“Cút ra!” Một câu Lục An Nhiên cũng không muốn nói với người này.
“Đừng đi chứ! Em biết tôi là ai không?” người đàn ông dùng đôi mắt dán chặt lên người Lục An Nhiên, thật sự là một cô gái xinh đẹp! Mặc dù nhìn qua tuổi không lớn lắm, nhưng mà không khó nhìn ra qua chừng hai ba năm nữa thôi sẽ lớn thành một cô gái xinh đẹp!
“Anh biết tôi là ai không?” Lục An Nhiên không vui ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt dâm đãng của người đàn ông đó, một cổ buồn nôn cứ cuộn lên.
“Hahaha! Thật sự tôi không quan tâm em là ai! Tôi chỉ biết ở đây là thành phố S, đây chính là địa bàn của La Hải tôi!” người đàn ông tên La Hải đó cười đến ngông cuồng, thật nực cười, cư nhiên ở thành phố S dám so sánh địa vị với hắn.
La Hải? Lục An Nhiên nhíu mày nhớ lại nhân vật này sau đó khinh bỉ cười lên: “Tôi còn nghĩ là ai? Thì ra là con trai của La thị trưởng!” Lục An Nhiên nhớ lại kiếp trước La Hải bởi vì bị phán tội hiếp dâm nên phải ngồi tù mười năm, ba hắn ta là La Trung cũng bị liên lụy bị cắt chức, lúc đó bởi vì vụ việc này của La Hải còn lọt vào top mười hành vi đáng chế giễu mỗi năm, xếp hạng thứ ba. Bởi vì chuyện này phát sinh ở thành phố S, vì thể Lục An Nhiên vẫn còn nhớ.
La Hải này là một người không học vấn không nghề nghiệp, khốn kiếp không coi ai ra gì. Có thể dạy ra một đứa con như vậy có thể nhìn ra La Trung cũng không thuộc dạng tốt lành gì, rớt sàn thì rớt sàn, cũng không tệ!
Thấy Lục An Nhiên biết mình là ai cũng không cảm thấy sợ hãi, La Hải nhíu mày, bắt đầu đánh giá Lục An Nhiên, tỉ mỉ quan sát nhìn gương mặt này dường như đã thấy ở đâu rồi... nhất thời không nhớ ra được.
“Trước khi làm tôi tức giận, tốt nhất anh nên cút đi!” Lục An Nhiên lạnh giọng nói.
La Hải có chút sợ sệt, cô gái này xem ra cũng không phải thuộc dạng gia đình bình thường, khí thế như vậy có thể thấy được cũng thuộc xuất thân khá giả, nhưng mà gương mặt này còn có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn này thật sự quá hấp dẫn, buông tay dễ dàng như vậy hắn thật sự không cam tâm! siết chặt nắm tay, La Hải nghĩ đến người cha làm Thị Trưởng của mình, cắn chặt răng, sợ cái gì! Hắn ta không phải còn có một người ba sao? Cho dù có làm cho trời sập xuống, hắn ta chỉ cần vẫn là con trai của La Trung, La Trung nhất định sẽ không thể không quản hắn, vì thế hạ quyết tâm dâm tà cười: “Anh không biết cút, lăn giường thì anh rất quen thuộc đấy! mau đi cùng anh, anh để cho em biết cái gì gọi là đàn ông đích thực! Hahaha!” (滚蛋: Gǔndàn, 滚床单:Gǔn chuángdān, hai từ này phiên âm giống nhau, tên này cố ý nói lái câu của An Nhiên ấy)
“Hạ tiện! Hừ!” Lục An Nhiên hừ một tiếng.
La Hải thấy Lục An Nhiên vẫn còn dám chửi hắn liền tức giận, không cần biết nha đầu này là ai, hôm nay nhất định phải ăn được cô! Nghĩ như vậy hắn ta liền giơ tay ra muốn kéo Lục An Nhiên.
“Linh Lung!” một giọng nói thanh thúy của con gái truyền đến, khi Lục An Nhiên vẫn chưa nhìn rõ một bóng dáng màu đen đã lướt qua, người đàn ông tên La Hải cả người đã quỳ rạp xuống đất, hắn ta vốn dĩ muốn giơ tay ra bắt lấy cánh tay phải của Lục An Nhiên nhưng lại không thể tưởng được tay mình đã bị bắt lấy hướng về một góc độ khác, xem ra cánh tay này đã bị bẻ gãy rồi.
La Hải sửng sốt trong vài giây sau đó phát ra tiếng thét như heo bị chọc tiết: “A! Tay của tôi! Tay của tôi! A!!!
Người phụ nữ đi chung với La Hải trong khoảnh khắc liền bị dọa sợ, cô ta còn chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy đâu, chốc lát liền run rẩy ngã xuống sàn nhà, một đôi mắt bất an nhìn chằm chằm vào cô gái tóc ngắn đã động thủ, chỉ sợ là đối phương cũng sẽ đem tay mình bẻ gãy mất.
“Hừ!” người tên là Linh Lung ước chừng hơn hai mươi tuổi, một thân tây trang chuyên nghiệp, một đầu tóc ngắn thập phần giỏi giang, khuôn mặt xinh đẹp ánh mắt lạnh băng, từ trên nhìn xuống tên La Hải vừa mới bị bẻ tay kia liền đứng dậy quay về bên cạnh người vừa mới xuất ra mệnh lệnh.
Thân hình cô gái này so với Lục An Nhiên không khác biệt lắm, nhìn bộ dáng dường như cũng cùng tuổi, tóc không dài vừa tới vai, mặt trái xoan, ánh mắt vừa to vừa tròn sáng rực có hồn, xem ra là một cô bé hoạt bát đầy sức sống, mặc một bộ đầm màu xanh nước biển, quần legging trắng cùng đôi giầy da màu đỏ. Lúc này hai tay cô chống eo, vẻ mặt cuồng ngạo.
“Cô! Cô là ai! Cư nhiên dám đánh tôi! Cô biết tôi là ai không!” La Hải đau đến mồ hôi rơi đầy trán, nhìn cô gái trước mặt cư nhiên cũng là một cô gái xinh đẹp.
“Hừ! Tôi quản anh là ai!” Ngôn từ trong lời nói của cô gái hoàn toàn khinh thường: “Linh Lung, nói hắn nghe tôi là ai!”
“Vâng!” Linh Lung đáp một tiếng liền giới thiệu: “Vị này là tam tiểu thư của Phượng gia ở Đế Đô – Phượng Tư Hàm!”
“Phượng... Phượng thị!” La Hải bị kinh sợ, dù cho có vô học đến mức nào, tên tuổi của Phượng thị hắn vẫn đã nghe qua! Ở quốc gia Z, có người nào không biết đến Phượng thị chứ? Z quốc, Long thị phụ trách toàn bộ nguồn lực kinh tế, mà Phượng thị lại nắm chủ lực về y dược và quân sự. Hắn ta chỉ là con của một một Thị trưởng bé nhỏ của thành phố S không phải là người có thể đắc tội với Phượng thị được!
“Hừ!” Phượng Tư Hàm hừ lạnh một tiếng nói: “Mau cút đi! Nếu như còn để tôi thấy anh ức hiếp con gái nhà lành, tôi sẽ đem cánh tay còn lại của anh đánh gãy nốt! Cút!”
Nghe lời nói của Phượng Tư Hàm, La Hải cắn răng nhịn đau vội vàng bò từ dưới đất lên, một tay đỡ lấy tay bị thương kia xông ra khỏi đám người vây quanh xem náo nhiệt chạy mất, bây giờ nhanh chóng đi bệnh viện chữa trị, cánh tay của hắn ta nhất định vẫn còn có thể cứu được!
Người phụ nữ đi cùng với La Hải thấy hắn ta đã chạy mất, cũng cố gắng bò dậy từ dưới đất đẩy đám người ra chạy đuổi theo.
Nhìn thấy hai người chướng mắt kia đã rời khỏi, Lục An Nhiên cảm kích cười với Phượng Tư Hàm: “Lúc nãy cám ơn cô.”
“Đừng khách khí! Đều là chuyện nhỏ!” Phượng Tư Hàm phất tay nói: “Linh Lung, chúng ta đi!”
“Vâng tiểu thư.” Linh Lung đi theo sau Phượng Tư Hàm.
Bá đạo xoay người, Phượng Tư Hàm nhỏ giọng hỏi Linh Lung: “Linh Lung, lúc nãy bổn tiểu thư giỏi không?”
“Giỏi!” Linh Lung mặt không có biểu tình gì đáp một tiếng.
“Hừ hừ hừ~” Phượng Tư Hàm càng đắc ý, bước chân dưới đất cũng lớn hơn.
Chủ tớ hai người dần dần biến mất khỏi tầm mắt Lục An Nhiên.
Phượng thị? Nhìn bóng lưng hai người vừa rời khỏi, Lục An Nhiên hơi hơi cau mày, tam tiểu thư của Phượng thị lúc này tại sao lại đến thành phố S chứ? Phượng thị ở Z quốc cũng giống như Long thị, trong trung tâm mua sắm Long thị cũng có cửa hàng của Phượng thị, lần này đến đây đại khái chắc cũng là việc hợp tác với Long thị... nghĩ như vậy, Lục An Nhiên gật đầu, như vậy liền cho qua.
“An Nhiên!” Lục An Hổ bưng hai ly đồ uống chen vào giữa đám người: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì!” Lục An Nhiên lắc lắc đầu, đón lấy ly nước uống bên tay phải của Lục An Hổ nói: “Đi thôi! Chúng ta đi mua dụng cụ học tập.”
“Được rồi.” Kỷ Linh kéo tay Lục An Nhiên: “An Nhiên tại sao lại có nhiều người vây xung quanh chỗ này thế!”
“Mình cũng không rõ lắm.” Lục An Nhiên hàm hồ nói: “Chúng ta mau đi mua dụng cụ thôi, mua xong mình dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon!”
“Được đó! Muôn năm!” Kỷ Linh vui vẻ giơ tay hoan hô.
Nhìn Kỷ Linh cười vui vẻ, Lục An Nhiên cũng bị nụ cười vui vẻ này lây sang, một trăm ngày chạy nước rút ở trên trường, cô cùng Lâm Đạt giả vờ tuyệt giao, người bị tổn thương nhất chắc là Kỷ Linh rồi. Cô ấy không ngừng ở giữa Lục An Nhiên và Lâm Đạt khuyên giải, nịnh nọt nói tốt. Nhưng Lục An Nhiên và Lâm Đạt như cũ không hề nói chuyện với nhau, Kỷ Linh vì chuyện này cũng đã khóc rất nhiều lần.
Nếu như không phải lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thành tích thi cuối kỳ Sơ Trung của Kỷ Linh, Lục An Nhiên còn dự định giấu cô ấy cho đến khi Lâm Đạt từ nước ngoài quay về, nhưng nhìn Kỷ Linh ngày nào cũng trong trạng thái hoảng hốt, cô cũng không nhẫn tâm, vì thế mà đem chuyện giữa cô và Lâm Đạt kể đơn giản cho Kỷ Linh nghe, sau khi Kỷ Linh nghe xong cũng tốt lên nhiều, tập trung học tập, cuộc thi trung khảo cũng phát huy không tồi, cùng với Lục An Nhiên thi vào Nhất trung của thành phố S.
Đối với Lục An Nhiên mà nói, sau khi trùng sinh có thể làm bạn với Lâm Đạt và Kỷ Linh cũng đủ đền bù nuối tiếc của kiếp trước.
Ba người mua cặp, vở ghi và các loại bút đủ loại màu sắc, Lục An Hổ cảm thấy đồ mua đủ dùng là được, nhưng Lục An Nhiên và Kỷ Linh lại chọn qua chọn lại, vậy là lại mua một đống mà anh nhìn qua chỉ thấy đủ loại màu lòe loẹt những thứ.
Lục An Nhiên cũng mua một quyển sổ nhật ký mới, cuốn nhật ký này có màu xanh nước biển, kích cỡ A5, một quyển vở có bìa cứng, hấp dẫn Lục An Nhiên đó chính là trên bìa có in một hàng chữ lớn màu vàng “this song belong to me”, trùng sinh quay lại, cô liền phải đối mặt với khoảng thời gian u ám nhất thời Cao trung, thời kỳ Cao trung của kiếp trước, cô đánh nhau, bị buộc thôi học, bị phơi bày, lúc chuyển trường cũng bị mọi người trốn tránh, xa lánh, trong suốt ba năm học, cô trải qua một cách vất vưởng. Bỏ tiết trốn học càng như cơm bữa… được sống lại một lần nữa, cô phải ở trên chiến trường của mình bù lại những hối tiếc của kiếp trước, một đời này mục tiêu sống của cô chính là phải tự cô quyết định mọi chuyện, ai cũng đừng mong ngăn cản cuộc sống của cô!
Sau khi thanh toán, Lục An Nhiên dẫn Kỷ Linh và Lục An Hổ lên lầu ba, lầu ba của trung tâm mua sắm này là khu vực ăn uống, sau khi dẫn hai người này vào một nhà hàng, người quản lý nhanh chóng tiến lên: “Đại tiểu thư, cô đến rồi.”
“Ừm!” Lục An Nhiên đáp một tiếng, dẫn đầu đi vào chiếc bàn bên cạnh cửa sổ dành cho bốn người ngồi, sau đó cười nói với Kỷ Linh và Lục An Hổ: “Hai người muốn ăn gì nào!”
Kỷ Linh bây giờ mới phát hiện nhà hàng mà Lục An Nhiên dẫn bọn họ vô lại là nhà hàng của Lục thị tên là “Lục gia thái tư phòng quán”, Kỷ Linh lật thực đơn nói: “Mình cũng không biết nên ăn gì.” Cô sợ nhất chính là để cô chọn món ăn, cô có chứng khó lựa chọn, vào kỳ thi cô sợ nhất chính là đề bài chọn lựa! Kỷ Linh dời ánh mắt từ thực đơn nhìn sang Lục An Nhiên: “An Nhiên, dù gì cũng là nhà hàng nhà cậu, cậu chọn đi!”
Lục An Nhiên gật đầu: “Cũng được.” Lục An Nhiên mở thực đơn ra chọn giúp Kỷ Linh và Lục An Hổ bốn món mặn: “Chả lụa ngũ sắc, cá chiên xù, thịt bò xào nấm, thêm một phần hải lục tam tiên “(món này mình không biết dịch, search trên google nó hiện ra đủ món, nhưng nói chung nguyên liệu chính của món này sẽ có hải sản và thịt, tùy mọi người chọn loại nào, có nhiều cách nấu, chi tiết xin vui lòng liên hệ google ca ca nha mọi người.) Sau khi gọi xong lại gọi cho bản thân hai món chay: “Phật trèo tường và nấm xào thập cẩm”.
“Vâng ạ.” Phục vụ phụ trách order cho khách đáp lại một tiếng sau đó hỏi: “Đại tiểu thư có muốn gọi đồ uống không?”
“Ba ly nước cam vắt có được không?” Lục An Nhiên nhìn Lục An Hổ và Kỷ Linh.
“Được được!” Kỷ Linh và Lục An Hổ đều gật đầu. Nhiều như thế này, sợ là tới thêm bốn người vẫn còn đủ ăn! Bọn họ có thể ăn được hết sao? Kỷ Linh nhìn Lục An Nhiên lại quay sang nhìn Lục An Hổ, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, thể giới của người có tiền cô không hiểu được.
Sau khi phục vụ rời đi, Lục An Nhiên nhìn qua cửa sổ làm bằng kính liền phát hiền hai bóng người quen thuộc: “Anh An Duy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...