Vì thế, Hạ Phù Dung cắn chặt hai hàm răng, không muốn trả vòng tay noãn ngọc lại cho Hạ Trì Uyển, bởi vì một đôi vòng noãn ngọc này có giá trị xa xỉ.
Hôm nay nếu như nàng buông tay, không chừng cả đời này nàng cũng không có may mắn lại được đeo nó nữa.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hạ Tử Hiên thật vất vả mới hết cấm túc để liên hệ với bạn bè bên ngoài, mặc dù sau khi trải qua chuyện dịch đậu mùa, mọi người đều đối xử với Hạ Tử Hiên có chút không giống với lúc trước.
Nhưng chỉ cần một ngày Hạ Bá Nhiên chưa có hoàn toàn vứt bỏ đứa con trai Hạ Tử Hiên này, như vậy người ở bên ngoài, tự nhiên cũng sẽ không bài xích Hạ Tử Hiên trưởng tử của tướng phủ.
Chỉ là Hạ Tử Hiên vừa mới mời hảo hữu đến tướng phủ ngồi một chút, ai biết chợt nghe thấy tin tức Hạ Trì Uyển và Hạ Phù Dung đang ầm ĩ.
Vừa nghe thấy tên Hạ Trì Uyển, Hạ Tử Hiên đã cảm thấy đau đầu nhức óc.
Hạ Tử Hiên hận không thể nghịch chuyển thời gian, thay đổi sai lầm của Hạ Phù Dung một lần.
Nếu không phải ngày đó Hạ Phù Dung đá một cước kia, Hạ Trì Uyển sao có thể thông suốt, sau đó không ngừng đối đầu với bọn họ.
Nói cách khác, không chừng với tính cách trước kia của Hạ Trì Uyển, hắn chẳng những đã là trưởng tử của tướng phủ, mà còn là đích trưởng tử rồi!
Sai một ly, đi ngàn dặm!
"Tử Hiên, đệ đã đến rồi, mau giúp tỷ đi!" Hạ Phù Dung ánh mắt rối loạn, lớp trang điểm trên mặt cũng không còn nhìn rõ.
Thấy dáng vẻ của Hạ Phù Dung không còn một chút đoan trang nào, Hạ Tử Hiên khe khẽ thở dài trong lòng, hắn không thể không thừa nhận, tỷ hắn hoàn toàn không bằng Hạ Trì Uyển.
Rõ ràng Hạ Trì Uyển cũng là người trong cuộc, thế nhưng y phục của Hạ Trì Uyển không hề lộn xộn, dung nhan đoan chính, trên mặt lạnh nhạt.
Nhìn từ bên ngoài, Hạ Trì Uyển giống như chỉ đang thương lượng việc gì đó với Hạ Phù Dung vậy.
Mà thứ tỷ của mình thì sao nào, bộ dáng thê thảm giống như cha mẹ vừa qua đời, như thể trời sập đất sụt vậy, thật sự là khó coi.
Thu di nương hít một hơi, ổn định lại tâm tình của mình, xem ra, nàng bị kích thích bởi mấy chuyện gần đây, vậy mà lại bị mất bình tĩnh trước Hạ Trì Uyển.
Thu di nương đi tới, bắt được tay Hạ Trì Uyển và Hạ Phù Dung, bởi vậy Hạ Trì Uyển sẽ không thể làm khó Hạ Phù Dung thêm được nữa.
"Uyển nhi, mới vừa rồi là di nương không biết chừng mực, vòng tay này vốn dĩ thuộc về tỷ tỷ, trả lại cho con cũng là việc phải làm.
“Di nương!" Nghe thấy Thu di nương đáp ứng trả vòng tay lại cho Hạ Trì Uyển, Hạ Phù Dung tức thì không vui.
Nàng ăn đau khổ nhiều như vậy, chẳng phải là đều phí công rồi sao!
Thu di nương liếc mắt trấn an Hạ Phù Dung xong, sau đó nhìn về phía Hạ Trì Uyển.
"Uyển nhi, Tử Hiên đã trở về được một thời gian rồi mà còn chưa đến phủ Đại Tướng quân để thăm hỏi, không bằng lúc nào đó, con đưa Tử Hiên đi đi."
Thu di nương biết rõ, Đại Tướng quân phủ căn bản là không muốn tiếp nhận người một phòng mình.
Tử Hiên muốn có tiền đồ, chỉ dựa vào tướng gia là không được, nếu như có thể được Đại Tướng quân phủ giúp đỡ hỗ trợ, thì mới có thể lên như diều gặp gió.
Tử Hiên muốn đi vào cửa của Đại Tướng quân phủ, chỉ có thể dựa vào Hạ Trì Uyển.
Khóe miệng Hạ Trì Uyển hơi nhếch lên, lúc này rồi mà vẫn dám đặt điều kiện với nàng, nằm mơ đi!
"Tử Hiên vốn dĩ có quan hệ với Đại Tướng quân phủ, Tử Hiên nếu như muốn đi thăm ông ngoại, cũng không có ai ngăn cản đệ ấy."
"Hạ Trì Uyển, ta đây cho dù chết cũng không trả lại cho ngươi đấy." Hạ Phù Dung thét lên một tiếng, cảm thấy Hạ Trì Uyển giống như một kẻ bủn xỉn vắt cổ chày ra nước, một miếng cũng không chịu nhả ra.
"Tốt, vậy thì ngọc đá cùng vỡ là được rồi!" Nghe thấy Hạ Phù Dung uy hiếp, Hạ Trì Uyển lạnh lùng cười, dứt khoát túm lấy tay Hạ Phù Dung, vọt tới góc bàn.
Mắt thấy Hạ Trì Uyển sắp đập vòng ngọc vào góc bàn cho vỡ ra, Hạ Phù Dung đau lòng hết sức, tay lúc trước luôn luôn nắm chặt, lập tức buông ra!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...