Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Ngắt điện thoại, Sở Dao đem máy ghi âm tắt đi. Ả ta cười lạnh, sau đó lại gọi đến một số điện thoại khác: “Anh Hạo Thịnh, em thật sự không biết làm thế nào để cảm ơn anh...”

“Không có gì.” Lâm Hạo Thịnh cũng không ngoài ý muốn khi nhận được điện thoại của Sở Dao, hôm nay hắn ta nhìn thấy bạn cùng phòng đang chỉnh sửa video, nhân lúc người bạn này đi ăn cơm hắn liền sao chép video này ra, hướng Sở Dao lấy những tấm hình của Tô Lâm ghép lên, sau đó đem video gửi về Đế Đô, sau đó trước khi người bạn này quay lại đem video này đổi đi...

Con cờ Sở Dao này vẫn còn có tác dụng, tạm thời không thể vứt bỏ được.

“Anh Hạo Thịnh, hay là thứ Bảy này em mời anh ăn cơm nhé!” Sở Dao làm nũng: “Đã rất lâu rồi em không được gặp anh rồi đó...”

“Không có thời gian, anh cúp máy trước đây.” Dứt lời Lâm Hạo Thịnh không kiên nhẫn ngắt điện thoại. Hắn thật sự nói thêm một câu với ả ta. Sở Dao này thật sự có chút đáng ghét!

Mặc dù bị ngắt điện thoại, nhưng trên gương mặt của Sở Dao vẫn là một bộ mặt hạnh phúc, lần này may là có anh Hạo Thịnh, ả mới có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn, nếu không lỡ mà bị đuổi học, ả ta phải làm sao đây? Một người ưu tú như ả, tuyệt đối không thể để xảy ra loại tình huống này được! Về phía Tô Lâm... cô cứ chịu làm vật thế thân đi...

Nghĩ như vậy, Sở Dao càng thêm háo hức mà nằm vào trong ổ chăn, đêm nay nhất định sẽ có một giấc mộng đẹp.

Mà ở một nơi khác, Lục An Nhiên nhăn mặt nhìn đoạn phim ngắn này, tại sao lại như vậy? Rõ ràng trước đó cô nhìn thấy người ở trong đoạn video này chính là Sở Dao? Tại sao quay đi quay lại lại biến thành Tô Lâm chứ... Lục An Nhiên xem đi xem lại đoạn video, rốt cuộc phát hiện, giai đoạn xử lý độ nét bị người khác động tay động chân. Nhưng loại kỹ thuật này cũng quá cao tay... Lục An Nhiên nhíu nhíu mày, suy đoán đại khái chắc là có người động tay vào rồi...

Nghĩ đến đây, Lục An Nhiên lập tức gọi điện thoại cho Long Ngọc Tinh: “Người bạn đó của anh là người ở đâu?”


“Người thành phố S, đang học ở Đại học S.” Long Ngọc Tinh có chút tò mò: “Sao vậy?”

“Đại học S...” Lục An Nhiên lập tức nghĩ đến Lâm Hạo Thịnh... hắn cũng học ở Đại học S! Quả nhiên là một đôi có tình... sợ là Lâm Hạo Thịnh ở giữa đã động tay vào đi... hắn ta cư nhiên có quan hệ với người thần bí kia, sử dụng loại phương pháp này chắc cũng không hề hấn gì... Lục An Nhiên không vui hừ một tiếng: “Em biết rồi, không còn chuyện gì nữa, em cúp máy đây.”

“Ừm...” Long Ngọc Tinh đáp một tiếng, nghe âm thanh vang vọng từ bên kia đầu dây nói một cậu: “Ngủ ngon...”

Mà ngày hôm sau, đương nhiên toàn trường đều sẽ bàn tán ồn ào huyên náo, Dương Vệ Quốc và Tô Thiến Liên cũng bị mời đến trường, Tô Lâm không ngừng nói là do Sở Dao hãm hại cô ta, nhưng căn bản chẳng ai tin. Mà Sở Dao thì ủy khuất khóc nói là do Tô Lâm vu oan và lừa dối, thậm chí còn đưa ra chiếc bút ghi âm cuộc nói chuyện của hai người họ làm “chứng cứ”.

Hành động của Sở Dao đại khái là đã làm cho Tô Lâm bị ép vào đường cùng, cư nhiên phát điên dùng sức đẩy Sở Dao một cái, mà Sở Dao cũng thật xui xẻo, đầu va vào then cửa, đến nỗi trên đầu xuất hiện một lỗ máu.

Lục An Nhiên cười khi nghe Dương Tuyết Oánh kể lại chuyện này, trong mắt vẫn luôn là thần sắc đạm mạc. Đây chắc là báo ứng của những việc đã làm đi...

“Đáng đời! Tại sao lại không đụng chết ả!” Kỷ Linh căm ghét chửi rủa, Sở Dao này thực sự là đáng hận, từ khi học Sơ Trung liền luôn đối đầu với Lục An Nhiên đến hiện tại, âm hồn bất tán mà!

“Thiện có thiện báo ác có ác báo.” Lục An Nhiên nói: “Người ác tự sẽ bị trời phạt.”

“Hừ! Cậu không nhìn thấy biểu tình kia của Tô Thiến Liên đâu! Thật là đặc sắc!” Dương Tuyết Oánh cười lạnh nói: “Đã như vậy, mình còn nghe bà ta nói với Cha mình là do mình giá họa cho Tô Lâm đó! Thật là nực cười!”

“Vậy chú nói thế nào?” Kỷ Linh hỏi.

“Cha mình đương nhiên không thể tin!” Dương Tuyết Oánh nói: “Tô Thiến Liên kia thật không có não!”

“Như vậy cũng tốt.” Lục An Nhiên cười giơ tay phải giương năm ngón tay ra trước mặt Dương Tuyết Oánh lắc qua lắc lại: “Chí ít trong vòng năm năm, cô ta không có hi vọng đổi họ được rồi.”

“Hừ! Ác, có, ác, báo!” Dương Tuyết Oánh gằn từng chữ một nói, sau đó lại nhìn qua Lục An Nhiên: “Tại sao cậu một chút cũng không vui vẻ nhỉ?”

Lục An Nhiên do dự nói: “Vui nha.” Có những chuyện, vẫn là không nên nói với bọn họ thì tốt hơn.


Dương Tuyết Oánh và Kỷ Linh nhìn qua nhìn lại nhau, như vậy có làm thế nào cũng không giống bộ dạng đang vui vẻ nha!

“Lục An Nhiên! ảnh mà tôi chụp, chính là đã giúp cậu một mối lo lớn đó! Cậu chuẩn bị cảm ơn tôi thế nào đây!” Phượng Tư Hàm từ bên ngoài đi vào đến bên bàn học của Lục An Nhiên.

“Cậu đi đâu suốt buổi sáng thế? Đã bỏ lỡ một vở kịch hay rồi nha!” Dương Tuyết Oánh nhìn Phượng Tư Hàm mang cặp trên lưng nói.

“Tôi đương nhiên là có việc rồi!” Phượng Tư Hàm hừ một tiếng tiếp tục nhìn Lục An Nhiên: “Cậu còn chưa nói làm thế nào để cảm ơn tôi đây!”

“Buổi sáng hôm nay cậu không đến, tôi cũng không nhận được đơn xin phép của cậu, ừm... cũng không ghi cậu trốn học đi!” Lục An Nhiên vẫy vẫy tay nói.

“Trốn học gì đó tôi không thèm đâu!” Phượng Tư Hàm hừ lạnh một tiếng: “Cậu mau nói, cậu chuẩn bị cảm ơn tôi thế nào!”

“Tại sao lại phải cảm ơn cậu? Hôm đó chúng ta chính là giao dịch công bằng.” Lục An Nhiên cười: “Vả lại còn là do cậu chủ động đề nghị đó!”

“Tôi...” Phượng Tư Hàm kinh ngạc không biết nói gì, thở phì phì dẫu môi không vui.

“Lục An Nhiên, ra đây một chút.” Thầy giáo vụ lại lần nữa đến trước cửa Lớp D.

Lục An Nhiên có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo ra ngoài. Cùng với thầy giáo vụ đi vào phòng Hiệu Trưởng, Lục An Nhiên nhìn vào Hiệu Trưởng đang cười tủm tỉm hỏi: “Hiệu Trưởng, ngày mốt mới diễn ra cuộc thi học sinh ưu tú, thế nào? Người đã dự liệu được Nhất Trung nhất định sẽ giật giải quay về sao? tại sao lại cười vui đến như vậy?”


“Ơ...” Hiệu Trưởng ngơ ngác có phải là do ông cười hơi quá rồi không? Ông chỉ là muốn thể hiện ra một nụ cười tương đối niềm nở mà thôi: “Chuyện này... hiểu lầm cũng đã được thanh minh rồi, bạn học Tô Lâm cũng đã bị đuổi học rồi.”

“Ừm, cho nên?” Lục An Nhiên vẫn không hiểu mục đích Hiệu Trưởng gọi cô đến đây.

“Có phải em đã yên tam tham gia vào cuộc thi rồi không?” Hiệu Trưởng hỏi.

“Hả?” Lục An Nhiên kinh ngạc: “Không phải là đã chọn đủ năm người lại còn bồi dưỡng trong vòng một tháng sao?”

“Đúng vậy... nhưng vừa mới nhận được điện thoại bạn học được chọn vào cuối cùng kia vì quá căng thẳng nên bệnh viêm dạ dày tái phát rồi, bác sĩ nói phải nhập viện nghỉ ngơi 1 tuần...” Hiệu Trưởng vẻ mặt rối rắm: “Xếp hạng thứ Bảy là bạn học Sở Dao hôm nay cũng đã bị thương nhập viện, xếp hạng thứ tám bạn học Tô Lâm thì bị cho thôi học, xếp hạng thứ chín thì lại kém quá xa...”

“......” Lục An Nhiên lông mày giần giật, phiền phức này thật sự lại quay lại rồi, chỉ có thể thở dài nói: “Được thôi... Hiệu Trưởng, chúng ta nói rõ trước nhé, trong cuộc thi, có xảy ra cái gì sơ suất cũng đừng trách em đó!” cô cũng là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy! Trong danh sách ứng cử viên ký tên của cô xong, Lục An Nhiên nhìn vào Hiệu Trưởng.

“......” nhìn Lục An Nhiên đã ký xong tên Hiệu Trưởng xoa xoa tay: “Thầy sẽ dốc hết sức...”

“......” Cô có thể nuốt lời không? Có thể không tham gia nữa không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận