Từ trong yến hội thoát thân, Long Ngọc Tinh quay về căn phòng của chính mình trên lầu hai của căn biệt thự, căn phòng này cách âm cũng không tệ, mặc dù dưới sảnh đang ca hát nhảy múa, tiếng nhạc, âm thanh ồn ào, nhưng trong phòng vẫn rất yên tĩnh.
Cởi tây trang, tháo cà vạt mở hai nút áo trên cùng ở cổ ra, Long Ngọc Tinh ngã người xuống giường.
Đầu đau nhức làm anh không chịu được nhíu mày, cổ họng và dạ dày giống như bị lửa thiêu đốt, lồng ngực khó chịu làm cho anh hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Làn da trên người anh cũng bắt đầu nổi lên những mảng hồng quỷ dị, vô lực tháo mặt nạ xuống, Long Ngọc Tinh kêu lên: “Người đâu!”
Vệ sĩ canh giữ ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa tiến vào, nhìn bộ dạng của vị thiếu gia mà ông bảo hộ từ nhỏ đến lớn, trong mắt người vệ sĩ này thoáng qua một mảnh đau lòng: “Thiếu gia, có gì phân phó.”
Long Ngọc Tinh cảm thấy tinh thần của mình cũng có chút tan rã: “A Sâm, tôi muốn uống nước.”
Người vệ sĩ tên là A Sâm đáp lời lui ra ngoài, một lát liền bưng một ly nước và một hộp thuốc tới: “Thiếu gia, uống nước, uống thuốc.”
Long Ngọc Tinh nhấc cổ tay lên cầm lấy ly nước uống vài ngụm, kế tiếp mới đem ba viên thuốc mà a Sâm đổ ra nuốt xuống, sau đó đem toàn bộ lượng nước còn lại trong ly uống sạch, qua một lúc lâu Long Ngọc Tinh mới cảm thấy cổ họng bớt đau hơn, dạ dày như sóng cuộn gào thét cũng lắng xuống, lồng ngực cũng không còn đau nhức như lúc nãy, hít thở một hơi mới ngã trở lại giường.
A Sâm do dự hồi lâu mới mở miệng nói: “Thiếu gia, rõ ràng cậu biết bản thân bị dị ứng với cồn, tại sao lại còn muốn uống ly rượu đó?” lúc thiếu gia uống rượu, trái tim ông như muốn nhảy vọt lên cổ họng. Mặc dù thiếu gia chỉ bị dị ứng nhẹ với cồn, nhưng mà đem một ly bom nổ dưới nước uống xuống, cậu cũng khó mà chịu nỗi.
Long Ngọc Tinh hít thở sâu vài lần nhắm chặt mắt vô lực trả lời: “Lưỡi của cô ấy mẫn cảm hơn nhiều so với những người bình thường khác, nếu như cô ấy uống ly rượu đó vào, sẽ làm tổn thương đến đầu lưỡi.”
A Sâm nghe dứt liền không nói tiếp nữa, thiếu gia giống lão gia, là loại người si tình. Nếu không cũng sẽ không chống lại cả một gia tộc, cũng muốn đến thành phố S. Nhưng mà… A Sâm ngẩng đầu nhìn Long Ngọc Tinh: “Thiếu gia, tiểu thư An Nhiên có thể là không còn nhớ cậu là ai nữa!”
Long Ngọc Tinh vẫn nhắm mắt, mí mắt chuyển động: “Tôi biết…” dù gì thì lúc đó An Nhiên vẫn còn quá nhỏ.
A Sâm siết tay lại: “Vả lại tiểu thư An Nhiên cô ấy… trên người cũng đã có hôn ước!”
Đôi mắt Long Ngọc Tinh vẫn nhắm chặt đột nhiên mở ra, nhìn A Sâm, trong mắt tràn đầy sự độc chiếm bá đạo: “Nếu như tôi muốn đem cô ấy đi, ai dám nói một chữ không!” Long Ngọc Tinh không quan tâm Lục An Nhiên đã định hôn ước với ai, lúc nhỏ cô đã đồng ý sau khi lớn lên sẽ gả cho anh, vậy thì Lục An Nhiên cô ấy chính là vợ của anh! Những người khác nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nhìn thái độ kiên quyết của Long Ngọc Tinh, A Sâm tự ý thức ngậm miệng lại, xem ra thiếu gia đã quyết định rồi, vậy thì ông nhất định phải toàn quyền ủng hộ thiếu gia mới phải.
Long Ngọc Tinh nhắm mắt lại lần nữa: “A Sâm, lần trước tôi để anh đi diều tra chuyện đó như thế nào rồi?”
A Sâm đáp lại trả lời: “Ba tháng trước tiểu thư Lục An Nhiên đã bị bắt cóc ở công viên hoang dã của thành phố S, sau đó được Tiết Định An của Tiết gia ở thành phố A cứu ra, Tiết Định An cùng với anh họ Lục An Minh của tiểu thư An Nhiên là bạn tốt, lần đó cũng là do Lục An Minh nhờ cậy Tiết Định An hỗ trợ bảo vệ Lục tiểu thư.”
Thần sắc Long Ngọc Tinh lạnh lùng hỏi: “Người bắt cóc là ai?”
“Liên minh Phá Hiểu.” A Sâm trả lời.
Long Ngọc Tinh nghe vậy siết chặt nắm đấm, liên minh Phá Hiểu không nhận đơn người sống, chuyện này chính là muốn giết chết Lục An Nhiên! Long Ngọc Tinh có chút bực tức, bản thân ở thành phố S mà vẫn để Lục An Nhiên rơi vào loại nguy hiểm này, có chút tự trách: “Là ai làm việc này?” nếu như để anh biết được là ai làm việc này, nhất định sẽ để người này muốn sống không được muốn chết không xong!
A Sâm hổ thẹn cúi đầu nói: “Việc này tạm thời vẫn chưa điều tra ra, những người trong liên minh đó ngậm miệng rất chặt.”
Long Ngọc Tinh nghe xong trầm mặc khoảng hai phút lại tiếp tục nói: “Tôi không biết anh dùng cách gì, nội trong ba tháng, tôi muốn liên minh Phá Hiểu lệ thuộc vào Long thị!”
A Sâm nghe xong lời nói của Long Ngọc Tinh nhất thời hít một ngụm khí lạnh, lần này thiếu gia thật sự đã tức giận rồi. Im lặng một hồi lâu mới đáp lại: “Vâng.”
Căn phòng lần nữa trở nên yên tĩnh, Long Ngọc Tinh vẫn cảm thấy toàn thân không được thoải mái. Mí mắt rất nặng, trên đầu vẫn cứ đau nhức, tóm lại cả người vẫn rất khó chịu: “A Sâm, anh đi ra đi! Tắt đèn luôn!” Anh rất muốn được ngủ một lát.
A Sâm lo lắng hỏi: “Thiếu gia, có cần đi bệnh viện không?”
Long Ngọc Tinh từ chối: “Tôi không sao, tắt đèn đi.” Đau nhức đến nỗi anh nhắm mắt lại vẫn còn thấy đau.
A Sâm đáp một tiếng đem đèn tắt đi, vừa quay người đi, liền truyền đến âm thanh gõ cửa, A Sâm đem cửa mở ra, vệ sĩ bên ngoài nói vào tai A Sâm vài câu gì đó, vẻ mặt a Sâm xuất hiện chút khó xử. Quay người lại nói với Long Ngọc Tinh: “Thiếu gia, Tư Hàm tiểu thư của Phượng gia tới rồi, muốn gặp cậu.”
Long Ngọc Tinh không vui nhíu mày: “Không gặp!” A Sâm này cũng thật là, không nhìn thấy anh rất khó chịu sao?
A Sâm dừng lại một lúc đem lời của vệ sĩ ngoài cửa nói nốt câu còn lại: “Ngoài ra, tiểu thư An Nhiên ở dưới lầu cũng đang đợi muốn gặp cậu.”
“An Nhiên?” Long Ngọc Tinh nhướng mày nói: “Đưa cô ấy lên, đừng mở đèn.”
A Sâm gật đầu đáp lời: “Tôi biết rồi thiếu gia.”
A Sâm đóng cửa bước ra ngoài, trong phòng rơi vào bóng tối lần nữa, Long Ngọc Tinh nhắm mắt lại, nhớ lại chuyện lúc nhỏ.
Buổi chiều hoàng hôn hôm đó có lẽ là hoàng hôn đẹp nhất mà anh nhìn thấy! Còn có công viên đó, lần trước lúc anh đi ngang qua, phát hiện công viên đó đã bị phá bỏ, xây thành khu chung cư rồi.
Lúc đó anh cùng với ông nội đến thành phố S để tham gia hội nghị, kết quả do quá ham chơi nên anh bị lạc đường ở công viên đó, trời dần dần tối lại, cả công viên cũng chỉ còn lại anh và một cô bé vẫn luôn ngồi trên xích đu, vào lúc anh do dự có nên hỏi đường cô bé đó hay không, cô bé đã ngẩng đầu hỏi anh trước: “Ô, anh cũng không có ba sao? Anh cũng là bỏ nhà ra đi sao?”
Hoàng hôn lúc đó rất đỏ, làm cho hai má cô bé cũng trở nên đỏ hơn, anh chưa bao giờ thấy qua một ánh mắt cô đơn như thế, giống như một cô bé bước ra từ bức tranh vậy, anh kinh ngạc nhìn vào cô, qua một lúc mới trả lời lại: “Anh cũng không có ba, bất quá là không phải anh bỏ nhà đi, anh... lạc đường rồi.”
“Vậy sao...” Cô bé lần nữa đẩy xích đu, không quan tâm anh nữa.
Hai người cứ như vậy, cô bé ngồi trên xích đu, cậu bé đứng đó ngốc nghếch nhìn...
......
Một trận tiếng gõ cửa rất nhỏ truyền đến, cắt ngang suy nghĩ của Long Ngọc Tinh, anh đè nén âm thanh nói: “Mời vào.”
Cửa bị mở ra, Lục An Nhiên bước vào, trong phỏng một mảnh đen thui, chỉ là có thể nhìn thấy trên giường hình như có một bóng người.
Long Ngọc Tinh mở hai mắt ra, dùng ánh mắt phác họa hình bóng của Lục An Nhiên: “Lục tiểu thư, mời ngồi.”
Lục An Nhiên dần dần thích nghi với bóng tối xung quanh, mò mẫm ngồi vào chiếc ghế sô pha làm bằng da thật đặt ở gần cửa nhất, độ đàn hồi của cái ghế rất tốt, Lục An Nhiên cũng thoáng yên tâm: “Long thiếu tại sao không bật đèn? Chẳng lẽ là đang tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường?”
Khóe miệng Long Ngọc Tinh nâng lên, có chút vô lực trả lời: “Để Lục Tiểu Thư chê cười rồi, tôi có tật ở mắt, vừa mới bôi thuốc lên, tạm thời không thể gặp ánh sáng.”
Nghe Long Ngọc Tinh nói như vậy, Lục An Nhiên nhíu nhíu mày có chút ngượng ngùng nói: “An Nhiên đến bái phỏng thật có chút xin lỗi.” Xem ra là cô đã làm phiền người khác nghỉ ngơi.
Long Ngọc Tinh cười nói: “Lục tiểu thư khách khí rồi.” Trong bóng tối, anh như cũ vẫn có thể thấy được đôi con ngươi lấp lánh của cô: “Không biết Lục tiểu thư lần này đến bái phỏng là có chuyện gì?”
Lục An Nhiên trả lời: “Là như thế này, theo như tôi được biết, cuối tháng chín năm nay trung tâm mua sắm của Long thị sẽ hoàn thành công đoạn xây dựng, lần này đến đây tôi muốn nói một chút về vấn đề nhà hàng ăn uống của Lục thị sẽ gia nhập vào trung tâm mua sắm Long thị.”
“Phụt...” thật sự không quen với cách nói chuyện nghiêm trang của Lục An Nhiên như vậy, Long Ngọc Tinh không nhịn được cười ra thành tiếng, một người trưởng thành mười lăm tuổi, thật sự quá dễ thương~
“Ơ...” Lục An Nhiên nghe thấy giọng cười phụt ra của Long Ngọc Tinh, có chút xấu hổ. Như vậy có rất nhiều ý nghĩa? Là cảm thấy cô không đủ tư cách sao? Lục An Nhiên không vui cau mày: “Long thiếu, có lẽ anh cảm thấy tuổi tác của tôi vẫn còn nhỏ, lại còn là phái nữ, nhưng mà hôm nay tôi cũng là đại diện Lục thị tới đây! Lần trước vào sinh nhật của ông nội tôi ông ấy cũng đã chính thức tuyên bố rồi, việc vận hành kinh doanh cửa hàng thứ 100 này toàn quyền đều giao hết cho tôi, nếu như Long thiếu có cảm thấy chỗ nào không vừa ý có thể nói ra.”
Long Ngọc Tinh cũng không dự định được Lục An Nhiên sẽ tức giận như vậy nên mở miệng nói: “Lục tiểu thư đừng hiểu nhầm, tôi không có xem nhẹ ý tứ của Lục tiểu thư, chỉ là cảm thấy tuổi của Lục tiểu thư chỉ bằng với em gái tôi, nhưng mà từ ngữ trong lời nói đều giống như người đã trưởng thành, không tự chủ được mà nghỉ đến đứa em gái ham chơi của tôi, nếu như có chỗ nào làm Lục tiểu thư không vui, tôi ở đây thành thật xin lỗi cô.”
Lục An Nhiên nghe lời giải thích của Long Ngọc Tinh, lông mày nhíu chặt mới dần dần giãn ra: “Là do tôi quá mẫn cảm, vậy chúng ta tiếp tục nói về vấn đề hợp tác đi!”
Long Ngọc Tinh nhàn nhạt cười: “Lục tiểu thư muốn nói về phương diện nào? Mặt tiền cửa hàng và tiền thuê, trước đây cũng đã đàm phán xong xuôi cả rồi!”
Lục An Nhiên trả lời: “Lần này tìm Long thiếu là muốn nói về việc quảng cáo phân điểm của Lục thị trong trung tâm mua sắm Long thị.”
Long Ngọc Tinh hơi hơi sửng sốt, khóe miệng giương lên, thật sự là một nha đầu linh hoạt, cư nhiên trực tiếp đến tìm anh nói về vấn đề lợi nhuận lớn nhất của việc quảng cáo, lại còn thẳng thắn như vậy: “Không biết ý của Lục tiểu thư là...”
Lục An Nhiên cũng đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn toàn quyền quảng cáo ở lầu một của trung tâm mua sắm Long thị.” Lục An Nhiên biết vị trí đó quan trọng như thế nào cũng như rất khó có được: “Đương nhiên, tôi cũng không phải muốn không, Long thiếu cũng có thể ra một cái giá cả hợp lý.”
Trong mắt Long Ngọc Tinh thoáng qua tia trêu chọc: “Nếu như tôi muốn cô thì sao?”
Lục An Nhiên rõ ràng có chút kinh ngạc sau đó cười nói: “Long thiếu không nên nói đùa, loại mặt hàng như An Nhiên đây làm sao có thể lọt vào mắt của Long thiếu chứ? Hôm nay An Nhiên đến đây chỉ để nói về vấn đề làm ăn thôi.”
Long Ngọc Tinh đánh giá Lục An Nhiên, sự sủng nịch trong mắt càng ngày càng lan tỏa: “Tôi có thể giao toàn quyền quảng cáo ở lầu một của trung tâm mua sắm Long thị cho Lục thị hai tháng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...