Sở Dao nhìn bộ lễ phục Lục An Nhiên đang mặc trên người, tia lửa giận trong mắt dường như muốn đem bộ lễ phục này đốt cháy, bộ lễ phục đẹp như thế này mà để cho Lục An Nhiên mặc nó thì quá lãng phí rồi! Đáng lẽ ra nó nên được mặc trên người ả mới xứng đáng! Sở Dao nghiến răng nói: “An Nhiên, cậu đẹp vậy thật sự là mặc gì cũng đẹp cả!”
Lục An Nhiên gật đầu một cái: “Ừm.”
Sở Dao nặn ra một vẻ mặt tiếc nuối: “An Nhiên, mình cũng rất là thích bộ lễ phục này, bữa tiệc tối nay mình cũng tham dự, nhưng mà ngay đến cả một bộ lễ phục ra hồn mình cũng không có, cậu có thể nhường bộ lễ phục này cho mình được không!”
Yêu cầu này của Sở Dao cũng nằm trong dự liệu của Lục An Nhiên, không có vẻ gì gọi là kinh ngạc, mà là nhìn sang nhân viên cửa tiệm: “Nếu như là vị tiểu thư này mua bộ lễ phục này thì sao?”
Nhân viên phản cảm với hành động của Sở Dao, nhưng mà vẫn cố duy trì thái độ nên có của một người nhân viên cười nói: “Nếu như là vị tiểu thư này thì phải căn cứ theo giá cả mà thanh toán rồi.”
“Dựa vào cái gì!” Vẻ mặt Sở Dao không vui, tại sao Lục An Nhiên mặc lại là miễn phí, ả ta lại phải trả tiền!
Đáy mắt người nhân viên đó thoáng qua tia khinh thường nói: “Chuyện này là do ông chủ chúng tôi đã căn dặn qua.”
Sở Dao không cam tâm nắm chặt bàn tay, Lục An Nhiên không phải chỉ là thân phận cao quý hơn một chút thôi sao? Những thứ khác làm sao so được với ả! Sở Dao nghiến răng nói: “Bộ lễ phục này nếu mua thì giá cả bao nhiêu?”
Người nhân viên trả lời: “Gía tiền của bộ lễ phục này là 5 triệu 6 vạn tệ.”
Nghe câu trả lời của nhân viên cửa tiệm, ngay cả đến Lục An Nhiên và Lục An Hân cũng ngạc nhiên, ai cũng không nghĩ được rằng bộ lễ phục này lại mắc như vậy.
Sở Dao còn sững sờ hơn: “Bộ lễ phục này cần 5 triệu 6 vạn tệ! Đắt như vậy! Làm bằng vàng sao!”
Người nhân viên trả lời: “Trên bộ lễ phục này chỉ riêng phần chân váy đã có 142 viên kim cương được đính trên đó, trên tay áo còn có 70 viên, mỗi viên kim cương đều có trọng lượng trung bình là 0.23 carat, độ tinh khiết thuộc mức FL (FL: Flawless, theo bảng phân cấp độ tinh khiết của kim cương của GIA, FL là kim cương không có tỳ vết bên ngoài và bao thể bên trong). Kỹ thuật cắt cũng cắt theo tỉ lệ hoàn hảo của tỉ lệ cắt. Kim cương của phần chân váy và tay là 50 vạn tệ; những viên kim cương nằm trên các bộ phận khác đều là kim cương chất lượng cao có trọng lượng trung bình là 1 carat, giá trị 60 vạn tệ; viên kim cương hình ngôi sao đồ họa trên eo có trọng lựong 8.7 carat, viên kim cương này có giá trị 200 vạn tệ. Đồng thời loại vải để may bộ lễ phục này cũng là…”
“Thứ rác rưởi gì thế! Không cần nữa!” Nhân viên còn chưa được nói hết câu Sở Dao liền không kiên nhẫn mà đánh gãy, một lần nữa không cam tâm nắm chặt nắm tay, nhìn Lục An Hân, Lục An Hân cũng là một vẻ mặt không cam tâm, giá tiền như vậy, sợ là ả cũng chi không nỗi!
Lục An Nhiên còn có chút vui mừng, cũng may là do chủ tiệm tặng, nếu như là do chính cô trả tiền… cô tuyệt đối cũng mua không nỗi! nhưng lúc cô đặt thiết kế hình như nói là chuẩn bị cỡ 50 vạn tệ là được… dù gì cũng là do người ta tặng, Lục An Nhiên quyết định nhất định sẽ giúp đỡ quảng bá thật tốt cho cửa tiệm này.
Sở Dao và Lục An Hân lén cho nhau một ánh mắt, ngay cả khi chiếc váy này bọn họ không được mặc, thì bọn họ cũng sẽ không để cho Lục An Nhiên hưởng lợi như vậy! đồ mà bọn họ không có được, thì Lục An Nhiên cũng đừng mơ có được!
Lục An Nhiên thay bộ lễ phục ra, nhân viên cũng đã dùng túi giấy gói cẩn thận bộ lễ phục của cô, lúc đưa qua cho Lục An Nhiên, đột nhiên Lục An Hân liền té ngã, mượn lực đẩy chiếc túi giấy rơi xuống đất, Sở Dao thấy vậy vội vàng chạy lại giúp đỡ, hai người trao nhau ánh mắt, Sở Dao che khuất tầm nhìn của Lục An Nhiên và nhân viên cửa tiệm, Lục An Hân mượn cơ hội đưa tay vào túi giấy dùng sức xé bộ lễ phục rách ra một mảng to, nếu bọn họ đã không có được, vậy thì phá hủy nó chính là cách tốt nhất, ai cũng đừng mong mặc nó!
Sau khi làm xong những việc này, Lục An Hân dựa vào sự giúp đỡ của Sở Dao mà đứng dậy: “Dọa chết tôi rồi!” sau đó Sở Dao giả vờ lượm chiếc túi giấy có đựng bộ lễ phục của Lục An Nhiên lên đưa lại cho cô: “Mau cầm chắc đi!” Lục An Nhiên cau mày không hiểu hai con người này đang diễn trò gì, nhận lấy túi giấy nói với nhân viên cửa tiệm một tiếng cám ơn liền xoay người rời khỏi cửa hàng lễ phục đó. Ngồi lên xe của tài xế Trương, Lục An Nhiên lẩm bẩm nói: “Cũng có chút đói rồi, chúng ta cùng đi ăn cái gì đó đi!”
Lục An Hổ và Lục An Duy nhìn nhau nói: “Trước khi đi ăn, em vẫn là nên coi lại bộ lễ phục của mình đi!”
“Hửm?” Lục An Nhiên cau mày, mở chiếc túi giấy ra, liền phát hiện bộ lễ phục vốn dĩ còn nguyên vẹn thì trên miếng vải tầng ngoài cùng nhất bị xé ra một lỗ to bằng bàn tay: “Cái này!” Lục An Nhiên dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là do Sở Dao và Lục An Hân làm.
Mặc dù Lục An Nhiên và người nhân viên đó đã bị che khuất tầm nhìn cái gì cũng không thấy, nhưng mà hai anh em họ lại có thể thấy được một cách rõ ràng, đàn bà con gái! Thật sự là một loài sinh vật đáng sợ!
Lục An Nhiên hạ giọng nói: “Chú Trương, lái xe đi qua bên quãng trường mua sắm đi!”
Chú Trương đáp một tiếng gật đầu, lái xe theo hướng quãng trường mua sắm, quãng trường cách nơi này cũng không xa, không tới mười phút đã tới nơi rồi.
Sau khi xuống xe Lục An Nhiên nói với chú Trương: “Chú Trương chú về trước đi! Bọn cháu sẽ ở đây dạo vài vòng. Tối nay tám giờ rưỡi chú qua rước bọn cháu là được!”
Chú Trương nghe xong gật đầu: “Vâng thưa đại tiểu thư.!”
Chú Trương lái xe rời đi, Lục An Nhiên cùng với Lục An Duy và Lục An Hổ chạy vội vào một cửa tiệm làm bằng gỗ ở phía trong cùng nhất của con đường, đẩy cửa vào, chiếc chuông gió treo trên cửa vang lên mấy tiếng ding ding dang dang, một người phụ nữ tóc ngắn tầm 30 tuổi từ trong bước ra: “Ủa? An Nhiên? Sao con lại đến đây?”
Lục An Nhiên nhìn thấy người phụ nữ đó, vẻ mặt khóc như đưa đám nói: “Dì Tiếu, chỉ có dì có thể giúp con thôi!”
“Sao vậy?” Tiếu Như Yên cũng hơi sửng sốt, bà cùng Kỷ Nhu là bạn cùng phòng thời đại học, sau khi tốt nghiệp vẫn giữ liên lạc, tự nhiên cũng sẽ biết Lục An Nhiên, nhìn thấy bộ dạng này của Lục An Nhiên, Tiếu Như Yên cũng có chút sửng sốt.
Lục An Nhiên lấy bộ lễ phục từ trong túi giấy ra: “Tối hôm nay cháu phải mặc! Nhưng mà nó bị rách rồi!”
Tiếu Như Yên đem bộ lễ phục trải ra nhìn: “Công nghệ của Italia, thật sự là một bộ lễ phục đẹp đẽ!”
Lục An Nhiên hỏi tới: “Có thể sửa lại không?”
Tiếu Như Yên cười nói: “Sửa lại được là chuyện không thể nào, nhưng mà sửa một chút vẫn là có thể!”
Lục An Nhiên chắp tay trước ngực: “Vậy đều nhờ vào dì cả! Dì Tiếu!”
Tiếu Như Yên cười nói: “Bọn cháu ra ngoài dạo chơi chút đi! Hai tiếng đồng hồ sau quay lại liền xong.”
Lục An Nhiên nhìn nụ cười của Tiếu Như Yên liền cảm thấy yên tâm: “Vậy tụi cháu đi ăn chút gì đó, một lát nữa quay lại!”
Tiếu Như Yên phất tay: “Đi đi, đi đi!”
Lục An Nhiên liền dẫn theo Lục An Duy và Lục An Hổ rời khỏi cửa tiệm này, sau đó đi vào một nhà hàng Trung hoa ở trên phố đi bộ, gọi mấy món ăn, thời điểm đợi thức ăn lên, Lục An Nhiên có chút ngây ngốc, nếu như tối nay Sở Dao và Lục An Hân một lần nữa nhìn thấy cô mặc bộ lễ phục này xuất hiện, cũng không biết biểu tình của họ sẽ như thế nào, lần này cũng chỉ là do cô may mắn, Lục An Duy và Lục An Hổ nhìn thấy, kịp thời nhắc nhở cô, cô mới có thể kịp thời cứu vãn, nhưng mà nếu như hai người đó không nhìn thấy thì sao? Nếu như vào khắc cuối cùng khi mà yến hội bắt đầu mới phát hiện chuyện này, cô thật sự ngay đến cả khóc cũng không kịp nữa rồi!
“An Nhiên, sao em biết dì Tiếu người này có thể giúp được em thế?” Lục An Hổ hiếu kỳ hỏi.
Lục An Nhiên dương dương khóe môi: “Nếu như dì ấy không thể giúp được em, vậy thì trên thế giới này thật sự không còn ai có thể giúp em được nữa!” Lục An Nhiên nhìn vẻ mặt mơ màng của hai anh em nhà nọ nói: “Hai người có thể không biết Tiếu Như Yên, vậy thì danh hiệu “Roxanne Bess” chắc là hai người biết chứ!”
Vẻ mặt Lục An Hổ như cũ mờ mịt, nhưng mà Lục An Duy lại híp hai mắt lại: “Nhà thiết kế áo cưới chuyên dụng của Hoàng gia Anh.”
Lục An Nhiên búng tay một cái: “Bingo! Chính là bà ấy!”
Lục An Hổ nói ra nghi hoặc trong lòng mình: “Nếu như đã là nhà thiết kế áo cưới chuyên dụng của Hoàng gia Anh, vậy thì tại sao lại đến nơi quãng trường đi bộ này mà mở một cửa tiệm nhỏ như thế?”
Lục An Nhiên trả lời: “Em nghe mẹ em nói, dì Tiếu ở đó là để đợi một người đàn ông mà dì ấy nhất kiến chung tình, dì ấy cũng không phải vẫn luôn ở đó, chỉ là mỗi năm vào mùa hè dì ấy cũng sẽ quay về nước ở cửa tiệm đó một tháng để đợi người đàn ông đó mà thôi.”
“Vẫn là một câu chuyện tình yêu cảm động lòng người!” Lục An Hổ có chút suy tư gật gật đầu.
Ánh mắt Lục An Duy có chút bi thương, sợ rằng lại nghĩ đến chuyện giữa anh và Tần Thư Hàm rồi!
Cũng không lâu lắm, thức ăn được mang lên, Lục An Nhiên cầm đũa gắp rau xanh ăn.
Lục An Hổ vừa ăn cơm vừa nói: “Nói như vậy, anh biết vì sao em lại ghét Sở Dao rồi!”
Lục An Nhiên liếc mắt: “Tại sao thế!”
Lục An Hổ nói: “Anh cùng với anh An Duy đã tận mắt chứng kiến cộng thêm chính tai nghe được rồi!” dứt lời cau mày nói: “Thật sự không nhìn ra! Cô ta lại là loại con gái bụng dạ hẹp hòi, hay đố kỵ như vậy! Thật sự đáng sợ!”
Lục An Nhiên nghe hết hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Anh vốn dĩ không biết!”
Lục An Hổ phản bác: “Tại sao anh lại không biết, anh cũng đã nói là anh đã tận mắt chứng kiến cộng thêm chính tai nghe thấy rồi mà!”
Lục An Nhiên đem rau ở trong miệng nuốt xuống, nhíu nhíu mày, tài nghệ đầu bếp của nhà hàng này thật sự không ra gì! Cô ngẩng đầu lên nhìn Lục An Hổ nói: “Cô ta đã chính tay đẩy người không biết bơi là em xuống hồ bơi, vả lại cô ta còn có quan hệ với người muốn giết em, thậm chí có thể nói cô ta là đồng lõa! Bởi vì em bị bắt cóc ngay trên đường đi đến chỗ hẹn với cô ta, còn có! Sở dĩ mối quan hệ của em và Lâm Đạt ở trường trở nên không tốt cũng là do Sở Dao, Sở Dao bởi vì mối quan hệ trước đây của em và Lâm Đạt quá tốt liền muốn xuống tay với cả cô ấy!” Một hơi nói xong những lời này, Lục An Nhiên nhìn hai anh em Lục An Duy và Lục An Hổ đang sững sờ trước mặt.
Lục An Hổ hiển nhiên là bị sốc nặng: “Em! Sao trước đây em không nói sớm!”
Lục An Nhiên nhếch nhếch khóe môi: “Nói? Nói với ai?”
“Em có thể nói với ông nội, nói với bác gái mà!” Lục An Hổ nhìn Lục An Nhiên, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, chuyện nghiêm trọng như thế này, sao em ấy lại không nói chứ!
Lục An Nhiên thưởng cho Lục An Hổ một ánh mắt xem thường: “Ba của Sở Dao là Sở Vạn Hải, ông ta là thư ký riêng của ông nội em, nếu như em nói chuyện này với ông nội, nếu ông nội không cẩn thận mà để lộ chuyện này ra, vậy em làm sao còn có thể dụ người đứng đằng sau ra chứ! Mẹ em thì càng không cần phải nói, trời sinh đã không giỏi diễn kịch, nếu như để bà ấy biết được Sở Dao có quan hệ với người muốn giết em, hai người sử dụng bộ não của mình suy nghĩ thật kỹ kết cục sẽ như thế nào!”
Lục An Duy và Lục An Hổ tưởng tượng một hồi, liền hiểu ra cách làm của Lục An Nhiên, nhưng mà, bọn họ cũng không thể không nhìn nhận lại người em họ chưa đầy mười lăm tuổi này của họ rồi, mỗi ngày đều phải cười nói vui vẻ với người có ý định giết mình, đồng thời lại còn phải biến người bạn thân nhất trở thành người xa lạ... Đây là chuyện thống khổ đến cỡ nào kia chứ! Rốt cuộc là đã trải qua chuyện như thế nào, em ấy mới có thể có được tâm trí như hiện tại?
Đợi đến khi Lục An Duy và Lục An Hổ đều đã ăn no, ba người lại quay lại cửa tiệm của Tiếu Như Yên, sau khi lấy lại bộ lễ phục, dưới bàn tay khéo léo của Tiếu Như Yên, bộ lễ phục này lại càng gia tăng ảo mộng xinh đẹp, Lục An Nhiên nhìn bản thân trong phòng thử đồ, đắc ý cười, cô rất mong đợi vào tối nay...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...