Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Thay đổi cách ăn mặc như vậy, Lục An Nhiên đem mái tóc dài đã vấn xong buông xuống, thay vào đó cô tết một bím tóc lỏng lẻo thả bên vai trái, một lần nữa đội chiếc nón che nắng lên, lúc này cô mới đi ra khỏi phòng thay đồ. Vừa ra khỏi phòng Lục An Nhiên liền nhìn thấy Long Ngọc Tinh ở cách đó không xa đợi cô, ánh nắng xuyên qua tán cây rọi xuống nửa thân trên để trần của anh, cơ bắp đều đặn, cơ bụng rõ ràng, làn da khỏe mạnh được ánh nắng rọi lên một tầng vòng tròn sắc vàng. Có thể là do lúc nãy chuyển đồ, trên vai và cổ anh có mồ hôi trượt xuống.

Thấy Lục An Nhiên đi tới, Long Ngọc Tinh ngoảnh đầu qua đối với Lục An Nhiên nở nụ cười mỉm. Đối diện với đôi mắt thâm tình không chút che giấu, Lục An Nhiên suýt nữa thì đã lọt vào sự ôn nhu trong đôi tròng mắt màu nâu kia, định lại thần, Lục An Nhiên thanh thanh cổ họng nói: “Anh liền không định mắc áo nữa sao?”

“Dù gì thì cũng đang ngoài bờ biển.” Long Ngọc Tinh vươn tay ra áp lên trên chiếc nón che nắng trên đỉnh đầu của Lục An Nhiên: “Em thật xinh đẹp.”

Hai má Lục An Nhiên đỏ bừng, trợn mắt với Long Ngọc Tinh: “Anh thật nhiều chuyện!” sau đó đẩy tay Long Ngọc Tinh ra đi thẳng đến chỗ hội họp với đám Kỷ Linh.

Nhìn thấy Lục An Nhiên còn mặc thêm một chiếc áo sơ mi trắng ở phía ngoài, đám nam sinh đấm ngực dừng chân một vẻ mặt thất vọng, ngay đến cả lúc chơi cũng cảm thấy không còn năng lượng nữa.

Đến bữa cơm trưa, Lục An Nhiên tự mình làm vài món xào sau đó lại đi đến các nhà dân gần đó xin một ít cơm trắng phân phát cho các bạn trong lớp ăn, ăn được cơm rau mỹ vị, mọi người mới hồi phục được tinh thần.

Những lớp khác ở cách đó không xa từ xa liền ngửi thấy hương thơm của thức ăn, đem đi so sánh với thức ăn nhanh và bánh mì các loại của lớp mình, không khỏi ở trong lòng có chút chênh vênh, ngược lại Lục An Hổ lại chạy đến lớp D ăn một bữa thịnh soạn no nê sau cùng còn gói ghém chút đồ ăn còn sót lại mang về chia cho mọi người của lớp A, ăn thức ăn do Lục An Nhiên làm, những học sinh lớp A đã từng đoán mò nghi hoặc về Lục An Nhiên cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.


Cũng may là hiện tại Sở Dao vẫn nằm trong bệnh viện, nếu lúc này cô ả còn ở đây, nghe những lời khen mà mọi người dành cho Lục An Nhiên, không chừng lại một lần nữa bị tức đến mức nằm viện lần hai.

Ăn xong cơm trưa, Lục An Nhiên phân chia nhiệm vụ cho những bạn trong lớp, các bạn nam thì dựng lều theo sách hướng dẫn và hình ảnh tham khảo, các bạn nữ thì bắt tay vào dọn rác và rửa chén bát.

Ước chừng khoảng 2 giờ chiều, sau khi nam nữ hai bên đều đã làm xong nhiệm vụ, một bộ phận các bạn muốn đi ngủ liền đi vào trong lều, một bộ phận khác vẫn còn muốn tiếp tục chơi liền hẹn nhau đi đến chỗ cách đó không xa, từ chỗ Lục An Nhiên lấy tiền mua nước trái cây lạnh cho tất cả mọi người trong lớp, sau đó những người muốn ngủ thì ngủ muốn chơi thì chơi.

Lục An Nhiên không đi chơi cũng không đi nghỉ trưa, cô đem những nồi niêu chén bát đã rửa sạch sẽ trả lại cho những nhà chài gần đó, lại trả một ít tiền mượn tủ lạnh, đem những trái dưa hấu bị mọi người đánh hỏng nhưng lại không ăn hết cắt thành từng miếng bỏ vào đó. Sau khi làm xong những việc này, Lục An Nhiên đi đến ngồi dưới bóng cây cạnh bãi biển nghỉ ngơi, ngồi trên một tảng đá tương đối bằng phẳng, cô chống cằm nhìn về phía đường chân trời, nơi đó biển trời giao nhau, bầu trời xanh trong, nước biển xanh thẳm. Đôi bên giao nhau dung hợp không phân biệt được đâu là biển, đâu là trời. Từng đám mây trắng dày nặng như một cục kẹo bông gòn lớn ngọt lịm, thỉnh thoảng lại có máy bay bay ngang qua, để lại một chuỗi đuôi đám mây giống như những đứa trẻ để lại một nét vẽ sai sót bằng bút chì màu trắng trên bức tranh vẽ bầu trời.

Cách đó không xa, một bóng người từ xa tới gần, Lục An Nhiên đưa mắt không tự giác cố định trên người anh, ánh nắng chói chang của buổi sáng đã khiến anh bị phơi đen đi một chút, mảng da thịt lộ ra trong không khí có chút đỏ lên, một đôi mắt như cũ chuyên chú và thâm tình.

“Anh không thoa kem chống nắng sao? sao lại phơi ra cái dạng này?” Lục An Nhiên nhíu mày nhìn mảng da thịt bị phơi đến như muốn cháy xém.

“Không có thói quen đó.” Long Ngọc Tinh nhếch khóe môi, vả lại vốn dĩ anh có mặc quần áo, còn là một chiếc áo sơ mi dài tay thoải mái, vốn dĩ không bị phơi thành bộ dạng như vậy.

“Anh ngồi đây đợi một lát!” Lục An Nhiên đứng dậy đi đến khu vực thay đồ nữ không xa, lấy kem chống nắng của cô ra, sau đó nhét vào tay Long Ngọc Tinh: “Tự mình thoa đi.”

“Anh không biết.” Long Ngọc Tinh vẻ mặt vô tội, trước giờ anh chưa từng chơi qua thứ này.

“Anh...” Lục An Nhiên chỉ có thể thở dài một hơi từ trong tay Long Ngọc Tinh lấy lại kem chống nắng của mình sau đó mở nắp ra, canh đủ lượng nặn ra trong lòng bàn tay: “Quay người đi, lưng xoay qua đây.”


Long Ngọc Tinh ngoan ngoãn quay lưng lại trước mặt Lục An Nhiên, trên mặt nở ra một nụ cười.

Lục An Nhiên đem kem chống nắng bôi đều lên lưng Long Ngọc Tinh, da thịt nóng hổi hơi có chút đỏ lên, xúc cảm truyền lại trên bàn tay khiến mặt Lục An Nhiên cũng có chút nóng lên, sau khi thoa một lớp lên toàn bộ lưng, Lục An Nhiên nói: “Quay người lại đi.”

Long Ngọc Tinh quay người lại đối diện với Lục An Nhiên, một đôi mắt sáng quắc nóng hổi.

Lục An Nhiên do dự một hồi, cũng không thể xuống tay, đúng lúc này Tần Thư Mặc đi đến, Lục An Nhiên liền nhét kem chống nắng vào tay Tần Thư Mặc: “Cậu giúp anh ấy thoa đi, anh ấy không biết thoa.”

Vẻ mặt Tần Thư Mặc khinh bỉ nhìn trước người Long Ngọc Tinh, không phải chứ... bắt cậu thoa kem chống nắng lên trước người của một người con trai, lại còn là tình địch của cậu? Chuyện gì thế?

Mà sắc mặt Long Ngọc Tinh cũng đen một mảnh, anh là muốn Lục An Nhiên giúp anh thoa kem chống nắng, không phải Tần Thư Mặc!

Nhưng Lục An Nhiên lại ngồi ở một bên nhìn, Tần Thư Mặc cũng biết nếu như cậu không thoa cho Long Ngọc Tinh, thì nhất định sẽ do Lục An Nhiên thoa, như vậy, còn không bằng cậu chịu thiệt thòi một chút! Vì thế cậu nặn chút kém chống nắng của Lục An Nhiên vào lòng bàn tay, xoa xoa: “Long Học trưởng, anh chuẩn bị xong chưa...”

“......” Long Ngọc Tinh cả khuôn mặt đều đen đi, nhưng lại ngại Lục An Nhiên còn ở đây, liền cũng chỉ có thể gật đầu: “Ừm.”


Tần Thư Mặc liền đặt hai tay lên hai vai Long Ngọc Tinh, sau đó hướng trước ngực chuyển động một vòng lớn, cuối cùng một đường hướng xuống phía dưới tới bên hông và bụng. Như vậy lặp lại vài lần, mới thoa đều kem chống nắng.

Lục An Nhiên là người ngồi bên cạnh nhìn chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, trước giờ chưa từng thấy qua cảnh hai người con trai thoa kem chống nắng cho nhau... sẽ là một cảnh... một cảnh... vi diệu!

Long Ngọc Tinh thì lại có loại cảm giác nhục nhã không thể nói ra, rốt cuộc anh đã tạo nghiệp gì... anh cư nhiên bị một người con trai... loại cảm giác này đơn giản chính là xui như chó mà!

Tần Thư Mặc hai má đỏ lên đẩy nắp kem chống nắng lại sau đó trả lại Lục An Nhiên, chỉ cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng, vì để hóa giả loại không khí ngượng ngùng này, Tần Thư Mặc thanh thanh cổ họng nói một câu: “Long Học trưởng... da thịt... cũng rất mịn màng đó...”

Nghe xong câu này mặt Long Ngọc Tinh hoàn toàn đen đi, hung dữ xiết chặt ngón tay, Long Ngọc Tinh hừ lạnh một tiếng quay người bước nhanh đi.

Nhìn bóng lưng Long Ngọc Tinh, không biết vì sao, Lục An Nhiên hoàn toàn hiểu được tâm tình của anh, suy cho cùng câu cuối cùng của Tần Thư Mặc lực sát thương thêm vào thật sự là quá lớn, đối diện với loại tình huống này, Lục An Nhiên vươn ngón tay cái của cô ra: “Làm tốt lắm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận