Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Vừa đi, Kỷ Linh vừa cúi đầu áy náy, cho nên cũng đã bỏ qua cơ hội thưởng thức những cây cối mới lạ ở hai bên đường, cả đầu óc đều chỉ đang nghĩ đến việc mình đã rơi nước miếng ở trên vai Lục An Nhiên: “Xin lỗi… An Nhiên… áo của cậu bao nhiêu tiền thế… mình đền cho bạn nhé…”

“Không cần đâu!” Lục An Nhiên cười mỉm nói: “Vốn dĩ chiếc áo này cũng mặc không bao lâu mà!” loại quần áo dài tay này chỉ mặc trong khoảng thời gian giao giữa mùa xuân và mùa hạ cũng chỉ mặc trong vòng một tháng thì đều sẽ được đổi sang loại ngắn tay hết, sang năm sau cô nhất định sẽ cao hơn hoặc phát triển thêm một bộ phận nào đó, tự nhiên cũng sẽ không mặc lại chiếc áo này, nói cách khác, chiếc áo này cũng chỉ mặc mỗi mộy lần này mà thôi. Nhưng mà nhìn thấy Kỷ Linh vẫn mang vẻ mặt áy náy, Lục An Nhiên cũng thật sự không biết nên làm như thế nào để trấn an Kỷ Linh, nếu như cả ngày hôm nay đều vì chuyện này mà phiền não, chuyến đi dã ngoại hiếm có như này xác định là phải hủy đi rôi. Sau một hồi suy nghĩ, Lục An Nhiên khều vai Kỷ Linh nói: “Nếu không thì sau khi chuyến dã ngoại này kết thúc cậu mời mình đi uống vài ly cà phê ở tiệm cà phê đó đi!”

“Được!” Kỷ Linh vừa nghe được yêu cầu của Lục An Nhiên liền gấp gáp đáp ứng nói: “Cậu muốn mình mời bao nhiêu ly mình cũng đồng ý! Mình mời cậu ăn luôn cả bánh gato nhé!”

“Được đó!” Nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt Kỷ Linh vừa được quét sạch sẽ, tâm tình của Lục An Nhiên cũng tốt lên rất nhiều.

Kỷ Linh đã quên đi việc này, nên cước bộ trở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lại quay trở lại thành con người thật của mình, một lát lại nói cây này mọc trông thật xấu xí, một lát lại học dáng vẻ mọc lên của cây kia, đều chọc cho mọi người cười haha vui vẻ.

Nhìn thấy thái độ phóng khoáng của Lục An Nhiên, lần nữa để lại ấn tượng tốt trước mặt tất cả bạn bè trong lớp. thấy vậy, Sở Dao không kiềm chế được mà nghiến răng.

Phải đi bộ mất gần hơn một giờ đồng hồ mọi người mới đến được địa điểm dã ngoại, quãng đường mặc dù nói là không xa lắm, nhưng việc này đối với những bạn học sinh hằng ngày chỉ trốn trong phòng mà nói thì cũng được gọi là một thách thức không nhỏ.


“Tới rồi!” Tần Thư Hàm dẫn mọi người tới địa điểm cắm trại nói: “Mọi người nghỉ ngơi tại đây trước đi, một lát nữa nhân viên phụ giúp sẽ dựng sẵn bếp lửa, bên cạnh đó cũng sẽ đem nguyên liệu thức ăn qua đây, đến lúc đó các em phải tự chủ động mà giúp đỡ việc nấu ăn! Hiện tại mọi người không nên đi chơi quá xa đâu nhé!”

“Vâng!” mọi người tản ra tốp hai tốp ba tìm những bàn được làm từ cọc gỗ tròn to mà ngồi xuống, những cọc gỗ này chắc là do những nhân viên công tác đã chuẩn bị từ trước rồi, có hình tròn cũng có hình vuông nữa, một bàn cọc gỗ như thế này đại khái có thể ngồi từ 3 đến 5 người, bốn cọc gỗ quây lại thành một vòng, ở giữa có một khoảng đất trống nhỏ có lẽ là nơi để đặt lửa trại. Lục An Nhiên, Kỷ Linh và Lâm Đạt ngồi trên một cọc gỗ hình vuông, ngồi ngay đối diện với Lục An Nhiên chính là Sở Dao, ngồi bên cạnh cô ta là Tôn Sa Sa và một bạn nữ cùng lớp, tên là Lưu Kiều. Ngồi bên trái Lục An Nhiên là Ngô Cương cùng ba bạn nam cùng lớp nữa. Bên phải chính là một cọc gỗ tương đối nhỏ, trước mắt chỉ có thể ngồi một người, người ngồi ở đây chính là Tần Thư Hàm.

“Phong cảnh nơi này cũng không tệ nhỉ!” Kỷ Linh nhìn ngó xung quanh, trước mặt là con đường đi bộ có lát ván hai bên là hai hàng cây cao chót vót, được ngăn lại bởi hàng rào với một khoảng cách nhất định tránh tình trạng hỏa hoạn xảy ra. Phía sau là một con sông nhỏ yên tĩnh uốn lượn từ đằng xa lại vòng qua bên trái địa điểm dã ngoại, con sông này tuy không bằng phẳng nhưng cũng không chảy xiết lắm, chỉ là nếu như trong mùa mưa, nước sông sẽ có thể dưng lên cao qua bờ sông. Bên phải là dãy núi cao trải dài miên man mang sắc xanh của lá cây, dưới bầu trời xanh mang lại cảm giác thập phần yên tĩnh mà xa xôi.

“Đúng đó!” Lục An Nhiên nheo mắt nhìn ra xa, tận hưởng giây phút bình yên trong lòng. Nơi này thật sự rất tốt! Hôm nay là thứ bảy, người đến cắm trại cũng không ít, toàn bộ khu vực dã ngoại rất lớn, nhờ có ưu thế về vị trí địa lý thuận lợi, tự nhiên, khu vực dã ngoại của tỉnh C này hầu như đều là học sinh năm ba của Sơ trung Anh Hoa, ngoài nhóm người bọn họ ra cũng chỉ còn lại vài ba nhóm người từ nơi khác đến, một nhóm cắm trại gia đình, dường như là trước giờ chưa từng thấy qua học sinh đi dã ngoại với số lượng đông đảo như thế, đối phương vẫn luôn hướng về phía bên này mà nhìn, nhóm khác hình như là đồng nghiệp tụ họp hoặc là sinh viên cùng tụ họp với nhau, có cả nam lẫn nữ vả lại tuổi tác cũng không cao lắm, không khí vô cùng nhộn nhịp. Nhóm cuối cùng là nhóm ở gần Lục An Nhiên nhất, chỉ có một người con trai, tóc cắt đầu đinh, thân cao ước chừng khoảng trên dưới 1m80, thân hình vạm vỡ cứng rắn, vừa nhìn thấy liền biết đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Ăn mặc một thân nhàn phục, hình như cũng là vừa mới đến không được bao lâu, gọi một bàn toàn là thịt, từng miếng từng miếng nướng trên mặt lửa giống như zombie vậy, mùi thịt nướng bay qua bên nhóm người Lục An Nhiên, làm cho mọi người đều nuốt từng ngụm nước bọt.

“An Nhiên, anh ta rất đẹp trai nha!” Hai mắt Kỷ Linh bất chấp hình tượng, từ vị trí của cô ấy vừa lúc có thể nhìn thấy khuôn mặt chính diện của anh ta, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh khác hẳn hoàn toàn so với một đám thanh niên mọt sách trong lớp, mày kiếm anh khí mười phần, một đôi mắt chuyên chú vào miếng thịt mà mình đang nướng, khóe miệng dương lên một vòng cung tuyệt đẹp. Nhìn tuổi tác ước chừng cũng chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, nhưng lại mang lại cảm giác khôn ngoan chính chắn mà những người cùng lứa tuổi lại không có được.

“Vậy sao?” Lục An Nhiên liếc nhìn người đàn ông đang được Kỷ Linh nhắc đến, trong lòng lập tức sinh ra lòng phòng bị, một người nam nhân như vậy vừa nhìn đã biết là người có tập luyện qua tại sao lại chạy đến nơi này mà nướng thịt chứ?


“Ừ ừ ừ!” Kỷ Linh hưng phấn mà lắc lắc khuỷa tay Lục An Nhiên: “Thật sự rất đẹp trai đó!”

Những người khác cũng theo ánh mắt của Kỷ Linh mà nhìn qua, ít nhiều cũng bị làm cho kinh ngạc, thật sự là một nam nhân rất đẹp trai, cánh tay áo cuộn lên lộ ra cặp cánh tay mạnh mẽ, không giống với cơ bắp của những nam nhân khác, nam nhân này khi cười lên thật sự đẹp trai ngời ngời, vừa có sự thành thục của đàn ông trưởng thành lại có hào quang của người con trai mới lớn.

Nam nhân đó nhìn thấy đám người Lục An Nhiên đang nhìn mình, liền nở một nụ cười có chừng mực với mọi người, lại cuối đầu tự mình nướng thịt, một bên lại vừa chấm thịt với nước sốt ăn ngon lành.

Mặc dù khí thế mạnh mẽ, nhưng khi ăn người này vẫn toát ra khí chất ưu nhã, lúc này đã làm cho những cô gái mười lăm tuổi mới lớn nhìn đến phát ngốc cả rồi.

Trong lúc mọi người đang ngơ ngẩn nhìn ngắm người đẹp, nhân viên phụ giúp đã chuẩn bị đầy đủ bếp lửa và nguyên liệu thức ăn.

“Các em ơi! Các em!” Tần Thư Hàm thấy mọi người đều nhìn đến ngơ ngẩn, không khỏi lắc đầu thở dài: “Có thể bắt đầu nướng thức ăn chuẩn bị ăn cơm rồi!”


“Ơ...” Các bạn nữ này hoàn toàn không thể nào thu hồi tầm mắt của mình, những bạn nam hai tay cùng lúc giơ lên tỏ vẻ không biết nên làm gì hơn. Tần Thư Hàm không thể không lắc đầu, nhóm nữ sinh này tại sao lại giống như chưa từng trải qua sự đời như thế chứ, từng người một đều không biết cách viết hai từ rụt rè như thế nào sao?

“Haizzz...” Thở ra một hơi, Lục An Nhiên xắn tay áo đứng lên bắt đầu nấu ăn một cách thành thục, nhân viên phụ giúp dựng lên hai cái bếp lửa, một cái trên đó đặt vỉ nướng một cái khác đang đặt một chiếc chảo. Còn có một nồi cơm vẫn còn nóng hầm hập. Trước tiên Lục An Nhiên quét dầu lên vỉ nướng, sau đó đặt những xiên thịt và rau đã được xiên sẵn lên đó, lại đặt thêm một miếng giấy bạc lên, quét đều dầu, tiếp tục đặt những lát cà tím và nấm kim châm có thể nướng cùng giấy bạc vào. Làm xong những việc này cô mới bật bếp cho chiếc chảo nóng lên, cho dầu vào, sau đó bắt đầu thuần thục cho những món rau thích hợp trong buổi dã ngoại ngày hôm nay vào xào lên.

“Woa!” Nhìn thấy động tác của Lục An Nhiên lưu loát như nước chảy, bốn bạn nam đang ngồi bên ngoài cùng với Tần Thư Hàm đều bị dọa đến ngẩn người, không hổ danh là đại tiểu thư của chuỗi nhà hàng Lục thị, chế biến thức ăn cũng rất ra dáng.

Mà những bạn nữ khác sau khi ngửi thấy mùi hương bay qua cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, nhìn thấy Lục An Nhiên cư nhiên chỉ có một mình mà đã xử lí gọn gàng ngăn nắp, đồng loạt bị làm cho kinh ngạc. Những nhóm kế bên cũng nhìn thấy động tác của Lục An Nhiên, bắt đầu sôi nổi mà nhìn qua... có thể ngồi chung bàn với đại tiểu thư chuỗi nhà hàng Lục thị thật là tốt!

Kiếp trước gân tay của Lục An Nhiên bị cắt đứt, rất nhiều món ăn đều không học được, nhưng những món xào đơn giản như vậy vẫn không thể làm khó được cô, nghĩ đến những lúc nấu ăn trong kiếp trước cổ tay vẫn luôn đau đớn, Lục An Nhiên liền không nhịn được nỗi hận đối với Sở Dao, tay trái cầm chảo, tay phải đổ rượu vào, một ngọn lửa liền phựt lên, sau đó dừng lại cách khuôn mặt của Sở Dao vọn vẹn chỉ 10cm.

“A!” hướng phía sau lui lại thất thanh kêu lên, Sở Dao té ngã trên mặt đất có cảm giác bất ổn trong lòng, lúc nãy rõ ràng ả cảm nhận được cái nóng từ đầu mũi truyền lại, dường như ngọn lửa ấy thật sự muốn thiêu hủy đi khuôn mặt của ả vậy.

“Này! Lục An Nhiên! Cậu có thể cẩn thận một chút không!” Tôn Sa Sa không khỏi la lên, lúc nãy thật sự rất khủng bố, cô ta vẫn đứng bên cạnh Sở Dao, cũng cảm nhận được cổ nhiệt đó, thật sự rất đáng sợ.


“Mình có cách nào chứ!” Lục An Nhiên vớt món ăn trong chảo ra cho vào một chiếc dĩa giấy: “Chiếc chảo này dùng không thuận tay cho lắm, mình có thể làm được như vậy đã là rất tốt rồi! nếu như cậu cảm thấy mình làm không được tốt cho lắm, cậu trước đó làm gì thế? Mình đều đã làm hết tất cả các món ăn rồi cậu lại bực mình cái gì chứ? Bắt lỗi sinh sự sao?”

Thanh âm Lục An Nhiên vừa phát ra, tất cả mọi người đều nhìn Tôn Sa Sa mà bất mãn, Lục An Nhiên người ta nói đều không sai, người ta cực cực khổ khổ nướng xiên que rồi lại xào rau, bọn họ cái gì cũng đều không có làm, lại còn vì một chút lỗi nhỏ của Lục An Nhiên mà ồn ào to nhỏ, vả lại chẳng phải Sở Dao chỉ là bị dọa một chút thôi sao! Bọn họ cũng đều không cảm thấy lúc nãy có bao nhiêu nguy hiểm! rõ ràng ngay đến cả một đốm lửa cũng chưa đụng đến Sở Dao! Có cần phải làm ra vẻ té nhào như thế không?

Thật sự việc này cũng đã trách nhầm Sở Dao rồi, Lục An Nhiên đã hoàn mỹ trong việc khống chế ngọn lửa đó chỉ phựt lên một cái rồi lại rút trở về, vả lại cũng không phựt ra bao xa, chỉ có người trong cuộc là Sở Dao và người bên cạnh ả là Tôn Sa Sa mới cảm nhận được hiểm cảnh lúc nãy, ngay cả người bên cạnh Tôn Sa Sa là Lưu Kiều cũng không chú ý đến, lúc này cũng đang tràn đầy ghét bỏ mà nhìn hai người Tôn Sa Sa và Sở Dao.

“Được rồi! ăn một bữa cơm thôi mà các em cũng có thể cãi nhau được?!” Tần Thư Hàm ra mặt hòa giải: “Mỗi người nói ít một câu! Có thể bắt đầu dùng cơm rồi!” Cô thật sự đã đói lả đi rồi!

“…” Bởi vì lúc nãy té ngã nên hai tay Sở Dao dính đầy bùn đất, ả ta cau chặt mày nhịn xuống sự giận dữ đang nổi lên nói: “Mình đi rửa tay đã!” Sở Dao lúc nãy vẫn còn cười nhạo trong lòng đối với chiếc áo của Lục An Nhiên, hiện tại càng thêm lúng túng, toàn thân cả chiếc váy áo đều dính đầy bùn đất, ngay cả mái tóc dài cũng bị dính một ít, thật sự rất lúng túng. Lúc nãy lại còn bị trẹo chân, hiện tại chính là nhắc từng bước mà đi đến bên cạnh con sông ngay bên trái, dùng khăn ướt chà xát lòng bàn tay và vạt váy.

“Có thể bắt đầu ăn cơm rồi.” Khóe miệng Lục An Nhiên không dấu vết mà nở nụ cười nói.

“Vạn tuế!” Nhìn mọi người liền biết đều đói chết rồi, từng người dùng chiếc chén nhựa xới cơm, hùng hổ tấn công thịt xiên và rau đã được Lục An Nhiên nướng chín. Lục An Nhiên cũng chỉ dùng một xiên rau nướng và một ít rau củ xào cay, những món thức ăn vừa mới làm xong đã bị ăn sạch trong tích tắc, mọi người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, sau đó lại chuyển ánh nhìn lên người Lục An Nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui