Trùng Sinh Chi Đế Quốc Mỹ Thực


Sau giờ học, Tô Mạn nhét đống sách vở mới vào balo rồi bước ra ngoài với bước chân dài.

Mấy cậu con trai vây quanh Nghiêm Ninh, cười đùa:
"Haha, cậu đã chọc giận quả ớt nhỏ rồi, còn ngồi chung với Tô bao tải nữa chứ!”
"Phải đấy, mùi trên người ả khó chịu lắm!" Thường Hải nhăn mũi làm vẻ mặt khó chịu thái quá.
Nghiêm Ninh cười cười nhìn đám bạn thân, nụ cười nở rộ:
"Mùi gì? Mùi gì chứ? Tôi thấy nó thơm mà?”
Mấy cậu con trai nhảy lùi ra xa vài bước, nhìn Nghiêm Ninh với vẻ hoảng hốt.

Một lúc sau, Từ Xán sờ ngực kêu lên: "Ngộ Không, đừng dọa sư phụ nữa!"
Nghiêm Ninh tung một cú đấm vào ngực Từ Xán, cười mắng: "Thằng ranh cậu thôi giả vờ đi, nhanh thừa dịp trời còn sớm đi đá banh đi!”
Ra khỏi cổng, nhóm hắn gặp thêm Tiêu Lăng và Phương Liệt cùng vài tay chân, cả bọn kéo nhau đi về phía quán net bên kia đường.
Tô Mạn ra khỏi cổng trường nhưng không về nhà ngay, cô dùng tay vuốt lại mái tóc quá dài, không biết tự ti của cô đã biến mất từ lúc nào, có lẽ từ khi cô say bí tỉ ở quán bar.


Khi con người rơi xuống đáy, tự nhiên tất cả những thứ tiêu cực đều tan biến.
Giờ để mớ tóc dài che mắt như thế này cũng rất bất tiện, cô nhất định sẽ cắt ngắn nó.
Tô Mạn dừng bước, trước nhà chỉ có vài tiệm cắt tóc nhỏ, nếu muốn thay đổi hình ảnh thì nên đi cắt ở một nơi sang trọng hơn.

Cô bóp bóp tờ 100 tệ trong túi, đây là tiền sáng nay ba đưa cho cô, vào thời điểm này, đủ tiền đi cắt tóc ở tiệm tốt nhất.
Tô Mạn nhanh chóng nhảy lên xe buýt, thẳng tiến về trung tâm thành phố, nhớ bên cạnh trung tâm thương mại Nhân Dân có một tiệm tóc khá nổi tiếng tên là Danh Phát Quán.
May là xe cộ chưa đông đúc như bây giờ nên di chuyển thuận lợi, nhanh chóng tới khu thương mại.
Danh Phát Quán nằm kề bên trung tâm mua sắm, nhìn qua cửa kính, vài anh chàng đẹp trai ngồi trên ghế dựa tường chờ khách.
Tô Mạn liếc nhìn qua loa, có thể thấy tiệm làm ăn khá phát đạt, hầu hết thợ cắt đều có khách, chỉ còn vài người ăn mặc khá bảnh bao, áo sơ mi kẻ ô vuông, tai đeo vài cái khuyên, nhưng dù sao cũng chỉ là dân lao động cơ sở nên kém phong độ, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Cô chỉ tay vào một chàng trai trông khá được, hắn ta cười đón cô:
"Chị gái gội đầu trước nhé?”
Tô Mạn gật đầu, gội đầu và cắt tóc không phải do một người, người gội đầu thường là học việc, còn người cắt mới là thợ chính.
Phòng gội nằm ở bên kia, có hình dáng giống ghế nha sĩ, có thể điều chỉnh độ ngả lưng.

Khi gội, khách dựa vào ghế, quàng khăn quanh cổ, thợ cầm vòi phun nước ấm xối đầu khách, thoa dầu gội, xoa bóp đầu một lúc rồi gội lại lần nữa bằng dầu xả mềm.
Khá nhiều người thích bước xoa bóp trong lúc gội đầu, chỉ tới gội đầu thôi cũng chỉ mất 3 tệ.
Nhưng Tô Mạn lại rất khó chịu phần massage này vì tai cô rất nhạy cảm, không thích bị ai đụng vào.

Người đó rất thích cắn lỗ tai khiến cô phải van xin tha thứ.

Tô Mạn giật mình, sao lại nhớ tới tên đáng ghét đó nữa rồi.
Đang mải suy nghĩ, bàn tay đầy bọt của anh thợ đã sờ lên vành tai cô.


Tô Mạn ngồi bật dậy, tát tay hắn ta ra.

Trước khi cô kịp lên tiếng, giọng điềm tĩnh của người bên cạnh vang lên:
"Tôi không thích massage đầu, chỉ cần xả sạch bọt là được".
Người phụ nữ kia đoạt mất lời của Tô Mạn, khiến cô liếc nhìn vài cái.

Đó là một phụ nữ trung niên, mặc bộ vest công sở vừa vặn, cầm chiếc kính gọng vàng trên tay, khuôn mặt thanh tú, khóe mắt có vài nếp nhăn.
Đây hẳn là một người phụ nữ có học thức và tao nhã, Tô Mạn nhanh chóng đánh giá.

Cô mỉm cười, nói nhỏ:
"Tôi cũng không thích massage đầu, anh chỉ việc xả sạch bọt thôi".
Sau khi gội xong, Tô Mạn quấn khăn trên đầu, người thợ cô chọn dẫn cô vào phòng cắt tóc, ngồi xuống trước gương.
Cô vô tình liếc sang bên cạnh, hơi ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ không thích massage đầu lúc nãy.

Bà đã đeo kính lên, có vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn rất thanh nhã.
Tô Mạn cảm thấy hình như đã từng thấy bà ấy.

Chàng trai bắt đầu chải tóc cho cô, vừa chải vừa khen:
"Em gái à, tóc em đẹp quá, đen bóng thế này!".
Ngay sau đó, thợ cắt tóc bên cạnh cũng khen:
"Bà chăm sóc tóc rất tốt, ở tuổi này mà tóc vẫn đen nhánh như thế này hiếm lắm!".
Hai người nói cùng một lúc những lời có vẻ là mẫu câu khen khách quen thuộc của tiệm.

Nghe có chút gượng gạo.
Tô Mạn bật cười, vô thức nhìn sang bà kia.

Hóa ra bà cũng đang nhìn cô.

Có lẽ đồng cảm, Tô Mạn mỉm cười chào, nhưng bà chỉ nhếch mép đáp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận