Đại học năm 3 khai giảng chỉ mới 1 tuần, kỳ thi khảo sát của khoa luật đã bắt đầu.
Chỉ ôn tập nửa tháng, đối với cuộc thi lần này, Cố Thanh không quá nắm chắc, sầu não và lo lắng là có, nhưng cậu cũng sợ giáo sư thất vọng, cậu biết giáo sư rất kỳ vọng vào mình.
Có thể là bởi vì định tử chiến đến cùng, nên khi chính thức thi viết hôm đó, Cố Thanh vốn khẩn trương cũng đã bình tĩnh lại.
Cố Thanh rất may mắn, cả 4 đề thi tất cả đều là học thuộc, cậu khó tránh khỏi kích động, trả lời rất thuận lợi; buổi chiều thi nói, Cố Thanh lúc đầu bị giảng viên môn luật hình sự làm khó dễ, bị hỏi tới mức không biết trả lời thế nào, may mà có giảng viên khác giải vây, sau đó hỏi thêm 1 đề, là câu Cố Thanh quen thuộc, cậu nghĩ mình đáp không sai. Chỉ là đề thứ nhất thật không ổn, Cố Thanh có chút không yên lòng.
Cố Thanh cho rằng mình sẽ phải khổ sở 1 trận, nhưng khi cậu thấy Tần Lực Dương ôm Tần Gia Bảo đứng ngoài cổng trường chờ mình, trong lòng liền trở nên thoải mái, đầu óc cũng đã thanh tĩnh. Mặc kệ thế nào, cậu còn có người nhà và bạn đời yên lặng ủng hộ, mà cậu cũng đã cố hết sức, còn lại chỉ có thể trông vào vận khí.
Lại qua một tuần, là ngày có kết quả thi.
Cố Thanh và Phương Tử Nhạc sáng sớm đã chạy tới trường, bảng thông báo ngoài phòng giáo vụ đã chật ních sinh viên, hai người bị đẩy ra phía sau, nhìn nhau, bất đắc dĩ cười, quyết định đi thư viện trước.
Chờ hai người quay lại, bảng thông báo đã bớt người. Cố Thanh và Phương Tử Nhạc thoải mái đi tới phía trước.
“A, Cố Thanh, mau nhìn, tên của tôi này, ” Phương Tử Nhạc che miệng hét lên, nắm cánh tay Cố Thanh kinh hỷ chỉ vào bảng thông báo,”Cố Thanh, thật sự là quá tốt, tôi qua rồi.”
Bốn người trong phòng ký túc xá của Cố Thanh, ngoài Ngô Hạo còn đang trao đổi sinh viên ở nước M, phải tháng 2 sang năm mới có thể trở về, cha mẹ Hàn Duy còn chưa từ bỏ ý định, đang muốn cho con xuất ngoại du học, bọn họ nghĩ 2 người nếu có khoảng cách thì tình cảm của Hàn Duy và Phương Tử Nhạc sẽ trở nên phai nhạt, rồi tự nhiên mà chia tay, vậy mà, Hàn Duy trực tiếp cắt điện thoại cự tuyệt. Hàn Duy có dự định riêng, hắn muốn cùng bạn học gây dựng sự nghiệp, liên quan đến pháp luật, hắn thích kinh tế và thương mại; Tử Nhạc giống Cố Thanh, đều chọn học lên, chỉ là Phương Tử Nhạc đối với sát nhân, cướp và các loại tội phạm hình sự có chút mâu thuẫn khó hiểu, nên không chọn hình pháp, mà chọn chuyên ngành về bản quyền tri thức và sở hữu tài sản.
Muốn nói việc Phương Tử Nhạc lại thích chuyên ngành này thì cũng là 1 câu chuyện. Phương Tử Nhạc là một thanh niên thích nghệ thuật, thường ngày thích chôn mình trong thư viện xem các loại tiểu thuyết kinh điển; dần dần, thư viên không thể thõa mãn được cậu ta, nên đã chuyển sang tiểu thuyết trên internet. Dần dà, cậu ta cũng có chút cảm hứng, bắt đầu tự viết.
Sau đó là ký hợp đồng, thông báo, gia nhập đó là đương nhiên.
Chỉ là trên internet, ngoại trừ tác giả, độc giả, còn có loại người thứ ba, đó chính là đám đạo văn đáng thẹn. Tiểu thuyết của Phương Tử Nhạc ở trang web cậu ta ký hợp đồng rất được hoan nghênh, cũng bị đạo văn nhiều. Phương Tử Nhạc học luật, cậu hiểu rõ đạo văn là trái với quyền bảo vệ tri thức và quyền tài sản, vì thế cậu ta nghiên cứu không ít những vụ án và pháp luật nước nhà, thậm chí thỉnh giáo giảng viên môn này.
Nhiều lần hỏi thăm, Phương Tử Nhạc dần quen thuộc với giảng viên quyền bảo vệ tri thức và quyền tài sản, giảng viên thấy cậu ta có hứng thú, nên hỏi cậu ta có nghĩ đến việc làm nghiên cứu sinh, theo mình hay không.
Phương Tử Nhạc vốn đã nghĩ đến tiếp tục đào tạo sâu, hơn nữa cậu ta đối với môn này cũng rất hứng thú, đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Tên Cố Thanh xuất hiện gần cuối bảng, nhưng rốt cuộc cũng qua. Cố Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Gây dựng sự nghiệp cần kinh nghiệm, tuy rằng vấp phải khó khăn là không thể tránh được, nhưng Hàn Duy vẫn không hy vọng mình cứ mơ hồ, từ khi khai giảng hắn đã đi thực tập ở 1 công ty thương mại bên ngoài, ông chủ coi trọng hắn, thậm chí nói giữ hắn lại. Hàn Duy tạm thời không muốn đắc tội ông chủ, mượn cớ thoái thác.
Hàn Duy buổi tối thực tập quay về trường, biết được Phương Tử Nhạc và Cố Thanh đều thi đậu lên nghiên cứu sinh, liền đưa ra lời mời làm ông chủ đãi khách, chúc mừng 2 người.
Cố Thanh cảm thấy mình khổ cực hơn nửa tháng, thỉnh thoảng thả lỏng cũng không tệ, huống chi ba người họ đã lâu chưa tụ tập, Cố Thanh cũng rất hoài niệm.
Cố Thanh biết Tần Lực Dương hôm nay có hội nghị quan trọng, liền không gọi hắn đến, nhưng cậu lại sợ Tần Lực Dương không tìm được mình, nên nhắn tin sang, nói là đã thi đậu, đêm nay muốn cùng bọn Phương Tử Nhạc đi ra ngoài ăn chúc mừng, bảo hắn đừng lo lắng.
Hàn Duy đang chơi cổ phiếu, Cố Thanh tình cờ nghe Phương Tử Nhạc nhắc tới trong 1 lần nói chuyện phiếm.
Phương Tử Nhạc dường như không thích Hàn Duy chơi cổ phiếu, vì thế, cậu ta và Hàn Duy cãi nhau vài lần. Cố Thanh có thể hiểu rõ tính cách Phương Tử Nhạc, dù sao cổ phiếu rất mạo hiểm, họ đều chỉ là sinh viên, năng lực phiêu lưu hữu hạn.
Hàn Duy không muốn cãi nhau với Phương Tử Nhạc, nên lén gạt cậu ta chơi cổ phiếu, sau đó cũng được chút tiền lời, hắn liền mua một chiếc xe, bình thường đi lại đều tiện lợi. Phương Tử Nhạc cũng vì vậy mà biết Hàn Duy lại chơi cổ phiếu, cậu ta muốn trách cứ, nhưng thấy Hàn Duy làm khá tốt, hơn nữa Hàn Duy mỗi ngày dỗ ngon dỗ ngọt, còn chủ động nộp lên sổ tiết kiệm đã tăng lên 10 lần của mình, Phương Tử Nhạc lúc này mới không truy cứu nữa.
Ngồi trên chiếc xe Hàn Duy mới mua không lâu, Phương Tử Nhạc ngồi ở ghế phó lái không ngừng cong môi cằn nhằn Hàn Duy xoa hoa lãng phí, chẳng tiết kiệm, Hàn Duy vẫn gật đầu mềm giọng thừa nhận mình sai, phát thệ lần sau mua sắm nhất định hỏi Phương Tử Nhạc trước, Cố Thanh trong lòng thấy ấm áp, sung sướng nở nụ cười, cậu vui mừng Hàn Duy là 1 người đàn ông tốt, hắn luôn vì tương lai của mình và Tử Nhạc mà phấn đấu.
Quay đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ, nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, đèn nê ông sáng lạng nhiều màu, chiếu sáng bầu trời đêm, trên đường người đi lại không còn vẻ mệt mỏi ban ngày, vẻ mặt nhàn nhã tươi cười dạo chơi. Ban đêm, chính là lúc đẹp nhất để đi dạo.
Cố Thanh đột nhiên càng thêm trông mong vào tương lai.
Hàn Duy dừng xe trước 1 quán bar, Cố Thanh và Phương Tử Nhạc hoảng sợ, với quan niệm của 2 người, quán bar đều là nơi hỗn tạp, hoàn cảnh không sạch sẽ, chí ít không thích hợp với họ.
“Lần trước tôi đã cùng đồng nghiệp tới đây, chỗ này rất khá.” Đưa chìa khóa cho người giữ cửa, Hàn Duy quay đầu cười với Cố Thanh và Phương Tử Nhạc đề cử nói.
“Anh thường đến à?” Phương Tử Nhạc híp mắt, ánh mắt sắc bén, thẳng tắp bắn về phía Hàn Duy.
Hàn Duy thông minh ôm lấy vai Phương Tử Nhạc, cười hì hì giải thích: “Sao có thể a, cũng không quá ba lần, đều là để xã giao và buôn bán, ông chủ tới, anh là nhân viên nhỏ, không thể từ chối a. Em thử hỏi Cố Thanh đi, vị kia nhà cậu ấy đi những chỗ còn hơn thế này a, mà số lần cũng nhiều hơn anh.”
Phương Tử Nhạc hừ một tiếng, không phản bác, cậu ta biết việc buôn bán xã giao đều cần phải vậy, không phải do người này, cậu ta cũng tin tưởng Hàn Duy sẽ không lăng nhăng sau lưng mình.
Vì chúc mừng Cố Thanh và Phương Tử Nhạc thi lên nghiên cứu sinh thuận lợi, Hàn Duy đã thuê 1 phòng, uống rượu, nói chuyện phiếm, rất thuận tiện. Nhưng khi Phương Tử Nhạc nghe ngóng giá tiền, thì thế nào cũng không đồng ý, cậu ta chỉ chỉ 1 chổ trong góc phòng dùng bức rèm che cách tương đối kín đáo, nghĩ chỗ này cũng không tệ.
Cố Thanh cũng là tán thành ý kiến của Phương Tử Nhạc, bọn họ đều cần tiết kiệm, người chưa từng biết đến cái nghèo, như Hàn Duy, Tần Lực Dương vung tiền như rác, họ không thể quen được.
Hai so với một, Hàn Duy bất đắc dĩ chịu thua.
Như lời Hàn Duy, bầu không khí quán bar không tệ, âm nhạc không ầm ĩ như Cố Thanh và Phương Tử Nhạc tưởng tượng, mà lại nhẹ nhàng như nước chảy, phiêu đãng qua tai, mềm mại thoải mái.
Cố Thanh nhấp 1 ngụm nhỏ chất lỏng trong cái ly trong suốt, rượu cốc-tai bỏ thêm đá, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái mát lạnh, lại có mùi bạc hà nhàn nhạt chảy qua đầu lưỡi xuống cổ họng.
Cố Thanh rất thích loại rượu mát lạnh này.
Cố Thanh tửu lượng không tệ, bình thường ở nhà cũng sẽ uống cùng Tần Lực Dương, ở đây có nhiều loại rượu nổi tiếng nhưng Cố Thanh không thể phân biệt được, rượu vào miệng cậu, đều chỉ còn lại một vị —— đắng. Tần Lực Dương trước đó còn muốn bồi dưỡng khả năng phẩm rượu của Cố Thanh, nhưng sau đó, phát hiện vô ích, cũng không miễn cưỡng, rượu trong tủ cũng dần dần xuất hiện nhiều loại tùy ý có thể thấy được như rượu đế.
Có lẽ là uống rượu hơi nhiều, Cố Thanh có chút trướng bụng, vào WC một chuyến; khi cậu trở về, âm nhạc lúc trước kia đã kết thúc, thay thế bằng 1 điệu nhạc cuồng dã, màng tai Cố Thanh suýt nữa là bị thủng, bịt lỗ tai, bước nhanh đi qua khu trung tâm quán bar, ai ngờ, đối diện đột nhiên đụng trúng 1 người, thân thể một thăng bằng Cố Thanh và người đối diện đều bị ngã xuống đất.
Khuỷu tay bị trầy da, Cố Thanh không kịp xử lý lập tức nâng người bị đụng ngã dậy, ở giữa quán bar nhiều người, nếu như vô ý, bị người khác đạp trúng thì sẽ nguy hiểm.
Cố Thanh lúc này mới nhìn rõ người bị mình đụng trúng là 1 cô gái mặc vái ngắn màu hồng, vóc người cao gầy nóng bỏng, trang điểm kĩ lưỡng. Cố Thanh nhìn cô gái kia vài giây, không phải bị vẻ ngoài của đối phương mê hoặc, mà là cậu cảm thấy cô gái này có chút quen mặt, nhưng cậu nghĩ mãi, vẫn nghĩ không ra.
Cố Thanh đỡ người dậy, lại nhìn hai mắt, nhưng vẫn không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.
“Thế nào, anh đẹp trai, muốn bao tôi à?”
Cô gái đang say này như đang khiêu khích Cố Thanh, khóe miệng cong lên.
Cố Thanh cau mày, cô gái này nói quá suồn sã, cậu không thích, Cố Thanh thấy đối phương không giống như có việc gì, buông tay rời đi.
“A, đồ đàn ông đê tiện vô sỉ!”
Cô gái kia lại gọi 1 ly rượu, uống một hơi cạn sạch, xoay người đi tới sân khấu, theo âm nhạc thoả thích lắc lư dáng người xinh đẹp.
“Cố Thanh, sao đi lâu như vậy?”
Phương Tử Nhạc tửu lượng kém, chỉ uống một chút, nhưng hai gò má đã đỏ hết lên.
“Không có việc gì, không cẩn thận bị người đụng vào,” Cố Thanh ngượng ngùng cười, như là nghĩ tới gì đó, Cố Thanh nhịn không được hiếu kỳ hỏi, “Tử Nhạc, cô gái mặc váy ngắn màu hồng bên kia, cậu có biết không?”
“Được a, Cố Thanh, chỉ đi WC, mà cũng có thể giúp nhà người ta ngoại tình sao.” Hàn Duy nghe Cố Thanh giới thiệu con gái cho Phương Tử Nhạc, trong lòng không vui ý, đầy mùi dấm chua trả lời.
“Anh đừng nói nhảm!” Phương Tử Nhạc nhíu mày quát bảo Hàn Duy không được nói bậy, quay đầu nhìn sang sân khấu, đột nhiên a một tiếng hét lớn: “Cố Thanh, đây không phải đàn chị Trần Tuyết sao?”
“Đàn chị?”
Cố Thanh lại nhìn cô gái nóng bỏng trên sân khấu, tỉ mỉ so sánh, đúng là cô gái này rất giống đàn chị Trần Tuyết, chỉ là đàn chị luôn nghiêm trang, cậu mới không lập tức nhận ra.
“Đàn chị, sao có thể như vậy?” Cố Thanh nghi vấn nói, trong ấn tượng của cậu, đàn chị Trần Tuyết luôn nghiêm túc như thẩm phán, học hành thì luôn đứng đầu bảng, được học bổng, là 1 người thanh lệ ưu nhã, so với người cậu vừa thấy thì lại rất thô tục phóng đãng, thật sự là 1 trời 1 vực.
“Ai, đàn chị rất đáng thương.” Phương Tử Nhạc thở dài, trong giọng nói có chút tổn thương bởi vì bất công, “Đàn chị là người của nghệ thuật, âm nhạc vũ đạo đều rất lợi hại, trước đó chị ấy còn tham gia tiết mục tuyển người đẹp của đài truyền hình HN, nhưng thất bại. Tôi đã nghe chị ấy hát, rất hay, tài múa cũng giỏi, kết quả vẫn không thể vào vòng trong. Cậu biết không, chị ấy vì để tham gia tiết mục đó, không chỉ xin bảo lưu, thậm chí còn từ chối học bổng của Havard.”
Nghe Phương Tử Nhạc nói như thế, Cố Thanh cũng dang nhớ lại đàn chị Trần Tuyết mỗi năm vào lễ hội đều có tiết mục đơn ca, giọng hát ngọt ngào, giàu cảm xúc, Cố Thanh rất có ấn tượng.
“Sao lại trượt?”
Đàn chị thông minh giỏi giang, nếu đã chọn bỏ đi cơ hội xuất ngoại du học vô cùng tốt kia, thì hẳn đã chắc chắn vào khả năng của mình mới đúng, trong ấn tượng của Cố Thanh, Trần Tuyết chưa bao giờ là 1 cô gái mù quán dễ kích động.
“Này, tôi cũng không rõ lắm, nghe nói, ” Phương Tử Nhạc cẩn thận nhìn bốn phía, sau đó cúi đầu bám nói nhỏ bên tai Cố Thanh, “Tôi nghe bạn học nói, là bởi vì có 1 giám đốc công ty giải trí muốn bao dưỡng chị ấy, bị chị ấy cự tuyệt.”
Thân thể cứng đờ, Cố Thanh đột nhiên nhớ tới lời châm chọc vừa rồi, hiện tại cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao đối phương lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Cố Thanh lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua đàn chị trên sân khấu, yên lặng thở dài, trong lòng thầm tiếc cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...