Trùng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ

Nhưng sau đó lại không ngờ được, Son Phấn Đường còn trữ mấy ngàn hộp Bách Hoa Hương cộng thêm chưởng quầy còn nguyện ý đem bí quyết pha chế Bách Hoa Hương đưa lên làm cho Hạ Tử Hiên tâm động không thôi.

Nếu như đem số Bách Hoa Hương đó bán ra hắn chẳng những có thể thu hồi vốn mà còn có thể nắm trong tay hơn vạn lượng hoàng kim, bí phương của Bách Hoa Hương chính là con gà biết đẻ trứng vàng a. Nhưng, trên đời này thật sự có chuyện tốt đẹp như vậy?

Ngay tại thời điểm tìm tới Son Phấn Đường, Hạ Tử Hiên liền mang nghi vấn trong lòng nói ra “Lý chưởng quỹ, sinh ý cửa hàng tốt như vậy người nói bán là bán không cảm thấy luyến tiếc sao?” 

Lý Thế Xương cười cười, “Hạ công tử không biết, không có gì là tiếc hay không tiếc, người già rồi, ý chí cũng theo đó xuống dốc. Hùng tâm tráng chí như vậy chỉ thích hợp cho những người trẻ tuổi như các ngươi”

Lý Thế Xương dựa vào buôn bán Bách Hoa Hương cũng đã lời mấy chục vạn lượng bạc. Nói trắng ra, cái gì cũng đều có, Bách Hoa Hương này dù sinh lời vô kể nhưng không thể buôn bán lâu dài, kinh đô nào là nơi để dân chúng như hắn một bước lên mây, khách hàng bán ra đều là nữ nhi của quan viên, nếu có gì xảy ra, không phải hắn lãnh đủ? Mặc kệ của hàng này có có bán đi được trong nửa tháng hay không hắn đều đã chuẩn bị tất cả để rời khỏi kinh đô rồi. Cho nên, nếu thời điểm này còn có thể kiếm thêm mười vạn lượng thì đúng là tốt khỏi phải nói.


Không ai biết được hắn là kẻ sắp sửa ôm tiền bỏ trốn, ai cũng nghĩ hắn khí độ bất phàm, tới tuổi già liền không màng thế sự về quê ở ẩn đấy. Bởi thế, Hạ Tử Hiên ở mặt ngoài không hề nhìn ra Lý chưởng quỹ có vấn đề.

Ngay tại lúc Hạ Tử Hiên cùng Lý Thế Xương tiến thêm một bước đàm phán thì trong điếm lại xuất hiện thêm một nam tử cẩm y hoa phục.

“Xin hỏi ngươi là Lý chưởng quỹ đúng không? Có phải ngươi đang rao bán Son Phấn Đường?” 

Nhìn ở đâu ra xuất hiện một tên chắn đường, Hạ Tử Hiên thập phần mất hứng, nhưng hắn dù sao cũng chưa cùng Lý Thế Xương đàm phán xong nên cũng chỉ có thể một bên nghe mà không tiện nói cái gì. 

“Không sai, nhưng giá của bổn tiệm phải là một vạn lượng bạc trắng, thiếu một lạng bạc ta cũng sẽ không bán”

Lý Thế Xương phô ra vẻ mặt đạo mạo cao nhân, ngươi đưa ra mười vạn lượng so sánh với bí phương của ta rõ ràng ngươi tiện nghi, không cần phải trả giá.

Nhưng thái độ này của Lý Thế Xương lại làm cho nam tử hoài nghi. Một hiệu son phấn cũng không tới giá ấy, cho dù có là bí phương sao có thể chắc rằng không bị truyền bá khắp nơi, một hai lượng cũng không giảm giống như đi ăn cướp vậy. Nam tử liền cùng Lý Thế Xương hỏi tường tận tình hình của Son Phấn Đường, liếc mắt một cái liền nhìn ra có vấn đề, hắn từ tốn cáo từ, trong lòng lại nghĩ cuộc làm ăn này không thành công.


Hạ Tử Hiên cũng rời đi cùng nam tử, trong lòng vô cùng sốt ruột, nếu như con gà đẻ trứng vàng này mà bị người khác mua đi rồi, hắn chỉ có tiếc đứt ruột thôi.

“Di nương, con muốn có mười vạn lượng, người mau nghĩ cách giúp con đi!”

Nếu không có nam tử kia, Hạ Tử Hiên cũng không có hấp tấp như vậy, nhưng có người cùng tranh đoạt, Hạ Tử Hiên chỉ sợ mình tranh không kịp với người ta.

“Cái gì? Mười vạn lượng?”

Thu di nương hoảng sợ, “Ngươi cần nhiều bạc như vậy để làm gì?”

Hạ Tử Hiên vội vàng đem mọi chuyện từ đầu đến cuối thuật lại tường tận, hi vọng Thu di nương cấp cho hắn mười vạn lượng nhanh chóng làm xong chuyện này.


“Tử Hiên, việc này di nương nghĩ ngươi mau quên đi”

Thu di nương trầm tư thật lâu, nàng ta vẫn nghĩ cái Son Phấn Đường có vấn đề.

“Vì sao vậy di nương?” Hạ Tử Hiên nóng nảy.

“Di nương, ngươi phải hiểu, cùng là thứ xuất nhưng rõ ràng cha yêu thích Nhị đệ hơn. Tương lại ta không thể dựa vào phụ thân, chỉ có thể dựa vào chính mình!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận