Sau khi dùng xong bữa tối, Lục An Nhiên mời hai cha con Dương Vệ Quốc đi bộ dạo quanh bờ sông, cho đến khi sắp 11 giờ, Lục An Nhiên mới để hai cha con Dương Vệ Quốc về nhà. Mà lúc hai cha con Dương Vệ Quốc về đến nhà thì cũng đã quá 12 giờ.
Lúc Dương Vệ Quốc vừa nói chuyện với Dương Tuyết Oánh vừa mở cửa nhà ra, một chiếc gối ôm hướng mặt ông đánh tới.
Dương Tuyết Oánh nhanh tay cướp chiếc gối ôm đi sau đó nhìn vào trong nhà, trong phòng khách, hai mẹ con Tô Thiến Liên ngồi tựa vào nhau trên sô pha, Tô Lâm khóc đến hai mắt sưng đỏ, cả đời này cô ta chưa bao giờ phải xấu hổ đến vậy! Vốn dĩ đều trông cậy hết vào đêm nay sẽ có thể thay tên đổi họ, lấy được cuộc sống và địa vị giống như Dương Tuyết Oánh! Cô ta và mẹ mời đến đây bao nhiêu là khách, vốn dĩ là để chứng kiến giây phút đó! Nhưng sự thật như thế nào? Bọn họ trở thành trò cười cho thiên hạ!
Nhìn hai mẹ con tức giận ngập trời, lúc này Dương Vệ Quốc mới nhớ đến chuyện hôm nay là sinh nhật của Tô Lâm, trong mắt có chút áy náy: “Lâm Lâm, chuyện kia...”
“Đã qua 12 giờ rồi...” nước mắt Tô Lâm như chực trào nhìn Dương Vệ Quốc: “Ba... tại sao ba có thể đối xử với con như thế!”
“Lâm Lâm...” Tô Thiến Liên ôm lấy hai vai của Tô Lâm, trên mặt toàn bộ đều là ủy khuất.
“Ba...” Dương Vệ Quốc thật sự đã quên mất, cả đêm nay ông đều chìm đắm trong sự vui vẻ về tiền đồ của con gái, cho nên lúc này, đối với đứa con gái út này ông thật sự cảm thấy rất là áy náy, ông nhéo nhéo cánh mũi của mình: “Lâm Lâm, hôm nay ba vẫn luôn bận công việc, thật sự xin lỗi con... ba...”
“Đều là giả dối!” Tô Lâm chỉ vào Dương Tuyết Oánh vừa khóc vừa tố cáo: “Ba rõ ràng ở bên cạnh chị ấy! Con cũng là con của ba mà! Ba làm sao có thể đối xử với con như vậy!”
“Lâm Lâm, lần này là lỗi của ba! Ba sẽ bù đắp cho con mà!” vẻ mặt Dương Vệ Quốc xin lỗi.
“Bù đắp như thế nào! Ông muốn bù đắp như thế nào! Ông có biết trong bữa tiệc mọi người đều mắng chửi hai mẹ con tôi như thế nào? Tối hôm nay ông và con bé đều không ở đây, tất cả mọi người đều chửi hai mẹ con tôi là tiểu tam và con gái riêng, đều nói chúng tôi không có địa vị gì ở Dương gia!” trạng thái của Tô Thiến Liên cũng có chút kích động, chuyện đã như vậy, điều bà ta cần làm không phải giống như Tô Lâm, mà là nghĩ hết mọi cách chiếm được càng nhiều lợi ích về cho hai mẹ con bà ta càng tốt, như hiện tại thì Dương Vệ Quốc vô cùng áy náy, đúng lúc yêu cầu ông đổi họ cho Tô Lâm! Chỉ cần đổi họ, những chuyện khác đều có thể không truy cứu! Chỉ cần đổi họ, bà ta tự nhiên sẽ có cách khiến Dương Vệ Quốc chỉ nhận một đứa con gái!
“Phụt.” Dương Tuyết Oánh không nhịn được cười ra tiếng.
“Dương Tuyết Oánh!” Tô Lâm nhìn thấy nụ cười của Dương Tuyết Oánh lại càng thêm tức giận, mặc dù Tô Thiến Liên vẫn luôn dặn cô ta nên nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhưng cô ta nhịn không được! Cô ta sắp phát điên lên rồi! Cô ta sắp bị Dương Tuyết Oánh làm cho tức điên rồi: “Dương Tuyết Oánh, cô có ý gì! Có gì mắc cười chứ! Cô đang đắc ý cái gì!”
“Oánh Oánh!” Dương Vệ Quốc quát lớn một tiếng.
“Tiểu tam, con gái riêng...” khóe miệng bên trái của Dương Tuyết Oánh Dương lên lộ ra một nụ cười khinh miệt: “Tôi không cảm thấy bọn họ đang mắng chửi hai người! Tôi thấy đây chính là sự thật mà! Không muốn nghe những lời thật lòng này, thì không cần phải đi xếp hàng để rước lấy nỗi nhục này mà!”
“Con!” Tô Thiến Liên đột ngột đứng dậy: “Dương Tuyết Oánh, con đối xử với dì như thế nào, đều không hề hấn gì, dì nhận! Nhưng Lâm Lâm vô tội!” Tô Thiến Liên lại nhìn qua Dương Vệ Quốc: “Ông xã, nếu như bọn họ không mang chung một cái họ, Lâm Lâm vĩnh viễn sẽ không thể trở thành chị em với Oánh Oánh được!”
“Hơ hơ...” Dương Tuyết Oánh cười nói: “Cho dù có chung một cái họ đi nữa cũng không thể chân chính xem là chị em được!” Dương Tuyết Oánh nhìn Tô Thiến Liên: “Tôi và bà, và Tô Lâm, cả đời này cũng đều không thể trở thành người thân được!”
“Oánh Oánh!” Dương Vệ Quốc nhìn Dương Tuyết Oánh: “Oánh Oánh, con về phòng trước đi.”
“Ba.” Dương Tuyết Oánh hít thở sâu một hơi: “Ba đã từng làm tổn thương con một lần... cầu xin ba đừng để con thất vọng với ba thêm một lần nữa! Đây là yêu cầu cuối cùng của con!” dứt lời Dương Tuyết Oánh quay về phòng của mình, đóng cửa phòng lại, Dương Tuyết Oánh lập tức gọi điện thoại cho Lục An Nhiên: “Alô? Lục An Nhiên?”
“Ừm?” bên kia điện thoại, giọng nói của Lục An Nhiên có chút mệt mỏi và buồn ngủ.
“Cậu ngủ rồi?” Dương Tuyết Oánh hỏi.
“Ừm.” Lục An Nhiên ừm một tiếng, hôm nay cô cũng rất mệt, vừa về đến nhà liền nặng nề ngủ mất.
“Cậu nói không hề sai, Tô Thiến Liên quả nhiên đã bắt đầu ép ba mình, mình dựa theo những gì cậu dạy, đem những gì cậu nói mà nói lại một lần nữa, mới quay về phòng.” Dương Tuyết Oánh nhỏ giọng nói.
“Ừm.” Lục An Nhiên đáp một tiếp: “Như vậy là được rồi, cậu ngủ sớm đi!”
“Như vậy ba của mình sẽ không đổi họ cho Tô Lâm sao?” Dương Tuyết Oánh hỏi.
“Chí ít tạm thời sẽ không.” Lục An Nhiên ngáp một cái nói: “Bọn họ sẽ không bỏ cuộc, dù gì thì sau khi đổi họ thì bọn họ sẽ danh chính ngôn thuận có quyền thừa kế tài sản nhà họ Dương.”
“Vậy mình phải làm sao?” Dương Tuyết Oánh cau mày hỏi, cô không có hứng thú đối với tài sản của Dương thị, nhưng cô không muốn để cho hai mẹ con Tô Lâm quá đắc ý, càng lo lắng là hai mẹ con đó sẽ nổi lòng tham với những di vật mà mẹ đã để lại cho cô......
“Đi bước nào hay bước đó thôi!” Lục An Nhiên ở trong chăn lật mình một cái nói: “Mình đang đợi một thời cơ thích hợp! Nhưng mà, tạm thời thời cơ đó vẫn chưa đến. Tạm thời cậu đành phải chịu khổ 1 chút vậy!” Lục An Nhiên lại ngáp thêm một cái: “Mau ngủ đi! Ngày mai còn phải đi học!”
“Ơ...” Dương Tuyết Oánh cắn cắn môi: “Tạm thời vẫn không thể nói cho mình nghe sao…”
“Còn quá sớm, nếu mình nói cho cậu nghe thì hư chuyện mất.” Lục An Nhiên khẳng định nói: “Cậu vẫn cứ ngoan ngoãn như vậy là được! Ngày mai gặp trên lớp nhé!”
“Vậy thôi… ngủ ngon…” Dương Tuyết Oánh dẫu dẫu môi ngắt điện thoại.
Mà chính xác như những gì Lục An Nhiên đã nói, lần này vì sự áy náy đối với người vợ quá cố và Dương Tuyết Oánh nên Dương Vệ Quốc vẫn chưa cho hai mẹ con Tô Thiến Liên toại nguyện. Ngày thứ hai, nhà họ Dương giống như vẫn chưa hề có chuyện gì xảy ra, Dương Vệ Quốc ăn sáng xong và đứng dậy, lúc này Tô Thiến Liên đưa cho ông chiếc túi đựng văn kiện, đồng thời đặt 1 nụ hôn nhẹ nhàng lên má ông, Tô Lâm thì câu nào cũng gọi ba gọi đến ngọt ngào, mà Dương Vệ Quốc cũng dặn dò Tô Lâm phải cố gắng học hành.
Dương Tuyết Oánh chứng kiến tình cảm gia đình ấm áp của 3 người này, khóe miệng vểnh lên. Đây là cố ý chắc… xem ra Tô Thiến Liên đã rất dụng tâm dạy cho Tô Lâm 1 khóa rồi.
“Chị, chúng ta cùng nhau đến trường đi!” Tô Lâm chầm chầm đi tới gần, cả khuôn mặt đều mang nụ cười vui vẻ.
“Dô dô dô!” Dương Tuyết Oánh cười nói: “Tô Lâm, tôi lại càng tán thưởng bộ dạng hôm qua cô chỉ vào mũi tôi mà mắng đấy!” Dương Tuyết Oánh đeo ba lô lên sau đó bước ra cửa: “Ba, con đi trước đây!”
“Được.” Dương Vệ Quốc gật đầu, đối với sự thay đổi của Tô Thiến Liên và Tô Lâm, Dương Vệ Quốc có chút kinh ngạc, rõ ràng tối hôm qua còn đau lòng, tiếc hận không thôi... nhưng mà không có quan hệ, chỉ cần cả nhà hòa thuận với nhau là được! Ông tin tưởng thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả, chỉ cần qua một thời gian lâu dài, Dương Tuyết Oánh và Tô Lâm nhất định có thể chung sống hòa bình với nhau!
“Ba, con cũng đi đây.” Tô Lâm cũng đeo ba lô của bản thân lên vẻ mặt ủy khuất, cũng khiến cho Dương Vệ Quốc có cảm giác áy náy.
“Trên đường đi học cẩn thận nhé Lâm Lâm.” Dương Vệ Quốc nói.
“Ừm.” Tô Lâm gật đầu sau đó liền rời khỏi cửa nhà. Cô ta phải tiếp tục diễn cho tốt vai diễn của mình, sẽ có 1 ngày cô ta nhất định hung hăng mà đạp Dương Tuyết Oánh ở dưới chân, cô ta nhất định sẽ giành lấy những gì đáng lý phải thuộc về cô ta! Tất cả những thứ của Dương thị đều là của cô ta! Đều chỉ có thể là của cô ta!
Chuyện của Dương Tuyết Oánh tạm thời gác lại, phiền phức của Lục An Nhiên thì nương theo tiếng chuông tan học mà bắt đầu…
Long Ngọc Tinh từ sớm đã có mặt tại văn phòng Hội học sinh chờ đợi Lục An Nhiên theo như cuộc hẹn đã hẹn trước, hôm nay, bất kể như thế nào, anh cũng nhất định phải tỏ tình với Lục An Nhiên thành công, anh muốn cô chính thức bắt đầu biết đến tình cảm của anh. Anh yêu cô… anh muốn cô biết, Long Ngọc Tinh anh yêu cô sâu đậm…
Trong văn phòng Hội học sinh, Long Ngọc Tinh tiếp đón vị khách ghé thăm đầu tiên vốn không phải Lục An Nhiên.
Nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra, Phượng Lập Hành chỉ lộ ra một cái đầu: “Long thiếu! Tôi đưa tới cho cậu 1 thứ tốt nè!”
“Cái gì?” Long Ngọc Tinh có một dự cảm không tốt lành cho lắm: “Cậu muốn làm gì!”
“Theo như cách nói của Hoàng Oanh thì, tôi tới là cho cậu giúp đỡ!” Phượng Lập Hành tiến vào văn phòng Hội học sinh, đặt một chiếc túi màu đen trước mặt anh: “Mỗi một bộ đều là tác phẩm kinh điển đã được tôi cùng Hoàng Oanh giám định qua, cậu nhất định sẽ thích!”
“Tôi không cần! Đem đi!” Long Ngọc Tinh liếc Phượng Lập Hành một cái.
“Khách sáo gì chứ! Đều là đồ tốt cả! Quốc gia nào cũng có!” Phượng Lập Hành ái muội chớp mắt nói: “Tôi để đồ ở đây cho cậu đấy! Buổi tối về nhà cậu học hỏi một chút, cũng là vì hạnh phúc chung thân của cậu thôi...”
“Đem đi!” Long Ngọc Tinh lạnh giọng nói.
“Tôi đi đây! Bái bai! Cậu cứ tiếp tục đợi An Nhiên của cậu nhé!” Phượng Lập Hành bước lớn ra khỏi văn phòng. Anh hoàn toàn có thể dự kiến trước bộ dáng sau đó khi mà Long Ngọc Tinh cảm ơn cậu.
Nhưng mà, bình tĩnh mà xem xét, anh còn chưa từng thấy qua việc Long Ngọc Tinh cảm kích người khác đên rơi lệ đâu! Nếu như chuyện này tiến hành thuận lợi, nói không chừng anh sẽ là người đầu tiên nhận được vinh dự này!
Phượng Lập Hành vừa mới đi đến khúc ngoặt của hành lang liền nhìn thấy Lục An Nhiên chân như đeo chì đang đi tới, tâm tình cực tốt nên Phượng Lập Hành liền chào hỏi với Lục An Nhiên: “An Nhiên! Hé lô!”
“Phượng Hội trưởng.” Lục An Nhiên cười: “Lần trước còn chưa cảm ơn nữa...”
“Lần trước?” Phượng Lập Hành suy nghĩ: “Là chuyện tôi mang lễ vật bù thêm cho mẹ em sao?”
“Còn có chuyện trước đây anh trai anh giải vây giúp tôi.” Lục An Nhiên cười cảm ơn.
“Phượng Lập Hiến...” tươi cười trên khuôn mặt Phượng Lập Hành lập tức biến mất: “Lục An Nhiên, tôi cho em một lời khuyên chân thành! Cách anh ta xa một chút!”
“Cái gì?” Lục An Nhiên sửng sốt, hôm đó dựa theo những gì mà Phượng Lập Hiến đã nói, cô còn nghĩ rằng tình cảm anh em của hai người này thật tốt?
“Anh ấy là một người vô cùng nguy hiểm.” Khuôn mặt Phượng Lập Hành nghiêm túc.
“......” Lục An Nhiên mím mím miệng, kéo kéo khóe môi: “Cảm ơn lời khuyên của anh! Em sẽ ghi nhớ!”
Sau khi nghe xong, Phượng Lập Hành lại hồi phục nụ cười lúc nãy: “Chúc em cùng với Long phó hội trưởng chơi vui vẻ nhé!” âm thanh vừa vang lên, Phượng Lập Hành liền kéo dài bước chân, tiểu Hoàng Oanh của anh vẫn còn đang đợi anh đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...