Nghe được lời nói của Hạ Trì Uyển, Hạ Bá Nhiên không biết mình nên tức giận hay nên cười nữa.
"Ngươi đã biết đại tỷ ngươi gặp chuyện khó xử, vì sao không ra tay giúp nàng một lần chứ?"
Hạ Bá Nhiên dường như đã cho rằng, hai biện pháp dùng rượu mạnh và dấm là do Hạ Trì Uyển nghĩ ra, cho nên Hạ Trì Uyển nhất định cũng có biện pháp giải quyết.
"Con thật sự cũng muốn giúp đại tỷ lắm, nhưng mà tiếc là con đâu có thông minh như đại đệ và đại tỷ, đâu nghĩ ra được mấy biện pháp đó, cho nên cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, trong lòng rất muốn mà giúp không nổi ạ."
Thấy Hạ Trì Uyển quyết định giả ngu đến cùng, Hạ Bá Nhiên giận đến mức lồng ngực phập phồng.
Công lao của hai biện pháp sử dụng rượu và dấm đã được tính ở trên đầu Hạ Phù Dung và Hạ Tử Hiên rồi.
Bây giờ Hạ Bá Nhiên có muốn bức bách Hạ Trì Uyển thì cũng chẳng có cách nào, bởi vì nếu như mọi chuyện vỡ lở ra, Hạ Tử Hiên và Hạ Phù Dung lập tức phải đối mặt với tội khi quân.
Hạ Trì Uyển đã không chịu hợp tác, Hạ Bá Nhiên biết rõ cho dù nói nhiều hơn nữa cũng là uổng công, đành phẩy tay áo bỏ đi.
"Lão gia, hiện tại người trong phủ chúng ta đều không ra ngoài được, làm sao bây giờ?" Quản gia đầu đầy mồ hôi tiến vào thư phòng của Hạ Bá Nhiên.
Thấy bộ dáng chật vật của quản gia, Hạ Bá Nhiên cau mày lại.
"Có chuyện gì xảy ra?"
"Bên ngoài tướng phủ có rất nhiều dân chúng tụ tập, vẫn luôn ném trứng thối và lá rau ôi thiu vào tướng phủ. Các nô tài đi ra ngoài, đều bị người ta nhổ nước miếng."
Có thể nói, bởi vì liên quan đến đại tiểu thư và đại thiếu gia, thanh danh của toàn bộ tướng phủ đều trở nên khó ngửi rồi.
Dịch đậu mùa không có làm chết bao nhiêu người dân Đại Chu, nhưng mà bởi vì rượu mạnh và dấm chua, trái lại đã bức tử không ít người, ngay cả chuyện bán vợ bán con gái, vứt bỏ người già và trẻ nhỏ cũng đã xảy ra rồi.
Vì thế, người Đại Chu quốc cảm thấy Đại công tử và đại tiểu thư của tướng phủ chính là tai họa!
Nghe thấy tướng phủ bị ném trứng thối, mặt mày Hạ Bá Nhiên cũng biến xanh mét.
"Tiểu thư, Vu ma ma đã đến." Thạch Tâm dẫn Vu ma ma tiến vào trong phòng Hạ Trì Uyển.
"Vu ma ma."
Gặp lại Vu ma ma, Hạ Trì Uyển chỉ cảm thấy thân thiết bội phần.
Vu ma ma cũng là ma ma của Vân Thiên Độ, chẳng qua lúc đầu khi mà Vân Thiên Độ gả cho Hạ Bá Nhiên, chỉ dẫn theo một ma ma tới.
Bởi vì con dâu của Vu ma ma sinh con, Vân Thiên Độ nhớ đến tình cảm với Vu ma ma nên đã để cho Vu ma ma lưu tại trong phủ tướng quân.
"Tiểu tiểu thư." Thấy Hạ Trì Uyển thân thiết với mình như vậy, trong lòng Vu ma ma cực kỳ vui vẻ.
Nhìn nàng cùng với tiểu thư nhà mình có khuôn mặt tương tự nhau, trong lòng Vu ma ma trăm mối ngổn ngang.
Lúc trước toàn bộ kinh đô, có danh tiếng của ai có thể che lấp được tiểu thư nhà bà chứ, hôm nay tiểu tiểu thư lớn lên cũng là hết sức xuất sắc.
Tiểu tiểu thư càng lớn càng giống mẫu thân, trong lòng Vu ma ma cũng rất nhanh thân mật với Hạ Trì Uyển.
"Tiểu tiểu thư, Lão phu nhân nhớ người." Vu ma ma nói ra.
Hạ Trì Uyển hơi cúi đầu, nàng hiểu, ông ngoại, bà ngoại là sợ nàng bị liên lụy vào chuyện này, hỏng mất thanh danh, về sau không kiếm được mối lương duyên tốt, cho nên cố ý phái Vu ma ma tới đón mình.
Chỉ là sau khi trải qua chuyện liên quan đến Bộ Chiêm Phong, Hạ Trì Uyển đối với nam nhân đã chết tâm rồi.
Nàng có thể bố ván cờ này, thì đã cho thấy rằng nàng sẽ không để ý đến thanh danh của tướng phủ nữa.
"Vu ma ma, người hãy nói với ông ngoại, bà ngoại của ta rằng, hết thảy, trong lòng ta biết rõ."
Nàng không thể đi, nàng đi rồi, thì sẽ liên lụy đến Đại Tướng quân phủ, hơn nữa, nàng căn bản cũng không muốn đi.
"Tiểu tiểu thư." Vu ma ma cũng không đồng ý với cách nghĩ của Hạ Trì Uyển, bởi vì danh dự của nữ tử còn quan trọng hơn cả sinh mệnh.
Huống chi, lần này tướng phủ gặp phải chuyện ầm ĩ này, tiểu tiểu thư hoàn toàn là bị tai bay vạ gió, không làm gì cũng bị vạ lây.
"Vu ma ma chớ có khó xử, về phần nguyên nhân, ta sẽ đi Phủ Tướng quân, tự mình nói cho ông ngoại và bà ngoại biết mà."
Con gái gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi , càng không phải nói đến ngoại tôn nữ như nàng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...