"Phù nhi hiểu chuyện, ngươi nên vui vẻ mới đúng." Vừa thấy Thu di nương ướt viền mắt, giọng Hạ Bá Nhiên cũng nhu hòa theo.
"Aizz, chỉ sợ Phù nhi làm tổn thương Uyển nhi , Phù nhi lại hiếu thắng, không biết làm cách nào để xin lỗi Uyển nhi. Nếu như hai tỷ muội các nàng bởi vì chuyện lần này mà trở nên xa lạ, thiếp nhìn thực khó chịu."
Thu di nương thuận thế tựa ở trong lòng Hạ Bá Nhiên .
"Làm sao sẽ chứ, Uyển nhi là một người hiểu đạo lý, cùng Thiên Độ giống nhau. Tức giận là khó tránh khỏi, nhưng tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện này, cùng Phù nhi xa lạ." Hạ Bá Nhiên an ủi.
Vừa nghe đến hai chữ "Thiên Độ" này, tâm Thu di nương giống như là bị châm, bỗng nhiên nhói một cái.
Vân Thiên Độ đã chết bốn năm, mà cái tên này cũng càng ngày càng ít xuất hiện từ trong miệng Hạ Bá Nhiên. Từ lúc nàng đương gia, cái tên Vân Thiên Độ gần như đã biến mất.
Không nghĩ tới, ngày hôm nay đột nhiên bị Hạ Bá Nhiên nhắc đến, trong tâm Thu di nương, thoáng cái liền không tiếp nhận được.
"Phù nhi miệng cứng không chịu thua kém, thân là phụ thân, ta đương nhiên biết. Ngươi là di nương của nàng, ở bên cạnh nàng khuyên bảo cho tốt. Mấy thứ này cũng không khẩn cấp, nàng nên tỉ mỉ chăm sóc thân thể của mình." Hạ Bá Nhiên vỗ vỗ vai Thu di nương.
Thu di nương thức thời rời khỏi ôm ấp của Hạ Bá Nhiên, "Tướng gia, ngài cũng không phải không biết, Phù nhi không nghe ta khuyên. Toàn bộ trong phủ, nàng chỉ có nghe lời ngài nhất, cùng ngài thân thiết, không cùng thiếp cái di nương này thân thiết đâu."
"Ha hả..." Nghe xong Thu di nương nói, Hạ Bá Nhiên trong lòng thư sướng.
Nữ nhi cùng hắn thân thiết, Hạ Bá Nhiên đương nhiên vui vẻ."Phù nhi cũng rất được lòng ta."
Nhìn Thu di nương mang về đống lớn đống nhỏ, Hạ Phù Dung rất là đắc ý, nàng chỉ biết, cha đó là thương yêu nàng!
"Nương, thái tử thọ yến?" Hạ Phù Dung nhìn Thu di nương, trong mắt lóe ra tính toán.
"Ngươi không cam lòng để cho Hạ Trì Uyển đi, di nương làm sao nguyện ý." Thu di nương lạnh lùng cười, để cho Vân Thiên Độ phong cảnh một đời được rồi, nàng thế nào cũng không thể lại để cho danh tiếng Hạ Trì Uyển áp chế Phù nhi nữa.
Một ngày ba bữa, chỉ có bữa sáng cùng bữa tối là cả nhà ngồi ăn chung một chỗ.
"Nhị tỷ tỷ." Tuy rằng Hạ Lê Hi không có đến viện Hạ Trì Uyển , bất quá gần đây lúc gặp mặt trên bàn cơm, Hạ Lê Hi đối với Hạ Trì Uyển thân cận hơn chút.
Lần trước Hạ Tử Kỳ bị canh nóng làm phỏng, dùng thuốc Hạ Trì Uyển đưa tới, chỉ một vài ngày, vết thương liền kết vảy, hơn nữa còn không có để lại bất cứ dấu vết gì.
Triệu di nương thấy Hạ Tử Kỳ trắng trẻo bụ bẫm, nhất thời vui mừng không ngớt, Hạ Lê Hi tự nhiên đối với Hạ Trì Uyển cũng âm thầm cảm kích.
Hơn nữa Hạ Trì Uyển gần đây luôn luôn tặng cho Hạ Tử Kỳ một ít đồ lặt vặt, nên hài tử trong phòng Triệu di nương cũng càng thêm gần gũi với Hạ Trì Uyển hơn.
Ngay cả Hạ Tử Kỳ nho nhỏ vừa thấy Hạ Trì Uyển liền nãi thanh nãi khí mà kêu "Nhị tỷ tỷ" .
"Nhị tỷ!" Hạ Mạc Linh một mình tiến lên, chen vào giữa Hạ Lê Hi và Hạ Trì Uyển, thân thiết nắm lấy tay của Hạ Trì Uyển.
"Một lát nữa, ta ngồi bên cạnh tỷ có được hay không?" Hạ Mạc Linh chớp mắt to nhìn Hạ Trì Uyển.
"Tam muội, chỗ bên cạnh ta nhưng là của thứ tỷ, mặc dù là thứ tỷ bị cấm túc, nhưng ngươi ngồi vào vị trí của nàng, sợ là không ổn đi." Hạ Trì Uyển từ trong lòng Hạ Mạc Linh đem tay của mình rút trở về.
Lúc này, Thu di nương vừa lúc liếc mắt nhìn Hạ Mạc Linh.
Hạ Mạc Linh giật mình một cái, "Không, ta không có ý tứ gì khác, ta chỉ là muốn cùng nhị tỷ thân cận một chút."
Thu di nương nở nụ cười, "Tam tiểu thư hà tất phải khẩn trương như vậy, ngươi cùng nhị tiểu thư chính là tỷ muội, tỷ muội thân cận cũng là đương nhiên."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...