Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Sáng ngày hôm sau, một bản giải trình đã được đăng lên trên trang web chính thức của trường, trong đó nêu ngắn gọn tính xác thực điểm thi đầu vào của Lục An Nhiên và vì việc cô tham gia vào cuộc thi mô hình toàn quốc. Có hai môn thi được thiết lập riêng cho kỳ thi cuối kỳ và báo cáo giám sát kỳ thi cũng được công bố bằng video trên trang web. Đồng thời còn đính kèm thêm đơn xin rút khỏi kỳ thi học sinh ưu tú do Lư Duệ thay mặt Lục An Nhiên nộp lên, làm được đến bước này là phía trường học cũng đã tận tâm tận lực, nhưng vốn không có tác dụng gì, hiển nhiên ý kiến của mọi người vẫn là không có hứng thú với chân tướng, cái mà bọn họ tin tưởng chẳng qua chỉ là bản thân họ nguyện tin tưởng tất cả “chân tướng” mà thôi: dù gì thì cái mà Lục thị có chính là tiền, để trường học chứng minh cái gì đó? Có gì khó chứ!

Mà Lục An Nhiên đối với kết quả này mặc dù bất lực, nhưng cũng không nói một lời nào, miệng ở trên người người khác, cô cũng không thay đổi được gì. Vả lại, mấy ngày hôm nay “Nhạc Ký” thật sự thất bại triệt đệ đóng cửa ngừng kinh doanh, ngành cung ứng rau củ của Nhạc thị cũng tụt dốc thảm hại, mà Nhạc Vỹ Hải cũng chỉ có thể sang tay dây chuyền này cho người khác với giá thấp nhất, sau đó mang theo gia đình rời khỏi thành phố S, trên thương trường, cái quan trọng nhất chính là thành ý và uy tín, Nhạc Vỹ Hải đã gây ra loại chuyện như vậy, con trai cũng bị tống vào tù, đương nhiên sẽ không còn biện pháp nào tiếp tục được nữa.

Sau khi Lục An Nhiên giải quyết xong Nhạc thị, ước chừng qua hơn một tháng nhà hàng của “Nhạc Ký” kia lại bắt đầu kinh doanh trở lại, trùng hợp nhà hàng đó cũng kinh doanh thực phẩm chay, lấy tên là “Vu Ký Phật Thiện” ông chủ là một người ngoại thành luôn nở nụ cười tủm tỉm trên môi, hơn 40 tuổi, nhìn qua rất dễ gần, mỗi lần gặp người đều chủ động bắt tay chào hỏi.

“Trời ơi! Trùng hợp quá!” lúc này lại nhìn thấy Lục An Nhiên đang đi qua quan sát liền lập tức đi lên chào hỏi.

“Chú Vu, chào chú!” Lục An Nhiên cười gật đầu. Ông chủ này tên là Vu Tiêu, dáng người không cao cơ thể đầy đặn, rất thích cười, đôi mắt nhỏ, lúc cười liền đem đôi mắt cười đến nheo lại, nhìn qua thực vui mừng. Hơn nữa tính tình cũng dễ chịu, thái độ rất tốt, mặc dù chuyển đến nơi này không lâu, nhân duyên lại thật không kém cạnh.

“Tiểu An Nhiên đây là mới tan học sao?” Vu Tiêu cười tủm tỉm hỏi: “Không có chuyện gì thường xuyên đến quan sát cũng tốt! Đúng rồi! Chú thấy bên cháu cũng là nhà hàng chay, chú lại mạo muội đến đây mở thêm một nhà hàng chay như vậy, sẽ không thêm phiền phức gì cho cháu chứ!”


“Không có đâu!” Lục An Nhiên lắc lắc tay: “Kinh doanh nhà hàng, vốn dĩ chính là dựa vào tay nghề mà kiếm cơm, Chú Vu cứ yên tâm, mọi người đều hòa khí sinh tài!”

“Ha ha ha! Vẫn là nha đầu cháu đây biết nói chuyện!” Vu Tiêu cười lớn, sau đó từ trong cổ tay mình tháo ra một chuỗi phật châu nhét vào trong tay Lục An Nhiên: “Tiểu An Nhiên à, chú cảm thấy có duyên với cháu, vừa gặp liền thích. Phật gia chú trọng một chữ “Duyên”, chuỗi phật châu này chú cũng đeo hai mươi mấy năm rồi, là một chuỗi hạt kim cương bồ đề tám cánh, một thứ đồ chơi không đáng tiền, con đeo nó chơi đi!”

“Cái này... cái này làm sao được?” nói xong cô liền muốn trả lại Vu Tiêu.

“Đừng mà! Xem thường chú có phải hay không! Sao nào? Chê quà nhỏ quá sao?” Vu Tiêu cố ý nhăn mặt: “Nếu như con còn muốn trả lại cho chú, chú liền tức giận đó!”

“Không phải như vậy đâu, chú Vu, chuỗi phật châu này chú cũng đeo hai mươi mấy năm rồi mà...” Lục An Nhiên có chút ngượng ngùng: “Quân tử không cướp thứ người khác thích!”

“Ôi ôi ôi! Xem con tiểu nha đầu này, lại còn là quân tử cơ! Con chỉ là một cô gái nhỏ. Ha ha! Không sao, cầm đi chơi thì được rồi, từ nhỏ ta đã tin phật, loại phật châu này cũng không ít. Nếu như con chê cái này không tốt, hôm nào đó ta lại đi lên chùa miếu trên núi đặc biệt cầu cho con một chuỗi khác!” Vu Tiêu nói tới đây liền thật sự suy nghĩ ngày nào đi: “Nếu đi thì sẽ mất ba ngày, về thêm ba ngày. Tuần sau đi! Tuần sau cho con!”

“Không cần! Không cần! Không cần!” Lục An Nhiên liền vội vàng lắc tay: “Chuỗi này được rồi! Sao có thể không biết xấu hổ làm phiến chú như vậy chứ! Cám ơn chú Vu!”

“Không sao không sao.” Vu Tiêu cười nói: “Ta còn có một thằng con trai, lớn hơn con ba tuổi, vẫn luôn học ở nước ngoài, ta đây hiện tại đang kinh doanh ở thành phố S này, liền để cho nó làm thủ tục chuyển trường đến đây, khoảng thời gian này liền có thể chuyển qua, có cơ hội để hai đứa gặp nhau làm quen nha!”

“Dạ.” Lục An Nhiên gật đầu.


“Được! Vậy con đi làm việc đi!” Vu Tiêu cười vẫy vẫy tay: “Ta hẹn người đi xem hai bức Phật họa, cũng nên xuất phát rồi.”

“Dạ vâng, chú Vu chú đi từ từ thôi!” Lục An Nhiên cười vẫy vẫy tay.

Sau khi Vu Tiêu đi vào thang máy rời khỏi, Lục An Nhiên lấy phật châu trên cổ tay xuống cẩn thận cho vào cặp, phật châu này đẹp thì đẹp thật, nhưng mà cô cũng không có thói quen đeo phật châu. Sau đó cô cũng quay lại nhà hàng, nhìn thấy khách khứa đang dùng bữa, Lục An Nhiên đi vào phòng bao chuyên dụng mà cô hay sử dụng, vừa vào trong phòng không tới 10 phút, Lục An Minh và Hoa Đạo Lâm liền một trước một sau đi vào.

“Có chuyện gì?” Lục An Nhiên ngẩng đầu nhìn hai người.

“Doanh thu tuần này hiển nhiên có sự giảm sút, khách khứa bị “Vu Ký Phật Thiện” lấy đi không ít.” Hoa Đạo Lâm nhíu mày nói.

“Như vậy sao...” Lục An Nhiên lâm vào suy tư: “Thực đơn mới em đã soạn xong rồi, anh An Minh tối nay anh đến phòng em một lát, chúng ta tiếp tục nghiên cứu thêm, thực đơn lần này em có cải biến mới, đối tượng khách hướng đến cũng có sự thay đổi, nếu không có vấn đề thì tuần cuối tháng 4 liền có thể lên thực đơn mới, lúc này tạm thời ổn định lượng khách, duy trì thêm chút thời gian. Đợi khi thực đơn mới được triển khai, tình hình chắc chắn sẽ có chuyển biến tốt.” Dù gì trước đây Lục An Minh cũng thuộc bộ phận nghiên cứu thực đơn của Lục thị, mặc dù không có được vị giác nhạy bén như của Lục An Nhiên, nhưng cũng là người từ 7 tuổi đã học nấu ăn và cũng đã thân chinh bách chiến, có Lục An Minh tham khảo cô cũng yên tâm hơn.


“Được.” Lục An Minh gật đầu: “Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.”

“Vẫn cứ cảm thấy có chút trùng hợp, nhà hàng thực phẩm chay của chúng ta ở trong nước cũng được coi là dẫn đầu xu thế, tại sao đột nhiên lại chui ra một phật thiện chứ...” Hoa Đạo Lâm cau mày suy đoán: “An Nhiên, em phải gia tăng cẩn thận!”

“Ừm.” Lục An Nhiên gật đầu, ấn tượng của cô với Vu Tiêu thật sự rất tốt. Nghe Hoa Đạo Lâm nói như vậy, Lục An Nhiên suy nghĩ đại khái chắc là do cảm thấy nhà hàng thực phẩm chay của Lục thị nhận được sự hoan nghênh của công chúng, cho nên Vu Tiêu đó mới thuận theo hướng gió mà mở một nhà hàng chay như vậy, bất quá nhìn ông ta tựa hồ như thật sự rất thích Phật học, vẫn luôn mang theo chuỗi Phật châu lớn.

Thời gian thấm thoắt tới cuối tháng 3, việc kinh doanh trong nhà hàng của Lục An Nhiên vốn dĩ đã không thuận lợi, cố tình sự tình trong trường lại càng hỏng bét, Lục An Nhiên luôn có thể cảm giác được địch ý khi ở trong trường, bàn học của cô còn bị người khác dùng sơn ghi lên những câu chửi rủa, thậm chí còn có người để búp bê hình người có cắm kim trên đó vào trong hộc bàn của cô. Vốn dĩ dự định giải quyết hết những chuyện trên nhà hàng đợi cho đến cuối tháng 4 lên thực đơn mới rồi mới xử lý những chuyện phiền phức trong trường học thì Lục An Nhiên cũng đã ý thức được sự tình nghiêm trọng của vấn đề.

Dương Tuyết Oánh nắm chặt nắm tay hét lớn: “Mình không chịu nỗi nữa rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận