Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Rời khỏi cửa lớn Dương gia, Dương Tuyết Oánh hít thở sâu một hơi: “An Nhiên, cậu nói có phải là mình vô cùng thất bại không?”

“Tạm được.” Lục An Nhiên kéo tay Dương Tuyết Oánh qua an ủi: “Chỉ cần một ngày Tô Lâm vẫn chưa đổi thành họ Dương, cậu vẫn chưa được xem là thất bại!”

“Ông ấy từng hứa với mình... ông ấy từng nói sau này bất luận xảy ra chuyện gì, ông ấy đều sẽ tin mình, đều sẽ đứng về phía mình.” Trong mắt Dương Tuyết Oánh tràn đầy bi thương.

“Cho ba cậu chút thời gian.” Lục An Nhiên khẽ thở dài: “Chẳng qua khi xảy ra chuyện hôm nay, chú Dương đại khái đã biết bản thân thật sự sai rồi.”

“Cho ông ấy thời gian bao lâu?” Dương Tuyết Oánh cười: “Cả cuộc đời này của mẹ mình cũng đã trải qua, mình còn có thời gian bao lâu cho ông ấy?”

“......” Lục An Nhiên cũng không biết mình có thể nói cái gì, liền chỉ có thể nắm lấy tay Dương Tuyết Oánh, bước chân của hai người dừng lại bên đường dưới ngọn đèn đối diện cổng Dương gia, Lục An Nhiên hỏi: “Tối nay đến nhà mình?”

“Ừm.” Dương Tuyết Oánh gật đầu, hiện tại cô cũng không còn nơi nào để đi, cũng không thể về nhà ông ngoại ở Đế Đô... trở về như vậy, chỉ làm cho cả nhà ông ngoại càng lo lắng hơn.

Lúc này một bóng người từ trong Dương gia chạy ra, sau đó dừng lại trước mặt Dương Tuyết Oánh và Lục An Nhiên, thở hỗn hển một hơi nói: “Tuyết Oánh, xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”

“Thạch học trưởng?” Dương Tuyết Oánh nhìn Thạch Tĩnh Nghiệp: “Không ở bên cạnh Tô Lâm không sao chứ?”


“Tuyết Oánh, hôm nay là do anh đã làm sai, anh không nên đoạn tuyệt như vậy...” vẻ mặt Thạch Tĩnh Nghiệp mang đầy sự áy náy, là anh ta sai, anh ta nên xin lỗi.

“Hai người nói chuyện chút đi!” Lục An Nhiên cảm thấy bản thân đứng ở đây không là gì cả, chả có gì tốt, Dương Tuyết Oánh sẽ tự mình nói rõ với Thạch Tĩnh Nghiệp, cô ở đây ngược lại trở nên dư thừa: “Mình đi gọi điện thoại cho An Hổ.”

“Ừm.” Dương Tuyết Oánh gật đầu. Lục An Nhiên liền đi đến vị trí cách chỗ bọn họ khoảng 5 6 m, sau đó gọi đến số điện thoại của Lục An Hổ.

“Tuyết Oánh.” Thạch Tĩnh Nghiệp nhìn Dương Tuyết Oánh nói: “Anh...”

“Anh thích Tô Lâm?” Dương Tuyết Oánh nhìn Thạch Tĩnh Nghiệp hỏi.

“Ừm, anh thích cô ấy.” Thạch Tĩnh Nghiệp gật đầu: “Từ lúc khai giảng, anh đã thích cô ấy.”

“Vậy sao.” Dương Tuyết Oánh cũng coi như hiểu rõ, đã nhìn thấu, ngược lại cười sáng lạn: “Như vậy à!”

“Có lẽ, có lẽ em đã hiểu lầm hai mẹ con Lâm Lâm rồi...” Thạch Tĩnh Nghiệp nói tiếp: “Có lẽ hai mẹ con họ muốn chung sống hòa bình...”


“Chung sống hòa bình?” Dương Tuyết Oánh cười phụt ra: “Ha ha! Chuyện xảy ra hôm nay anh cũng có mặt ở hiện trường chứ! Bọn họ làm như thế nào nói cái gì anh không nhìn thấy sao? anh thật sự cảm thấy bọn họ muốn chung sống hòa bình sao?”

“Anh thấy Lâm Lâm chỉ là muốn thành họ Dương mà thôi...” mặc dù hôm nay anh thật sự là đã nhìn thấy tất cả, nhưng anh cũng nhìn thấy nước mắt của Tô Lâm mà, anh cảm thấy có lẽ Tô Lâm chỉ muốn mình cũng mang họ Dương, muốn được công nhận mà thôi.”

“Ha ha!” Dương Tuyết Oánh cũng không phải ngày đầu quen biết Tô Lâm: “Chỉ họ Dương thôi làm sao đủ với dã tâm của cô ta cơ chứ!”

“Tuyết Oánh, đừng nói như vậy... cô ấy là em gái em...” vẻ mặt Thạch Tĩnh Nghiệp không tốt cho lắm nói thẳng với Dương Tuyết Oánh: “Cô ấy cũng không muốn như vậy...” khuôn mặt Thạch Tĩnh Nghiệp mang theo đau lòng: “Lâm Lâm chỉ không muốn là một đứa con gái riêng mà thôi, hy vọng em thân là một người chị có thể đối xử với cô ấy tốt một chút. Dù gì thì hai người cũng là người một nhà! Vả lại lúc nãy ba của em cũng đã hướng em xin lỗi rồi không phải sao? anh cảm thấy em nên tha thứ cho ông ấy, em với ông ấy là cha con, giữa cha con với nhau làm gì có chuyện thù oán chứ? Anh vẫn nghĩ Tô Lâm là em gái em, nhưng hai em lại khác họ với nhau, như vậy cũng rất kỳ cục? Anh nghĩ có lẽ em nên khuyên ba em giúp Tô Lâm đổi thành họ Dương đi! Anh biết là em vì nguyên nhân mẹ em mất đi, không thể chấp nhận Lâm Lâm và mẹ cô ấy cũng rất bình thường, nhưng sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình trong cuộc sống, anh vẫn hy vọng em...”

“Thạch Tĩnh Nghiệp.” Dương Tuyết Oánh cảm thấy có chút buồn cười, đãnh gãy lời nói của Thạch Tĩnh Nghiệp hỏi tới: “Anh là lấy thân phận gì để nói những lời này?”

“Anh…” nhất thời Thạch Tĩnh Nghiệp cũng có chút nghẹn lời, đúng thế, anh thì có tư cách gì nói những lời này? Nhưng anh nhìn thấy Tô Lâm khóc thành bộ dạng như vậy lại còn bị người nhà chỉ chỉ trỏ trỏ thật sự rất đau lòng! Vả lại anh cũng không hy vọng Dương Tuyết Oánh sẽ không vui, người một nhà hòa hòa thuận thuận không tốt sao? anh cũng có ý tốt mà thôi: “Anh chỉ hy vọng giúp em…”

“Thạch Tĩnh Nghiệp, mỗi câu mỗi chữ anh đều hy vọng tôi làm thế nào, anh muốn tôi làm thế nào, anh nghĩ là tôi nên làm như thế nào. Tại sao anh không hỏi tôi hy vọng những gì?” Dương Tuyết Oánh cười lên, không cần Thạch Tĩnh Nghiệp trả lời, Dương Tuyết Oánh tự mình nói tiếp: “Tôi hy vọng ba tôi không phản bội mẹ tôi, tôi hy vọng những người bạn tốt của mẹ tôi không có kế hoạch bò lên giường của ba tôi, tôi hy vọng mẹ tôi không phải bởi vì bị hai người mà bà tín nhiệm nhất phản bội mà đau lòng thành bệnh đến chết, tôi hy vọng trên thế giới không có sự tồn tại của người tên là Tô Lâm, tôi hy vọng Tô Thiến Liên trước khi gặp được mẹ tôi liền chết đi, tôi hy vọng tôi có thể ở lúc mẹ tôi đau khổ nhất biết được bà ấy sống mệt mỏi thế nào, tôi hy vọng bản thân có thể chia sẻ giúp bà ấy, tôi hy vọng tôi có thể bù đắp, nhưng tôi không còn cơ hội này nữa… Tô Lâm và mẹ cô ta vẫn còn sống, bọn họ vẫn còn sống rất tốt, bọn họ vẫn còn có thể cùng nhau thương lượng làm thế nào để nhanh chóng đổi họ cho Tô Lâm, làm sao để đá tôi ra khỏi Dương gia, làm sao để bá chiếm tài sản của Dương gia. Nhưng còn mẹ tôi thì sao? Mẹ tôi bà chết rồi… anh có biết cảm giác khi nhìn mẹ ở trước mặt từ từ chết đi là như thế nào không?” vẻ mặt Dương Tuyết Oánh vô cùng yên lặng, chỉ là nước mắt ở trong hốc vẫn luôn lưu chuyên: “Bà ấy nói muốn tôi hát cho bà ấy nghe, tôi liền như vậy nắm lấy tay bà, vừa hát vừa nhìn bà cứ như vậy mà chết đi, lắng nghe âm thanh xuyên thấu của máy dò nhịp tim, nhìn bác sĩ đắp miếng vải trắng lên mặt bà, tùy ý bọn họ cứng nhắc mà tách tay tôi và mẹ tôi ra... biết không? Cho đến hiện tại, mỗi đêm tối yên lặng, tôi vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh đó.” Dương Tuyết Oánh nhẹ nhàng nắm tay lại trước mặt: “Tôi không thể nào nắm lấy tay bà ấy nữa... anh có biết đó là loại cảm giác như thế nào không? Nhìn người thân nhất cứ như thế chết trước mặt, tôi lại không thể làm được gì anh có hiểu rõ cảm giác bất lực đó không? Mà tôi lại phải cùng sống chung dưới một mái nhà cùng một họ với kẻ thù, anh biết tôi đau khổ thế nào không? Hai mẹ con Tô Lâm vẫn còn sống rất tốt, nhưng tôi thì lại không còn mẹ nữa! Tôi không có mẹ nữa... cái gì gọi là sinh lão bệnh tử thường tình? Lúc mẹ tôi qua đời mới chỉ 3 mấy tuổi! Anh nói với tôi là một người mới chỉ 3 mấy tuổi đã chết vì bị người thân phản bội gọi là chuyện thường tình? Ha!” dường như Dương Tuyết Oánh nghe thấy chuyện gây cười nhất, cô cười lên, mặc dù là đang cười, nhưng trong mắt cô lại chứa đầy vẻ không cam: “Mà ba tôi thì sao? những lúc tôi cần ông ấy nhất, ông ấy lại kiên quyết đứng về phía đối lập với tôi, anh bảo tôi tha thứ chô ông ấy, nói cho anh biết, tôi trước giờ chưa hề trách ông ấy, gia giáo mà tôi nhận được không cho phép tôi hận ông ấy, không cho phép tôi trách ông ấy... tôi chỉ là thất vọng, một lần lại một lần tin tưởng ông ấy, đổi lại chính là một lần lại một lần thất vọng, tôi mệt rồi... rất mệt rất mệt!”


“Anh...” Thạch Tĩnh Nghiệp nhìn Dương Tuyết Oánh nhưng một câu cũng không nói ra được, lẩm bẩm một hồi, Thạch Tĩnh Nghiệp mới ấp úng nói: “Anh... anh cũng là có ý tốt...”

“Anh có biết tôi hận hai mẹ con Tô Lâm bao nhiêu không?” Dương Tuyết Oánh chất vấn Thạch Tĩnh Nghiệp: “Anh có biết ý tốt của anh đối với tôi mà nói có bao nhiêu tàn nhẫn không?”

“Anh... anh không biết...” Thạch Tĩnh Nghiệp cúi đầu xuống, trong mắt mang theo tự trách.

“Đúng, anh không biết!” Dương Tuyết Oánh cười: “Từ đầu đến cuối anh đều không biết gì cả! Nhưng hôm nay vừa bắt đầu anh liền làm như cái gì cũng biết, toàn là dựa vào những gì anh nghĩ mà cho rằng tôi sai ở chỗ nào, xong chuyện chạy đến xin lỗi, sau khi xin lỗi lại nói một đống câu làm tổn thương người khác! Rõ ràng cái gì anh cũng không biết! Dựa vào cái gì?”

“Anh...” Thạch Tĩnh Nghiệp nghẹn lời, đây là lần đầu anh nhìn thấy một Dương Tuyết Oánh như vậy, cũng là lần đầu tiên nghe người khác chất vấn mình như vậy.

“Anh dựa vào cái gì?” Dương Tuyết Oánh chất vấn Thạch Tĩnh Nghiệp: “Câu nào cũng nói là anh nghĩ, anh cho là, anh cảm thấy, anh hy vọng... anh rõ ràng cái gì cũng không biết! Dựa vào cái gì mà ở đây lớn tiếng không biết xấu hổ nói những lời này với tôi?” nước mắt mà Dương Tuyết Oánh vẫn luôn nhẫn nhịn cuối cùng cũng rơi xuống: “Anh tại sao lại có thể tự cho mình là đúng như vậy? Tại sao anh lại có thể ích kỷ như vậy? Tại sao có thể?”

Thạch Tĩnh Nghiệp ngây ngẩn... anh ích kỷ? Anh hoàn toàn là có ý tốt mà! Anh sống trong một gia đình hạnh phúc, trong nhà mặc dù không dư giả cho lắm, nhưng cha mẹ lại yêu thương lẫn nhau, quan hệ của anh và đứa em trai cũng đặc biệt tốt. Cho nên lúc mà anh nhìn thấy Tô Lâm đáng thương như vậy, anh rất đau lòng, anh cảm thấy một gia đình, không nên đối xử với nhau bằng hình thức này, anh cho là là người một nhà nên hòa thuận chung sống, anh hy vọng một nhà Dương Tuyết Oánh cũng hạnh phúc giống như gia đình anh, như vậy sai sao? anh là có ý tốt mà...

Nhìn thấy biểu tình choáng váng cùng ánh mắt hoang mang của Thạch Tĩnh Nghiệp, Dương Tuyết Oánh lắc lắc đầu lùi lại hai bước: “Anh vẫn không hiểu...”

Lúc này Lục An Nhiên và Lục An Hổ cũng đi đến, Lục An Nhiên mở miệng nói: “Tuyết Oánh, xe dừng ở phía trước, phải đi lên phía trước.”

“Ừm.” Dương Tuyết Oánh nghe vậy liền đáp một tiếng sau đó bước nhanh theo hướng Lục An Nhiên đã chỉ.


Lục An Nhiên và Lục An Hổ vừa định bước đi, liền bị Thạch Tĩnh Nghiệp gọi lại.

“Lục An Nhiên, anh... anh có chuyện muốn hỏi em.” Thạch Tĩnh Nghiệp nhìn Lục An Nhiên nói.

“An Hổ, anh đi trước đi. Tuyết Oánh không biết chiếc xe nào của nhà chúng ta.” Lục An Nhiên nói với Lục An Hổ.

Lục An Hổ cảnh giác nhìn Thạch Tĩnh Nghiệp, xác nhận anh ta không có gì nguy hiểm sau đó mới gật đầu, hướng phía Dương Tuyết Oánh bước đi rời khỏi ánh sáng ngọn đèn đường.

“Thạch học trưởng, anh muốn hỏi em cái gì?”Lục An Nhiên mở miệng hỏi.

“Tuyết Oánh em ấy... có phải là không có biện pháp nào chung sống hòa bình với Lâm Lâm?” Thạch Tĩnh Nghiệp do dự hỏi.

“Đúng.” Lục An Nhiên trả lời khẳng định: “Kiếp này cũng đều không được.”

“Không còn cách nào sao?” Thạch Tĩnh Nghiệp truy hỏi: “Người một nhà hòa hòa thuận thuận không tốt sao? em là bạn tốt nhất của Tuyết Oánh, em nên...”

“Em nên làm thế nào không cần anh đến dạy!” Lục An Nhiên mạnh mẽ ngắt lời Thạch Tĩnh Nghiệp, sau đó xoay người, trước khi rời khỏi quay lưng cười nhạt hỏi Thạch Tĩnh Nghiệp một câu: “Thạch học trưởng, đã có ai nói với anh rằng anh rất tự cho mình là đúng?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận