Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Cả một đêm, Dương Tuyết Oánh đều tâm sự với Lục An Nhiên, bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, nói rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng đôi bên lại chẳng nói một câu nào liên quan đến chuyện bữa tiệc đêm nay. Cho đến lúc trời sắp sáng, Lục An Nhiên mới hỏi một câu: “Hiện tại cậu còn thích Thạch Tĩnh Nghiệp không?”

“Không thích nữa.” Dương Tuyết Oánh trả lời nhanh gọn: “Hoàn toàn không còn hứng thú nữa. Cậu nói, tại sao trước đây mình không phát hiện anh ta lại là con người thích tự cho mình là đúng chứ? Vả lại cũng không phải đẹp trai lắm... thật nghi ngờ ánh mắt của mình...”

“Lúc còn trẻ ai không bị mù mắt yêu sai người chứ!” Lục An Nhiên cười lắc đầu, giống như kiếp trước cô đã trải qua, Dương Tuyết Oánh này chẳng qua chỉ là phù thủy nhỏ đụng phải phù thủy lớn mà thôi.

“Hả? Cậu yêu sai người nào thế?” Dương Tuyết Oánh nhất thời nhiều chuyện hẳn lên.

“Không có ai cả!” Lục An Nhiên cười hàm hồ nói: “Mình chỉ là tùy tiện an ủi cậu thôi! Trước đây Kỷ Linh có nói qua tâm thái của mình không giống thiếu nữ, đưa cho mình mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính trong đó đều yêu nhầm những tên khốn nạn, sau đó mới gặp được chân mệnh thiên tử.”

“Rất tiếc! Tiểu thuyết làm sao mà tin được chứ?” Dương Tuyết Oánh mím mím môi: “Trong tiểu thuyết còn nói sau khi chết đi còn có thể xuyên không trùng sinh đó! Một chút cũng không đáng tin!”

Lục An Nhiên ngẩn người, cười khô khốc mấy tiếng nói: “Đúng đó, không đáng tin.” Sau đó cô nằm ngửa trên gối: “Mình buồn ngủ rồi, muốn ngủ…”

“Đừng mà!” Dương Tuyết Oánh kéo kéo áo ngủ của Lục An Nhiên: “Mình không buồn ngủ, hai chúng ta nói chuyện tiếp đi!”

“Cậu nói đi, mình nghe.” Lục An Nhiên nhắm chặt mắt nói.

Mượn ánh sáng của ngọn đèn đầu giường, Dương Tuyết Oánh tỉ mỉ đánh giá bộ dạng của Lục An Nhiên: “An Nhiên, cậu nói sao trên đời này lại có nhiều chuyện không công bằng đến vậy chứ! Cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, lại biết cách ăn mặc, thậm chí ngay đến việc học cũng rất tốt… thật sự quá bất công mà!” Dương Tuyết Oánh không vui bĩu môi, sao cô lại không được như người ta chứ? Không xinh đẹp bằng cô ấy, cách phối đồ cũng là do Lục An Nhiên dạy, học hành lại càng không cần phải nói…


“Lúc thượng đế vì cậu đóng đi một cánh cửa, chắc chắn sẽ vì cậu mà mở một cánh cửa sổ khác.” Lục An Nhiên biết Dương Tuyết Oánh vốn dĩ không phải người thích học hành gì, không giống cô, cô là bởi vì kiếp trước bị Sở Dao mê hoặc, trở thành một con người không thích hợp với việc học cũng không nghề nghiệp. Nhưng kiếp này cô rất dụng tâm học hành, vì thế thành tích của cô đặc biệt tốt. mà Dương Tuyết Oánh thì sao? Cô ấy thật sự không thích hợp với việc học, Lục An Nhiên tận mắt chứng kiến, cô ấy vừa nhìn vào sách không tới 1 phút liền ngủ như chết… thật sự quá lợi hại! Không phục cũng không được!

“Xí!” Dương Tuyết Oánh bĩu môi nói: “Thượng đế đóng cửa của mình, lại còn dùng xi măng trát luôn cửa sổ của mình mới đúng!”

“Hơn nữa! Lúc ông ấy đóng cửa, còn kẹp trúng đầu của cậu nữa!” Lục An Nhiên cười trộm sau đó quay người đối lưng với Dương Tuyết Oánh: “Mình phải ngủ đây, cậu tắt đèn, công tắc ở trên tường bên phía tay trái của cậu.”

“Cậu!” Dương Tuyết Oánh nghe xong lời của Lục An Nhiên, muốn trả lời lại cái gì đó, lại không tìm được từ ngữ thích hợp, chỉ có thể tức giận mà vươn tay tắt đèn, sau đó lấy chăn trùm qua đầu, Lục An Nhiên này… thật sự khiến cô tức chết mà! Tại sao mỗi lần đấu mồm cô đều không thể nói lại cơ chứ!

“… …” hai mắt Lục An Nhiên nhắm nghiền, khóe miệng hơi hơi dương lên, Dương Tuyết Oánh này, thật thú vị. Nhưng xuyên không hay trùng sinh gì đó trong tiểu thuyết ngôn tình… hơ hơ… Cô ấy cảm thấy không tồn tại thì chính là không tồn tại đi…

Ngày hôm sau buổi sáng thứ Bảy Tần Thư Mặc lại đến dạy thêm cho Lục An Nhiên, anh ta nhìn thấy Dương Tuyết Oánh ở trong nhà của cô cũng rất ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tối hôm qua mình ở đây ngủ mà!” Dương Tuyết Oánh nhún nhún vai: “Còn cậu, mình nói Lớp trưởng cùng bàn à, sáng sớm thứ Bảy cậu đến đây là để làm gì chứ? Chúng ta không phải là đã hẹn buổi chiều 5 giờ mới tập trung sao? Cậu đến giờ này có chút sớm đó!”

“Cậu ấy đến là để dạy thêm cho mình đó.” Lục An Nhiên trả lời vấn đề của Dương Tuyết Oánh sau đó nói với Tần Thư Mặc: “Cậu lên lầu đợi mình chút đi, mình lập tức lên ngay.”

“Ừ.” Tần Thư Mặc gật đầu liền đi lên cầu thang.

“Hả?” Dương Tuyết Oánh nghoảnh đầu lại nói: “Sao cậu lại kiếm Tần Thư Mặc dạy thêm chứ? Là do cùng trường cùng lớp giá rẻ hơn sao?” Dương Tuyết Oánh nghĩ không thông, Lục An Nhiên đáng lý không phải là người thiếu tiền, dựa vào tài thế của Lục thị, bọn họ kiếm giáo sư tiến sĩ gì đó, không phải dễ như trở bàn tay sao?


“Giáo viên dạy thêm cho mình là chị gái của Tần Thư Mặc, nhưng chị gái cậu ấy bận việc, cho nên đoạn thời gian này vẫn do cậu ấy dạy thay.” Lục An Nhiên giải thích.

“Thì ra là như vậy!” Dương Tuyết Oánh như đang suy nghĩ gật đầu.

“Chuyện Tần Thư Mặc dạy thêm cho mình, cậu không được nói cho ai biết nhé?” Lục An Nhiên không muốn có lời bàn tán nào truyền ra đâu.

“Yô yo yo! đây là Lục đại tiểu thư đến cầu xin mình sao?” Dương Tuyết Oánh hai tay chống eo vẻ mặt đắc ý, đây là phong thủy luân chuyển sao?

“… …” Lục An Nhiên nhướng nhướng mi: “Nếu như mình đoán không sai, hôm nay đồ cậu muốn mặc vẫn còn đang ở Dương gia đúng không! Sao nào? Cậu quyết định tự mình về nhà lấy rồi?”

“Mình không muốn!” cô mới không muốn hiện tại về nhà! Thật sự quá mất mặt biết không! Dương Tuyệt Oánh lập tức chịu thua: “An Nhiên, chuyện này cậu nhất định phải giúp mình đó! Mình… mình đảm bảo sẽ không đem chuyện Tần Thư Mặc dạy thêm cho cậu nói ra ngoài đâu!”

“Yô Yô Yô, đây là Dương đại tiểu thư muốn cầu xin mình sao?” Lục An Nhiên học bộ dạng của Dương Tuyết Oánh nói.

Dương Tuyết Oánh thật sự tức đến chân răng ngứa ngáy, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nói: “Cầu xin cậu, Lục đại tiểu thư!”

“Được thôi! Nhìn trên sự ngoan ngoãn của cậu!” Lục An Nhiên vươn tay nắn nắn mặt của Dương Tuyết Oánh nói: “Mình lên lầu học thêm đây, buổi trưa liền để An Hổ về lấy giúp cậu, cậu vào phòng mình xem truyện tranh hoặc chơi game gì đó đều được.”


“Ồ...” Dương Tuyết Oánh gật đầu, mắt tiễn Lục An Nhiên đi lên lầu, vung vẫy tay, Dương Tuyết Oánh ngồi lên sô pha cầm lấy một trái táo được để trên bàn trà cắn một miếng, cảm giác giòn tan, thịt quả rất nhiều nước, ăn ngon thật!

Mà lúc Lục An Nhiên lên đến thư phòng trên lầu hai, Tần Thư Mặc cũng thông báo đại khái với cô nội dung và phạm vi học thêm buổi sáng ngày hôm nay: “Sau giáng sinh liền thi học kỳ, dựa vào những gì mình biết, cuộc thi học kỳ này rất quan trọng.” Từ miệng của mẹ làm giáo viên ở Nhất trung thành phố S anh cũng nghe được một số chuyện: “Bắt đầu học kỳ sau liền tiến hành cuộc thi cho học sinh ưu tú toàn quốc, danh sách sẽ từ trong cuộc thi này mà sàng lọc ra, cho nên từ hôm nay trở đi chúng ta liền tập trung vào việc ôn tập và sửa bài chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới, môn Hóa và Vật lý của cậu là điểm yếu, mình sẽ giúp cậu nâng cao một chút.

“Được.” Lục An Nhiên gật đầu, sau đó ngồi lên vị trí của cô, tiếp đó buổi học thêm liền bắt đầu, trước tiên Tần Thư Mặc ra mười đề để Lục An Nhiên làm, sau khi giải xong Tần Thư Mặc liền bắt đầu chấm bài và giải thích điểm sai, sau đó tiếp tục như vậy, mỗi lần mười bài, mỗi môn đều có, những chỗ Lục An Nhiên không thông hiểu đều được Tần Thư Mặc nắn lại, cũng từ sự hướng dẫn của Tần Thư Mặc mà nhớ kỹ. Sau khi thời gian học thêm kết thúc, Lục An Nhiên vừa thu dọn sách vở vừa nói: “Tần Thư Mặc, bài đánh giá của cô Tần... có phải có chút lâu rồi không!”

“Cái này...” Tay Tần Thư Mặc nhất thời ngưng lại sau đó lại tiếp tục thu dọn đồ đạc: “Mình cũng không rõ ràng lắm, tối nay trở về mình sẽ hỏi chị ấy...”

“Hỏi chị ấy?” Lục An Nhiên mạnh bạo vươn tay ra bắt lấy cánh tay đang thu dọn đồ đạc của Tần Thư Mặc: “Lừa mình lâu như vậy, vui không?”

Bị Lục An Nhiên bắt hai tay lại như vậy, Tần Thư Mặc kinh ngạc, có chút động lòng, có chút vui vẻ. Nhưng khi nghe những gì cô nói, Tần Thư Mặc không vui được nữa.

“Cậu có nói hay không!” Lục An Nhiên trước sau vẫn không hiểu Tần Thư Hàm rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, cô có chút lo lắng, có chút vội vàng.

“Mình...” Tần Thư Mặc cắn răng quyết định nói cho Lục An Nhiên nghe liền mở miệng: “Chị mình vốn dĩ không phải vì bài đánh giá gì đó mới không thể đến đây.”

“Cái này mình biết!” Cô vẫn luôn biết rõ tuyệt đối không phải vì bài đánh giá gì đó, nhưng cô không nghĩ ra là vì lí do gì.

“Thật ra... thật ra chị ấy mang thai...” Tần Thư Mặc thành thật trả lời.

“Mang thai sao?!” Lục An Nhiên kinh ngạc: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Sau khi kết thúc cuộc thi chuyển cấp, mình cùng chị ấy đến Hy Lạp tham gia đám cưới của một người bạn sau đó đi kiểm tra mới biết được…” Tần Thư Mặc cau mày, cái tên đàn ông khốn kiếp không chịu trách nhiệm đó! Cư nhiên lại dám đối xử với chị gái anh như vậy… cư nhiên dám làm tổn thương người nhà mà anh trân trọng! Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho tên khốn kiếp đó…


“Thi chuyển cấp…” Lục An Nhiên tính ngày, lúc đó… nhớ là Lục An Duy có hôm qua đêm đến sáng mới về nhà… nếu nói như vậy, Tần Thư Mặc là mang thai con của Lục An Duy?! đối với sự phát hiện này, Lục An Nhiên kinh ngạc hơn so với những gì cô tưởng tượng, nhưng cô cũng có chút không hiểu được, rõ ràng đều yêu đối phương, rõ ràng đến cả con cũng đã có, hai người này lại đang nghĩ gì thế? Như vậy còn không ở bên nhau?

“Mình… mình đi trước đây.” Áp chế lửa giận trong lòng, Tần Thư Mặc đeo cái cặp của anh lên.

“Ừm.” Lục An Nhiên gật đầu: “Buổi chiều gặp.”

“Ừm.” Tần Thư Mặc đáp một tiếng liền ra khỏi cửa, xuống lầu rời khỏi Lục gia.

Mà Lục An Nhiên phát ngốc ở thư phòng đủ 20 phút, cho đến khi có chút khát cô mới như có suy nghĩ vừa tìm tòi vừa đi về phòng của cô lại nghe thấy tiếng cười của Dương Tuyết Oánh lúc đi ngang qua cầu thang. Lục An Nhiên không nhịn được mắt trợn trắng, cổ họng của Dương Tuyết Oánh này quả thật quá lớn đi, khiến cho suy nghĩ của cô cũng loạn cả lên. Vì thế Lục An Nhiên liền đi đến nơi phát ra âm thanh, nhưng lúc chân chính nhìn thấy Dương Tuyết Oánh, Lục An Nhiên ngây ngẩn cả người, trong mắt cũng hiện lên một mảnh địch ý.

“An Nhiên! Ha ha… thật sự là buồn cười quá đi! Cậu học thêm xong rồi à! Tần Thư Mặc đâu?”

“Cậu ta về rồi.” Lục An Nhiên đáp một câu: “Tuyết Oánh, về phòng với mình, có chút chuyện muốn nói với cậu!”

“Ồ...” Dương Tuyết Oánh gật đầu vẫy tay với người đứng bên cạnh: “Vậy anh Hạo Thịnh, lần sau lại nói tiếp nhé!”

“Ừ!” Lâm Hạo Thịnh cười, dùng ngón trỏ đầy gọng kính trên sống mũi.

Nhìn theo bóng lưng của Dương Tuyết Oánh và Lục An Nhiên, khóe miệng Lâm Hạo Thịnh cong lên hiện ra một tia tính kế.

Dương Tuyết Oánh... đúng không... xem ra giá trị lợi dụng còn tốt hơn nhiều so với Linh Linh...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận