt, cảm tình rõ ràng
rất sâu, cho nên mới thương tâm như thế. Đinh Tử tính cái gì, đột nhiên
xuất hiện ở bên người các nàng, đoạt đi phu quân Hạ Linh Nguyệt, rõ ràng là đã thành thân nhưng Tiết Vũ còn nhận không rõ hiện thực, có lẽ có ảo tưởng, nghĩ đến lời đồn về Đinh Tử gần đây, Bạch Sương Tuyết cũng thập
phần sốt ruột, bình thường nàng một bộ dáng lạnh như băng, đối mặt loại
tình huống này nàng so với ai khác đều kích động.
Vì sao Đinh Tử lại xấu xa như thế?
Bạch Sương Tuyết một phen bỏ tay Hạ Linh Nguyệt, làm hại đối phương lảo
đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Bạch Sương Tuyết đi mau vài bước, một
phen kéo cánh tay Đinh Tử, trên tay gắt gao, trầm giọng nói: “Ngươi
sợ à, dám làm ra chuyện này cũng đừng sợ thừa nhận. Đinh Tử, ta xem
ngươi trở thành bằng hữu, nhưng tại sao ngươi có thể làm ra việc này,
ngươi làm ta thất vọng rồi!”
Đột nhiên Đinh Tử xoay người, thậm chí khóe miệng còn lộ vẻ tiếu ý nhợt
nhạt, trong tròng mắt đen u ám một mảnh làm Bạch Sương Tuyết lạnh người: “Ngươi cảm thấy ta là người như thế, ta còn có thể nói cái gì? Ta sẽ
không giải thích, ngươi đã cho rằng đây hết thảy đều là lỗi của ta, ta
giải thích hữu dụng sao? Gắn nhãn dâm phụ cho ta, chẳng lẽ ta còn phải
cảm ơn ngươi quan tâm ta? Sương Tuyết, ta cũng xem ngươi cùng Hạ
Linh Nguyệt là bằng hữu, hiện tại vẫn như cũ nhưng đừng thách thức sự
kiên nhẫn của ta, đến lúc đó ta làm ra cái gì, chỉ sợ ta cũng không thể
khống chế được.”
Bạch Sương Tuyết bị Đinh Tử cười dọa lui một bước, đột nhiên nàng cảm
giác lông tơ toàn thân đứng thẳng, một loại quỷ dị nói không nên lời lan tràn ở trong lòng nàng. Nàng cắn chặt hàm răng, gắt gao nhìn chằm chằm
Đinh Tử, đột nhiên cũng ý thức được đây là ngoài cửa hoàng thành, đã có
không ít người ở phía xa nhìn chằm chằm chỉ trỏ các nàng.
Bạch Sương Tuyết vừa thấy được Đinh Tử, mấy ngày qua tức giận đè nặng
trong lòng toàn phát ra, nhất thời không khống chế được, nhưng cũng
không ngốc: “Ở đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi vào tìm một chỗ rồi hãy nói.”
Đinh Tử xoay người rời đi, Vân Hi Vũ lại kéo Đinh Tử hơi đẩy một chút,
rốt cuộc là bằng hữu, hơn nữa Vân Hi Vũ cũng nhìn ra Đinh Tử rất quý
trọng Hạ Linh Nguyệt cùng Bạch Sương Tuyết, tự nhiên muốn cho các nàng
cơ hội.
Bốn người cộng thêm Đinh Trí rất nhanh ly khai, vừa mới xuống xe ngựa,
đi tới cửa hoàng thành nữ tử mặc hoa lệ, nhìn thấy cười lạnh.
Năm người Đinh Tử đi tới một chỗ tiểu hoa viên yên lặng, Đinh Tử tĩnh
tĩnh lặng yên nhìn đóa hoa nở rộ, căn bản không nhìn Bạch Sương Tuyết
cùng Hạ Linh Nguyệt, có thể thấy được lúc này nàng đối với hai người có
bao nhiêu bài xích. Trên mặt Hạ Linh Nguyệt có một chút khó xử, mặt Bạch Sương Tuyết băng lãnh cuối cùng bảo trì không được, lúc này trên mặt
phiếm nhịn không được lửa giận nói: “Ngươi muốn nói cái gì thì nói đi!”
“Người xấu! Ngươi khi dễ tỷ tỷ của ta, ta sẽ không bỏ qua ngươi!”
“Phanh!” Trí nhi cắn chặt môi dưới, đột nhiên phi thân chạy đi, một cước đá vào trên đùi Bạch Sương Tuyết.
Đinh Trí vẫn theo Đinh Tử học võ, mỗi ngày đều luyện trung bình tấn,
không có một ngày trễ nãi, võ công chiêu thức tuy học không nhiều, nhưng đối phó Bạch Sương Tuyết một khuê phòng tiểu thư như vậy dư dả. Lúc này Đinh Trí căn bản không nhớ được cái gì là không nên đánh nữ tử, không
nên ỷ mạnh hiếp yếu, hắn chỉ biết nữ nhân này một mực mắng tỷ tỷ hắn yêu nhất, tội đáng chết vạn lần!
Chờ Đinh Trí nhấc chân lại muốn đạp, đột nhiên thân thể bị người đè lại, hắn tức giận quay đầu lại, lại nhìn thấy Đinh Tử lắc đầu, nhất thời
không có phẫn nộ, hỏa khí trong lòng tiêu mất phân nửa.
“Không sao chứ?” Đinh Tử xoay người đi đỡ Bạch Sương Tuyết, lại bị đối phương đẩy ra.
“Các ngươi là ác nhân lại cáo trạng trước. Đinh Tử, ta chỉ hỏi
ngươi, ngươi thật đem chúng ta làm bằng hữu sao ? Ngươi đoạt người trong lòng của Hạ Linh Nguyệt, ngươi biết ngươi bây giờ làm hại nàng có bao
nhiêu thảm sao ? Tiết Vũ vì ngươi mê muội, căn bản không quan tâm Linh
Nguyệt ở trong phủ, Linh Nguyệt khóc quỳ cầu gặp mặt hắn, Tiết Vũ có thể nhẫn tâm tùy ý Linh Nguyệt ở bên ngoài quỳ một canh giờ không gặp mặt
nói chuyện. Ngươi biết Linh Nguyệt bởi vì thế mà ngất bao nhiêu lần, bị
bệnh bao nhiêu lần sao ?! Tiết Vũ là nam tử thế nào, ngươi rất rành
mạch, sao hắn lại lãnh huyết vô tình như vậy, như bị ma quỷ ám, bỏ mặc
Linh Nguyệt bị thương không đi quản như vậy!”
“Ngươi nói đi, ngươi đồng thời hại hai người, ngươi chẳng lẽ sẽ không có một điểm áy náy sao?”
Vân Hi Vũ nghe không vô liền phản bác: “Bạch Sương Tuyết! Ngươi nói
rõ ràng cho ta, không phải Tử nhi không đem các ngươi làm bằng hữu mà là hiện tại các ngươi có đem nàng trở thành bằng hữu hay không? Các ngươi
vừa tiến hoàng thành liền chỉ trích đức hạnh Tử nhi, đây là điều mà một
bằng hữu nên nói sao? Tử nhi bị người oan uổng bị người nhục nhã, các
ngươi có vì nàng mà làm cái gì hay không? Các ngươi không có! Vậy các
ngươi dựa vào cái gì mà xát muối lên vết thương của nàng! Lại nói tiếp,
các ngươi nói Tử nhi làm Tiết Vũ và Hạ Linh Nguyệt không hạnh phúc thì
càng buồn cười, ta thừa nhận ta thân là biểu tỷ nàng, đối với chuyện này càng thiên vị nàng. Nhưng các ngươi thì sao, Hạ Linh Nguyệt ngươi nói,
lúc nào ngươi nói cho ta biết, ngươi thích ai không thích ai, ngươi
không có! Hôn sự Tử nhi cùng Tiết Vũ là trưởng bối hai phủ định, định
hôn sự này còn trước hôn sự Tiết Vũ – Hạ Linh Nguyệt nữa kìa. Tử nhi
không trách ngươi đoạt tướng công nàng, hãm hại nàng đã tốt lắm rồi,
hiện tại thì ngược lại, dám nói Tử nhi phá hư hạnh phúc của các ngươi.
Ngươi vốn là kẻ đoạt hạnh phúc của Tử nhi, hiện tại ở trong này không có tư cách oán Tử nhi nhất chính là ngươi! Ngươi xứng sao? Ngươi căn bản
không xứng chỉ trích Tử nhi sai hay không sai!”
Vân Hi Vũ vẫn thích bọn họ, cho tới bây giờ nàng không mắng người nào,
đây là lần đầu tiên, còn nói ra như vậy, nàng rất rõ ràng nàng muốn cắt
đứt tình bằng hữu này. Bất quá tình bằng hữu này còn không bằng tình yêu thương của nàng dành cho Đinh Tử. Nàng không nghĩ tới bằng hữu cũng có
thể nghe theo lời gièm pha, không tín nhiệm Tử nhi như vậy. Tử nhi vô
tội, trong chuyện này bị thương nặng nhất chính là nàng, dựa vào cái gì
Hạ Linh Nguyệt khóc, liền biến thành Tử nhi sai, dựa vào cái gì?
Bạch Sương Tuyết ngây ngẩn cả người, lòng nàng rối loạn. Nàng có cảm
giác nói không nên lời, nàng thừa nhận vào trước là chủ, nàng sớm biết
Linh Nguyệt nửa năm trước đã nói thích Tiết Vũ, Đinh Tử chặn ngang một
cước chính là nàng ta phá hư. Trên thực tế chuyện này chỉ có nàng biết,
những người khác lại không biết, Hạ Linh Nguyệt luôn giấu giếm nỗi đau
trong lòng, hiểu lầm đến mức này cũng khó tránh khỏi. (h mới bt ak…ngu
ngốc)
Cũng nhờ Vân Hi Vũ một phen mắng tỉnh Bạch Sương Tuyết. Trong chuyện này đúng là do nàng không đủ lý trí, hơn nữa Đinh Tử cùng Hạ Linh Nguyệt
đều là người bị hại, bất luận chuyện Đinh Tử cùng Bình Cát có phải thật
hay không, Đinh Tử bởi vì lời đồn đại mất hôn sự An quốc hậu phủ, lại đổ dầu vào lửa hại thanh danh nàng, càng làm người chỉ trích nàng không
chịu nổi. Hạ Linh Nguyệt lại lập tức gả vào An quốc hậu phủ, Tiết Vũ vô
tâm với nàng, căn bản không cho nàng cơ hội ở chung, cuộc sống Hạ Linh
Nguyệt cũng không bằng quả phụ, quả phụ ít nhất còn cùng trượng phu ân
ái qua, nàng có cái gì đây?
Các nàng đều là người bị hại, mà nàng làm cái gì, nàng thế nhưng lại
mắng Đinh Tử không cảm thấy thẹn, sắc mặt Bạch Sương Tuyết càng trắng,
há mồm muốn giải thích cái gì, nhưng nói không nên lời. Có mấy lời nói
ra không thu trở lại được, đã tạo thành thương tổn.
Lúc này Hạ Linh Nguyệt lại không ngừng chảy nước mắt, không ngừng lắc đầu: “Xin lỗi, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta, không nên trách Sương Tuyết, là ta, đều là ta! Lúc trước nếu không phải nghe theo chi mệnh cha mẹ gả An quốc hậu phủ thì sẽ không để cho giữa chúng ta có hiểu lầm. Tử nhi, ta
không có trách ngươi, ta thật không có trách ngươi, ta chỉ là hận mệnh
của chính ta, ta thật không có trách ngươi.” (Sally : Ta thật ko
thích cô nàng này nỗi, nói là thiện lương gì gì đó nhưng hở ra là khóc,
cũng ko đứng ra nói tiếng nào biện minh hiểu lầm.)
Hạ Linh Nguyệt chạy đến bên người Đinh Tử, một phen ôm cánh tay nàng
khóc thành tiếng. Thân thể Đinh Tử cứng đờ, hồi lâu cũng không có động
tác, cảnh giằng co hồi lâu như vậy, sắc mặt người ở đây đều rất không
tốt, thời gian rất lâu, chỉ có tiếng khóc Hạ Linh Nguyệt vang ở trong
không khí.
“Tử nhi ngươi đừng giận Sương Tuyết, nàng cũng là bênh vực kẻ yếu
thay ta, kỳ thực trong lòng ta so với ai khác đều hiểu ngươi so với ta
càng vô tội, trong chuyện này ngươi cũng là người bị hại, ta hiểu lầm
tâm ý của ngươi. Ít nhất ta còn ôm một tia mừng thầm gả đến An quốc hậu
phủ, thế nhưng còn ngươi thì sao, ngươi chỉ có lời đồn đại không thật.
Tử nhi, ta thật không có trách ngươi, là ta không đúng, là do ta không
đúng!” Lệ Hạ Linh Nguyệt vẫn chảy không ngừng, Đinh Tử vẫn trầm mặc.
“Phanh” Đột nhiên Hạ Linh Nguyệt buông tay ra, đầu gối trọng
trọng quỳ trên mặt đất, hướng Đinh Tử dập đầu. Đinh Tử, Vân Hi Vũ, Bạch
Sương Tuyết đều ngây ngẩn cả người, nhất thời không có kịp phản ứng,
trán Hạ Linh Nguyệt trọng trọng dập đầu trên đất, nước mắt rơi trên mặt
đất, phiếm ra một mảnh thủy, “Thực sự là lỗi của ta, xin ngươi tha
thứ cho ta, Tử nhi, ta không trách ngươi, ta cũng hi vọng ngươi tha thứ
không trách tội ta, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ… ?”
Hạ Linh Nguyệt không ngừng xin lỗi, trên mặt Đinh Tử buông lỏng, lập tức đứng dậy nâng Hạ Linh Nguyệt dậy. Lúc này mặt nàng đã khóc nước mắt
lưng tròng, Đinh Tử ngoắc tay về phía sau, Hỉ nhi lập tức đi tới, mang
theo trong tiểu hà bao mấy yên chi bột nước tùy thân, Đinh Tử lập tức
lấy ra vì Hạ Linh Nguyệt trang điểm lại.
“Nếu là bằng hữu, sẽ không muốn nói đến chuyện tha thứ hay không tha thứ. Ta cũng hiểu rõ nỗi khó xử của ngươi, ta càng không trách ngươi.
Thanh danh ta có tổn hại, nhưng ngươi… Ngươi có thể không trách ta, ta
rất vui vẻ. Sương Tuyết nói rất đúng, chúng ta là bằng hữu, nào có cái
gì trách hay không, ta muốn cảm tạ Sương Tuyết, ngươi nguyện ý mắng ta,
kỳ thực ta rất vui vẻ. Trong lòng ta rất rõ ràng, ngươi mắng ta bất đồng cùng bên ngoài xem náo nhiệt muốn mắng ta xấu mặt, ngươi là hi vọng ta
tốt mới mắng ta, ta rất cảm kích tình bạn của các ngươi đối với ta. Đinh Tử ta tự nhiên cũng sẽ ‘thật tình đối đãi’ bằng hữu, các ngươi đều là
người ta rất quý trọng, ta hi vọng hiểu lầm hôm nay không nên kéo dài,
nếu không đó mới đối với chúng ta trừng phạt lớn nhất, chúng ta là bạn
tốt a!”
Bạch Sương Tuyết cũng đỏ vành mắt, đi tới cầm thật chặt tay Đinh Tử, một câu cũng nói không nên lời, Đinh Tử cẩn thận lau lệ cho nàng, cười nói: “Hôm nay là ngày Hoàng thượng vì Thái hậu tổ chức thịnh yến, ngàn
vạn lần đừng khóc, nếu không sẽ làm cho người ta chế giễu. Hiện tại
không biết bao nhiêu người muốn cười nhạo xem chúng ta, lúc này chúng ta càng phải biểu hiện kiên cường, làm cho các nàng nhìn, làm cho kẻ muốn
xem náo nhiệt tự ti mặc cảm.”
Đối với lời Đinh Tử khuyên bảo Bạch Sương Tuyết lau lệ, nâng mắt nhìn
Đinh Tử, lại thấy một thiếu nữ thân tử y, dịu dàng đứng ở bên người
nàng, trên mặt lộ vẻ nhạt nhẽo lại không thiếu nụ cười ôn nhu. Trong
nháy mắt lòng của nàng bị một dòng nước ấm tràn vào, trong lòng nàng rất áy náy đồng thời lại rất vui mừng, lúc đó nàng liền cảm thấy Đinh Tử
thông minh lại trầm ổn, trong chuyện này nàng so với ai khác đều rất rõ
ràng.
Nàng nói rất đúng, không thể làm cho người khác chế giễu, kỳ thực Bạch
Sương Tuyết xông động lại không ngốc, chỉ là bị tức giận làm mờ mắt. Bây giờ hồi tưởng lại, lúc trước không phải là có người cố ý muốn ô hãm
Đinh Tử sao, các nàng tại đây đánh nhau túi bụi, chỉ làm trong lòng
những người này càng vui, càng theo ý các nàng!
“Tử nhi, là lỗi của ta, là ta hồ đồ, thế nhưng mắng ngươi như vậy,
nhưng ngươi còn nguyện ý tha thứ ta, ta không biết phải nói gì, cảm tạ
ngươi, ta thực sự phi thường cảm tạ ngươi! Từ nay về sau, Bạch Sương
Tuyết ta thề với trời, nếu tương lai còn hoài nghi ngươi cái gì, ta
nguyện ý thiên lôi đánh xuống không chết tử tế được! Chuyện này là ta
sai rồi, ta vĩnh viễn nợ ngươi một phần tình, ngươi người bạn này ta
muốn vĩnh viễn!” Bạch Sương Tuyết nắm tay Đinh Tử thật chặt, tựa hồ muốn nhắn nhủ quyết tâm của nàng, Đinh Tử cười gật gật đầu, quay đầu
nhìn Hạ Linh Nguyệt liếc mắt một cái.
Trên mặt Hạ Linh Nguyệt còn có một ít lệ, lúc này Đinh Tử đi tới, vì
phác phấn trên mặt, đắp lại xung quanh mắt phác một tầng phấn. Hạ Linh
Nguyệt coi như thụ sủng nhược kinh rụt lại một chút, giương mắt mừng rỡ
nhìn Đinh Tử, không chú ý trong mắt Đinh Tử hiện lên một loại quang
không biết tên.
“A, thật đúng là tỷ muội tình thâm, không biết còn tưởng rằng thân tỷ muội, thực sự làm người ta hâm mộ a!” Đột nhiên một đạo thanh âm bén nhọn truyền đến, mọi người ngẩng đầu
nhìn lại, lại thấy Lâm Giai Thiến cùng Lam Nhược Lâm, chậm rãi hướng các nàng đi tới, sắc mặt người hơi đổi, lập tức thỉnh an nói.
“Nhược Lâm công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. Giai Thiến quận chúa vạn phúc kim an.”
“Nhược Lâm công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. Giai Thiến quận chúa vạn phúc kim an.”
“Nhược Lâm công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. Giai Thiến quận chúa vạn phúc kim an.”
…
Bởi vì đây là hoàng cung, lại là tham gia thịnh yến nên phẩm hạnh thấp
đều phải hành đại lễ, mấy người nữa ngồi xổm xuống, đầu cúi rất thấp.
Nhưng Lam Nhược Lâm cùng Lâm Giai Thiến nửa ngày cũng không có phản ứng, không nói một lời cũng không làm cho các nàng đứng dậy, mục đích rất rõ ràng, chính là đến tìm các nàng gây phiền phức!
Đinh Tử cùng Vân Hi Vũ, Bạch Sương Tuyết liếc mắt nhìn, lập tức lại cúi đầu.
Từ trong mắt đối phương các nàng đều nhìn ra, nơi này là hoàng cung,
nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao còn muốn dằn vặt khi
dễ các nàng, Lam Nhược Lâm cũng phải suy nghĩ. Không nói Đinh Tử đã có
chức quan trong người, so với Lam Nhược Lâm thân là công chúa lại còn
chưa có định danh hào khác nhau. Vân Hi Vũ là đích nữ Hộ Quốc hậu phủ
duy nhất, Hạ Linh Nguyệt cũng là đích nữ trung thư đại nhân được Hoàng
thượng coi trọng, dù hiện tại thế nào cũng gả An quốc hậu phủ, Bạch
Sương Tuyết vẫn là đích nữ tả ngự sử, về nhà cùng phụ thân khóc lóc kể
lể một câu, rất có khả năng ngày thứ hai tả ngự sử liền dâng thư buộc
tội Lam Nhược Lâm.
Thế nhưng trong triều Bạch Soạn nổi danh lục thân không nhận cương trực
công chính, cùng hữu ngự sử Phùng Thiệu Nguyên bất đồng, là thật thật
tại tại chính trực.
Quả nhiên không một hồi, Lam Nhược Lâm thấy mấy người yên lặng chờ, trên mặt có chút không nhịn được, trong lòng nàng thầm hận, những người này
thậm chí ngay cả cầu xin nàng cũng không làm, chẳng lẽ cứ như vậy khinh
thường nàng là Đại Tề trưởng công chúa, đơn giản buồn cười!
Nàng còn có mấy phần lý trí, lạnh mặt mở miệng: “Hãy bình thân.”
“Tạ ơn Nhược Lâm công chúa, Giai Thiến quận chúa.”
“Tạ ơn Nhược Lâm công chúa, Giai Thiến quận chúa.”
“Tạ ơn Nhược Lâm công chúa, Giai Thiến quận chúa.”
“…”
Lam Nhược Lâm nhìn hôm nay Đinh Tử trang điểm một thân tử y, càng hiển
cao quý thần bí, nhìn nàng tiếu ý nhợt nhạt, khuôn mặt càng thêm lóa
mắt, trong lòng một mảnh hận giận, lại quay đầu nhìn Hạ Linh Nguyệt một
thân hoàng y, mặc dù đã gả nhưng nhìn như thiếu nữ xinh đẹp, trong lòng
liền khó có thể bình phục.
Hai nữ nhân này, một kẻ được Tiết Vũ quan tâm, một kẻ đã gả cho Tiết Vũ, danh chính ngôn thuận có được Tiết Vũ. Lam Nhược Lâm cũng mặc kệ Hạ
Linh Nguyệt hiện tại sống có tốt hay không, nàng chỉ biết là nam tử nàng nhận định bị hai nữ nhân này đoạt đi rồi. Nàng thân là đại công chúa
sao có thể cùng người cộng phu, tương lai nếu gả cho Tiết Vũ cũng trễ
hơn Hạ Linh Nguyệt một bước, phụ thân Hạ Linh Nguyệt hạ trung thư được
phụ hoàng thưởng thức, thân phận của nàng cũng tuyệt đối đủ tư cách làm
phu nhân An quốc hậu phủ. Tương lai Lam Nhược Lâm nếu muốn gả cho Tiết
Vũ, cũng không có cái lý do gì biếm Hạ Linh Nguyệt làm thiếp, mình làm
chính thê. (mơ………a………)
Đừng nói Hoàng hậu vì muốn mượn hơi Hạ trung thư nên không có khả năng
làm chuyện như vậy, thân là đại công chúa Lam Nhược Lâm, cũng sẽ không
nguyện ý ủy khuất cầu toàn. Theo nàng biết được Hạ Linh Nguyệt vội vội
vàng vàng gả cho Tiết Vũ, nàng liền biết kiếp nàng này muốn gả cho Tiết
Vũ, đã không có khả năng!
Nếu không phải lúc trước Hạ Linh Nguyệt gả nhanh như vậy, Lam Nhược Lâm
còn có cơ hội ngăn cản. Một là lúc đó hành sự bí mật, khi nàng biết được người đã bái đường, hai là khi đó nàng còn chìm đắm trong việc đức hạnh Đinh Tử có thất, vui sướng khi thanh danh Đinh Tử tẫn hủy, cái gì cũng
không quan tâm.
Càng là không chiếm được, trong lòng Lam Nhược Lâm không thể bình tĩnh
trở lại, trong lòng nàng có hận ý, nhìn hai người kia, thấy thế nào cũng không vừa mắt!
Lam Nhược Lâm lãnh cười ra tiếng: “Lần này Đinh nữ quan trở về thế
nhưng lập công lớn, nghe nói ngươi còn giúp Thái hậu, bách tính xem bệnh cho Minh thành. Nói đến đây thì ngươi cũng có bản lĩnh, không vì Đại Tề lập điểm công lao, còn muốn chờ tới khi nào. Ngươi thật ra cũng rất may mắn, cũng sẽ lợi dụng năng lực của mình để làm việc, tâm cơ bất phàm a… Nhưng bản công chúa có một nghi vấn, không biết Đinh nữ quan có thể hay không vì bản công chúa giải đáp một chút ?”
Đinh Tử cười: “Công chúa là Long Chi Phượng Nữ, bản lĩnh là lớn
nhất, bản lĩnh vi thần thế nào cũng không như công chúa. Nếu nói về bản
lĩnh của thần thì cũng nhờ ơn Thái hậu mới phát huy được sở trường. Thân là con dân Đại Tề, tài cán vì bách tính Đại Tề làm một chút việc là
vinh hạnh, vi thần vạn không dám nhận công lao gì. Công chúa có gì nghi
hoặc, vi thần tận lực giải thích ổn thỏa nghi hoặc.”
Trên mặt Lam Nhược Lâm biến đổi, cắn răng cười khẩy nói: “Bản công
chúa có chút kỳ quái, Minh thành thế nhưng là cái địa phương tốt, mặc dù không như Kinh thành, Liễu thành giàu có và đông đúc, cũng không phải
thành trấn bình thường có thể sánh bằng. Bệnh dịch tả còn chưa bao giờ ở Minh thành thành lan tràn qua, nhưng tại sao khi Đinh nữ quan ngươi đi, nơi đó liền bị bệnh ôn dịch dịch tả này. Sao các ngươi lại trùng hợp có thảo dược cứu mạng vào thành cứu người, nơi này còn có kỳ ngộ gì phải
không ? Thật sự làm người ta rất hiếu kỳ, kỳ ngộ kiểu gì cũng làm cho
Đinh nữ quan gặp phải, bản công chúa cũng muốn hướng Đinh nữ quan lấy
kinh nghiệm, lần tới bản công chúa du lịch nói không chừng cũng có thể
mượn dùng một chút, nói không chừng cũng có thể có kỳ ngộ, đến lúc đó
cũng có thể cứu bách tính cả thành, mang đến một chút phúc trạch cho Đại Tề.”
Đinh Tử sắc mặt khẽ biến, cười lạnh. Nàng cứu người là chuyện bình
thường, từ trong miệng Lam Nhược Lâm lại biến thành nàng hạ độc hại
người, nhờ cứu người mà được tín nhiệm, đạt được chỗ tốt. Lời này nếu bị truyền đi, khuếch tán ra, nàng chết mấy trăm lần đều không đủ hết tội,
Minh thành chết rất nhiều người a !
Lam Nhược Lâm tuy không thông minh lắm, nhưng lời nói chỉ trích người
khác một lần so với một lần còn hung ác a. Lam Nhược Lâm thấy sắc mặt
Đinh Tử lại thay đổi, cười nói: “Còn có một việc, trong lúc Đinh nữ
quan không ở Kinh thành, nghe nói có một nam tử cầm khăn tay ngươi tự
tay thêu tới cửa cầu thân, nghĩ không ra Đinh nữ quan mười ba tuổi sẽ
xuất giá, thật đáng mừng a.”
Lâm Giai Thiến ở một bên cười lạnh, nhìn Đinh Tử trong lòng sát ý nổi
lên. Hôm nay nàng sẽ làm Đinh Tử thân bại danh liệt, lấy tính cách Đinh
Tử, bị nói như thế sao lại chịu để yên!
Quả nhiên Đinh Tử hừ nhẹ một tiếng nói: “Điều Công chúa nói rõ ràng
có bất công, vi thần vẫn đi theo bên người Thái hậu, sự tình thế nào
không bằng Công chúa cùng vi thần đi vào Trường Lạc cung cùng nhau hỏi
đi!”
Lập tức Lâm Giai Thiến lộ ra tiếu ý, âm mưu thành công, quả nhiên bị lừa!
Đinh Trí, Vân Hi Vũ, Bạch Sương Tuyết, Hạ Linh Nguyệt lại lo lắng, loại
chuyện này nói rõ ở Trường Lạc cung, cũng không thấy có thể rửa sạch
hiềm nghi Đinh Tử a, nếu không tốt khả năng còn có thể làm cho nàng càng tô càng hắc, sự tình đến lúc đó càng thêm không thể thu thập.
“Đã như vậy thì xin làm phiền Công chúa.” Đinh Tử cười khoát
tay chặn lại, thỉnh Lam Nhược Lâm đi đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn thấy Lâm Giai Thiến ly khai, trong mắt Đinh Tử có tia quang lóe ra, khóe miệng
tiếu ý lãnh khốc.
Mọi người cùng hướng Trường Lạc cung đi, dưới sự chủ trì của Thái hậu, trước mặt gia quyến quan viên cả triều đối chất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...