Trùng Sinh Chi Đế Quốc Mỹ Thực


Ai có thể nghĩ ra rằng, một ông chủ của một cửa hàng đồ ăn vặt 3 năm sau chỉ mất 3 tháng để thành lập một khách sạn nổi tiếng trong thành phố, sau đó bỏ lại cô con gái sắp trưởng thành, ra đi mà không hề quay lại.
Tính cách của Tô Mạn vốn hướng nội, vào thời điểm đó càng trở nên cô độc hơn.

Cô bỏ học, lê la mỗi ngày trong các quán bar và hộp đêm, cho đến một lần say đến mức xuất huyết dạ dày, nằm một mình trong bệnh viện, cô mới tỉnh táo nhận ra rằng không thể tiếp tục như thế nữa.
Đồng thời, cô cũng không cam lòng sống qua ngày.

Cô muốn tìm ba, hỏi hắn một câu tại sao, tại sao lại bỏ rơi cô con gái đồng cam cộng khổ!
Với quyết tâm đó, Tô Mạn lảo đảo bước vào ngành ẩm thực, việc quay đầu của kẻ du thủ du thực khó khăn hơn tưởng tượng.

Cô vấp ngã vô số lần, cho đến khi gặp được hắn ta, cùng hắn ta gây dựng nên một đế chế ẩm thực nổi tiếng trong ngoài nước, nhưng vẫn chưa có chút manh mối nào về ba.
Cô từng nghĩ vô số lần, khi gặp lại Tô Hàng, cô sẽ như thế nào, sẽ nói gì.


Nhưng khi gặp mặt, cô không thể thốt nên lời.

Có lẽ 3 năm qua, hắn vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với cô.

Cô chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi thời khắc ấy đến.
Bây giờ cách thời điểm ba cô mất tích vẫn còn 3 năm nữa, còn kịp để làm mọi thứ.

Lần này, cô nhất định phải biết lý do ba cô ra đi, và tìm lại ba đã mất tích!
Tô Mạn lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà 6 tầng trước mặt.
Trường Trung học 11 không phải là trường trọng điểm, nhưng gần đó có một khu đồn trú quân đội, khá nhiều con em của sĩ quan theo học tại đây, nên mỗi năm quân đội đều bỏ ra một khoản tiền để tu sửa trường lớp, nhìn bề ngoài khá sạch sẽ gọn gàng.
Cô đã trải qua 5 năm thời gian ở ngôi trường này, nếu không phải bỏ học nửa chừng lớp 11, có lẽ phải ở đây đủ 6 năm.
Trong lúc suy nghĩ, cô từ từ leo lên tầng 2.

Theo truyền thống của trường Trung học 11, từ lớp 7 đến lớp 9 học ở từ tầng 1 đến tầng 3, từ lớp 10 đến lớp 12 học ở từ tầng 4 đến tầng 6.

Học càng cao, càng khó xuống các tầng dưới.
Năm nay cô học lớp 8, lớp cũng đã được chuyển sang phòng học mới ở tầng 2, sau khi tìm kiếm trên hàng các tấm bảng tên lớp treo thẳng đứng một lúc, cô nhìn thấy tấm bảng ghi Lớp 8-2.

Tô Mạn đeo balo trên một vai, bước vào trong.

Mỗi khi lên lớp, học sinh sẽ được xếp lại chỗ ngồi dựa theo thứ hạng điểm số.

Giáo viên chủ nhiệm sẽ viết tên học sinh và vị trí tương ứng ra bảng vào ngày tựu trường.
Tô Mạn nheo mắt nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy vị trí của mình, hàng thứ 5 gần cửa sổ, bàn ghế đôi.

Một chàng trai đang ngồi bên cạnh bàn của cô.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn gọn gàng đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay đeo một chiếc đồng hồ, cổ áo hơi khép mở, lộ ra xương quai xanh thanh mảnh.
Hắn đang nhìn chăm chú ra cửa sổ với nét mặt lười biếng, mái tóc bị gió nhẹ thổi bay nhè nhẹ, trông rất sảng khoái và tuấn tú.
Tô Mạn chú ý một chút, lại quay lại nhìn bảng, Tô Mạn - Nghiêm Ninh, đúng là người bàn cùng của cô là chàng thiếu gia này.
Nghiêm Ninh là một trong số ít những học sinh để lại ấn tượng trong cô.

Hắn ở trong khu nhà của quân đội gần trường, là con của một sĩ quan quân đội, có ngoại hình đẹp trai lịch lãm, học giỏi và chơi thể thao tốt, rất được các bạn nữ hâm mộ trong trường.
Nhược điểm duy nhất có lẽ là thành tích học tập khá trung bình, chàng thiếu gia này cũng giống Tô Mạn không theo học hết lớp 12, đã nhập ngũ ở nửa đường lớp 11.
Lần gặp lại sau đó là khi cô say xỉn trong quán bar và bị một nhóm đàn ông quấy rối, hắn đã lên tiếng giải vây cho cô một cách điềm tĩnh, từ đó cô có ấn tượng sâu hơn về người bạn cùng lớp cấp 2 này.
Tuy nhiên, Tô Mạn nhớ rõ lần trước cô ngồi ở hàng cuối cùng và không hề có ai ngồi cùng.

Sau một thoáng suy nghĩ, Tô Mạn hiểu ra nguyên nhân.

Chắc hẳn do tính cách kín đáo của mình lần trước, cô không thích đến sớm để mọi người nhìn ngắm, đến muộn thì ai đó đã xóa tên và thay đổi vị trí của cô.
Nhìn vẻ thư thái của Nghiêm Ninh, có lẽ không phải do hắn làm trò đùa này.

Tô Mạn thở dài, tiến về phía bàn của mình.
Khi đến gần, Nghiêm Ninh vẫn đang nhìn ra cửa sổ, Tô Mạn cũng bắt chước nhìn theo hướng của hắn.

Một nhóm các cô gái đang nô đùa ồn ào, trong đó có một cô gái tóc dài, khuôn mặt trắng trẻo thoáng nụ cười nhẹ nhàng, không tham gia vào việc đùa giỡn, đứng một bên, trông càng thêm dịu dàng xinh đẹp.
À, Tô Mạn chợt nhớ ra tin đồn thời đó ồn ào dậy sóng, nghe nói là Nghiêm Ninh thích cô gái xinh đẹp Hà Chiêu Chiêu này, cầu mà không được nên khi thấy nàng chấp nhận người khác thì xung phong nhập ngũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận