Edit : Mạc Diễm
Hạ Trì Uyển vừa đi đến một chỗ khúc quanh, Chu Khải Lương từ phía sau lưng bỗng dưng nhảy chồm tới.
"Nhị tiểu thư, tiểu sinh nhớ muốn chết rồi!"
Nhìn thấy mỹ nhân đang gần ngay trước mắt, chỉ cần vươn tay là là có thể chạm tới, Chu Khải Lương chảy nước miếng tràn lan, hai mắt tỏa ra ánh sáng màu xanh.
Nghe thấy giọng nói của Chu Khải Lương, Hạ Trì Uyển né rất nhanh sang bên cạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Lập tức, Bão Cầm và Thạch Tâm xuất hiện từ phía sau Chu Khải Lương, đem bao tải chụp lên đầu hắn, bắt đầu tay đấm chân đá.
Hạ Trì Uyển cứ đứng im nhìn tận mắt Chu Khải Lương bị Bão Cầm và Thạch Tâm chụp bao lên đầu.
Vì thế, Chu Khải Lương ở trong bao tải là tình cảnh như thế nào, Hạ Trì Uyển tất nhiên hiểu rõ.
Hạ Trì Uyển khẽ nhấc váy lên, tiếp theo, giơ chân nhỏ, hung hăng giẫm lên vị trí dưới háng của Chu Khải Lương.
Nếu không phải chỗ đó của Chu Khải Lương quấy phá, t*ng trùng lên não, đời trước, nàng cũng sẽ không bị những người này làm hại thê thảm như thế.
Một cước kia của Hạ Trì Uyển, không nương chân một chút nào, đạp cho Chu Khải Lương oa oa kêu to.
Bão Cầm và Thạch Tâm liều mạng đánh Chu Khải Lương, một bên đánh còn một bên hô to.
"Có ai không, bắt hái hoa tặc a, bắt hái hoa tặc a!"
Gã sai vặt trong phủ nghe thấy tiếng kêu của Bão Cầm và Thạch Tâm, chạy tới nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang lạnh lùng đứng đó, nhao nhao vén lên tay áo, mà bắt đầu đánh.
Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Khải Lương bị đánh đến mức hét lên không ngừng.
Chu Huyền Trữ trốn sau núi giả thấy được một màn như vậy, tấm tắc khen thú vị.
"Nữ tử này, cực kỳ lợi hại, một cước kia, mạnh mẽ đầy uy lực nha."
Chu Huyền Trữ cảm thấy một cước kia của Hạ Trì Uyển là muốn phế đi tử tôn căn của Chu Khải Lương mà.
Chu Khải Lương và hoàng gia cùng họ Chu, nhưng hắn ta lại có tình tình này, Chu Huyền Trữ thật ra cũng không quá thoải mái, cho nên vui vẻ đứng xem Hạ Trì Uyển hung hăng dạy dỗ Chu Khải Lương.
"Tự làm tự chịu."
Nghe thấy Chu Huyền Trữ nói như vậy, Lê Tự Chi lạnh lùng nói một câu.
Hạ Trì Uyển ở đây vừa có động tĩnh, Hạ Tử Hiên bên kia vội vàng mang theo mọi người đuổi tới, trong lòng tung tăng như chim sẻ, trên mặt lại trấn định như thường.
Trước lúc Hạ Tử Hiên mang theo Chu Huyền Khải đến đây, Chu Huyền Trữ và Lê Tự Chi đã hiện thân, xuất hiện ở bên cạnh Hạ Trì Uyển.
Lúc Hạ Tử Hiên đuổi tới, cũng không nhìn thấy hình ảnh mình tưởng tượng, thoáng nhíu mày.
Chu Khải Lương người đâu?
Hạ Phù Dung cũng rất là thất vọng, nàng còn cho rằng mình có thể nhìn thấy Hạ Trì Uyển và một nam nhân xa lạ đang ôm nhau chứ.
Thấy tất cả mọi người đều đã xuất hiện, Hạ Trì Uyển hơi híp mắt, sau đó đi tới trước mặt Hạ Tử Hiên.
Hạ Trì Uyển giật giật tay áo của chính mình, một phong thơ cứ như vậy rơi khẽ xuống, bị Hạ Trì Uyển đá đến dưới váy Hạ Phù Dung.
"Đại đệ, hái hoa tặc đã đến trong phủ rồi."
Hạ Trì Uyển chỉ chỉ Chu Khải Lương bị bao tải chụp lên.
Bão Cầm và Thạch Tâm vội vàng bổ sung, "Thưa đại thiếu gia, tên tặc tử này, vậy mà lại lặng lẽ đi theo phía sau tiểu thư, định làm loạn!"
Hạ Tử Hiên nhíu chặt chân mày, hái hoa tặc?
Hạ Tử Hiên nhìn về phía bao tải, nghe thấy thanh âm buồn bã kêu đau, trong lòng đã hiểu.
"Nhị tỷ, tỷ đã hiểu lầm, người bị ngươi đánh chính là bằng hữu ta mời đến, cũng là cống sinh năm nay lên kinh đi thi."
"Đại đệ, bằng hữu của đệ lúc nào biến thành hái hoa tặc rồi vậy?"
Hạ Trì Uyển kinh ngạc mà nhìn Hạ Tử Hiên, Hạ Tử Hiên liếc mắt nhìn Nghiễn Thai một cái, Nghiễn Thai vội vàng mở bao tải, thả Chu Khải Lương đi ra.
"Chu huynh, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Tử Hiên không để ý tới lời nói của Hạ Trì Uyển, mà là trực tiếp quay sang Chu Khải Lương hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...