Trùng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ

"Tử Hiên, con cũng không thể làm bậy được đâu!"

Thu di nương kéo tay Hạ Tử Hiên lại, theo như lời Hạ Tử Hiên vừa nói, Thu di nương đương nhiên hận, hận chết Hạ Trì Uyển, hận không thể để cho Hạ Trì Uyển chết không yên.

Nghĩ đến nữ nhi bảo bối của mình từ nay tay phải bị phế đi, trong lòng Thu di nương giống như bị khoét một lỗ lớn, máu ào ào chảy ra bên ngoài.

Bởi vì tay phải của nữ nhi đã không được, nên bà không thể lại mất đi nhi tử nữa.

"Di nương yên tâm, nếu Hạ Trì Uyển thành thành thật thật không khóc không náo, để cho nhi tử và đại tỷ chiếm được công lao này, thì nhi tử cũng sẽ không gây ra động tĩnh gì."

Hạ Tử Hiên an ủi Thu di nương.

"Nếu như mà Hạ Trì Uyển không biết tốt xấu, dám đoạt danh tiếng với nhi tử và đại tỷ, như vậy cũng đừng trách nhi tử không khách khí."


Giọng Hạ Tử Hiên chợt trở nên âm ngoan, tràn đầy lãnh ý.

"Di nương, người cảm thấy, con và đại tỷ, cộng thêm tương lai của cả tướng phủ, so sánh với một mình Nhị tỷ, đối với cha mà nói, cái gì nhẹ cái gì nặng?"

"Con là muốn..."

Thu di nương đã rõ ràng ý tứ của Hạ Tử Hiên, nếu như Hạ Trì Uyển dám gây náo loạn..., cho dù Hạ Trì Uyển có náo đến trước mặt hoàng thượng đi chăng nữa, người chịu thiệt cuối cùng chỉ có một mình Hạ Trì Uyển.

Nếu như tướng gia thừa nhận Tử Hiên nói dối, đối với tướng phủ mà nói, là gặp phải tai hoạ ngập đầu.

Vì thế, cho dù là vì tướng phủ, ở trước mặt hoàng thượng, tướng gia cũng khó có khả năng thừa nhận Tử Hiên chiếm đoạt công lao của Hạ Trì Uyển.

Cho nên, Hạ Trì Uyển đành phải ủy khuất cầu toàn, ngoan ngoãn đem công lao nhường cho Tử Hiên và Phù nhi đi.

Nếu như Hạ Trì Uyển không cam lòng , như vậy chắc chắn gặp phải vận mệnh bị tướng gia vứt bỏ.

"Nhi tử, điều này có thể được không? !"

Thu di nương mắt sáng ngời, cảm thấy biện pháp của Hạ Tử Hiên thật sự rất tốt.

Trách không được Tử Hiên nói, hắn chỉ sợ Hạ Trì Uyển không náo, Hạ Trì Uyển mà gây ồn ào, một phòng này của nàng sẽ triệt để thái bình rồi!


"Như thế nào không thể đi!"

Hạ Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, "Nàng ta lấn át di nương và đại tỷ như thế, nhi tử làm thế nào cũng không thể nuốt trôi cơn tức này, không cho nàng ta một bài học, nhi tử làm sao còn chỗ đứng đây!"

Hạ Tử Hiên cũng trông mong có thể trở thành con trai trưởng, hy vọng Thu di nương ngồi lên vị trí tướng gia phu nhân.

Từ đó về sau, hắn mới xem như là đích trưởng tử đường đường chính chính.

Đáng tiếc, vốn Hạ Trì Uyển là một trợ lực tốt, hôm nay lại biến một khối chướng ngại vật trên con đường tương lai bằng phẳng của hắn, hắn đương nhiên muốn hung hăng đá một cước cho cái khối chướng ngại vật này văng ra xa.

"Di nương yên tâm, cho dù Hạ Trì Uyển không náo loạn gì, nàng ta cũng sẽ không có ngày tốt lành đâu."

Hạ Tử Hiên không còn âm lãnh như vừa rồi, thay đổi thành vẻ mặt tươi cười đắc ý, "Di nương, đợi dịch đậu mùa qua đi, con sẽ cùng với đại tỷ đồng thời cầu xin Hoàng thượng, nguyện hoàng thượng hạ chỉ, đưa người phù chính."

Thu di nương được ngồi lên vị trí chủ mẫu, khi đó dù Hạ Trì Uyển vẫn còn chiếm vị trí đích nữ thì như thế nào, còn không phải bị Thu di nương tùy ý xoa nắn ao.


"Tốt, tốt, tốt..."

Nghe Hạ Tử Hiên nói xong..., Thu di nương vui đến phát khóc, bà đợi lâu như vậy, trông mong lâu như vậy, chính là chờ đợi một ngày này.

Quả nhiên, Hạ Trì Uyển cũng với mẫu thân nàng ta đáng ghét như nhau, vẫn là một đôi nhi nữ của bà đáng tin nhất.

Nghĩ tới đây, Thu di nương rất là đắc ý, thời điểm Vân Thiên Độ còn sống, mạnh hơn bà gấp trăm lần.

Thế nhưng bây giờ người đang ở trong tướng phủ ra vẻ ta đây là bà, Hạ Trì Uyển thậm chí không có cách nào vĩnh viễn trông coi vị trí chủ mẫu tướng phủ giúp Vân Thiên Độ, mà một đôi nhi nữ của bà lại có thể giúp bà tranh được vị trí này.

"Thu di nương, ngày tốt lành của người sắp đến rồi, về sau người chỉ cần an tâm hưởng phúc."

Hạ Tử Hiên kiêu ngạo nói, "Mặc kệ Hạ Trì Uyển náo hay không náo, lần này, nàng ta chết chắc rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui