Nhìn em gái nghiêm túc hỏi chuyện ở nhà ga, làm Cổ Tiểu Mạn thấy lạ: “Không có, sao em lại hỏi chuyện này?”
Chính tai nghe được Cổ Tiểu Mạn xác nhận, Cổ Tiểu Nguyệt yên tâm nói: “Chị. Không phải là em rất sợ xe sao! Vài hôm nữa đi hạ hương, chắc chắn sẽ ngồi tàu. Nghĩ tới thấy hơi kích động, chị, ngồi tàu có vui không?”
Mẹ Cổ và Cổ Tiểu Mạn bị cô chọc cười. Thấy con gái/em gái mình hướng về nông thôn như vậy, trong lòng thêm nhẹ nhõm, sự áy nãy cũng giảm đi không ít.
Cổ Tiểu Mạn buồn cười nói: “Ngồi tàu cũng không thú vị như em nghĩ đâu! Trên tàu chỗ nào cũng là người, chen chúc, không khí cũng ít. Có người ngồi lâu chân tay còn không thể động đậy, người không có chỗ còn thảm hơn, phải đứng, mệt mỏi khỏi nói!”
Cổ Tiểu Nguyệt biết rõ tình huống đó, kiếp trước khi ngồi trên tàu đi thôn Miêu Thạch cô cũng phải chịu đựng thật lâu mới có thể kiên trì tới đích, không biết có bao nhiêu vất vả! Nhưng mà lúc này vẫn làm ra bộ dạng không dám tin nói: “Không phải vậy chứ, chị, em còn tưởng ngồi tàu rất vui cơ đấy!”
Cổ Tiểu Mạn không biết nói sao đành an ủi: “Em gái không nên thất vọng, ngồi tàu cũng có những ưu điểm riêng. Ví dụ đi tàu nhanh hơn đi xe này, hơn nữa cũng không dễ say. Còn nữa, trên xe em có thể gặp được nhiều người nói chuyện cũng rất vui! Nếu em nói tán gẫu, có lẽ thời gian cũng trôi qua nhanh hơn”.
Lúc này Cổ Tiểu Nguyệt mới vui vẻ trở lại. Nhìn cô bị dụ dỗ, Cổ Tiểu Mạn và mẹ Cổ nhìn nhau cười khổ.
Trong ký ức Cổ Tiểu Nguyệt vẫn khắc sâu chuyện đi tàu. Kiếp trước, lúc lên tàu đúng là không thoải mái, nhưng cũng gặp rất nhiều người tốt quan tâm cô.
Khát có người cho nước uống, đói có người chia sẻ đồ ăn, còn luôn dụ dỗ cô nói chuyện. Chính vì sự quan tâm của mọi người mà Cổ Tiểu Nguyệt mới có thể kiên trì đến được thôn Miêu Thạch.
Ba mẹ con nói chuyện một lúc, mẹ Cổ đã phải đi làm. Mà Cổ Tiểu Mạn đi một ngày một đêm trên tàu cũng mệt, nên đi nghỉ ngơi, chỉ còn Cổ Tiểu Nguyệt thu dọn, rửa bát đũa.
Cuối cùng, sau khi xong hết mọi việc, Cổ Tiểu Nguyệt trở về phòng, dự đính ắp xếp đồ đạc chuẩn bị tốt để xuống nông thôn. Nghĩ tới kiếp trước chuẩn bị không đủ, sau khi xuống nông thôn thiếu rất nhiều thứ, làm cho cuộc sống của cô vô cùng khổ sở.
Về sau kẻ ngốc kia dùng tiền của bản thân làm ra, lén lút mua đồ dùng cho cô. Nhưng lúc đó cô cũng không biết quý trọng, chỉ biết nịnh nọt tên khốn Tôn Văn Nghiễm.
Lắc lắc đầu, xua đuổi suy nghĩ tiêu cực, Cổ Tiểu Nguyệt hưng trú bừng bừng thu dọn hành lý.
Trước tiên phải mang nhiều đồ lót một chút, lúc trước chỉ đem hai bộ xuống nông thôn, những ngày đó quả thật không thể sống. Lại nghĩ tới lúc kẻ ngốc kia mặt đỏ bừng bừng đưa cho cô một túi đồ, sau đó cuống quýt chạy thật xa, cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng tràn ngập sự ngọt ngào!
Lấy năm bộ đồ lót, Cổ Tiểu Nguyệt thấy vẫn còn không đủ, dù sao mình có thể sẽ ở 10 năm! Hôm nào có lẽ phải đi mua sắm thêm!
Lại lấy quần áo cho bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, mỗi thứ hai bộ, ngay lập tức một bao đồ lớn đã ở ngay trước mắt cô. Nếu bây giờ giả sử có đi xuống, chắc chắn cô cũng chả xách nổi! Cổ Tiểu Nguyệt đau đầu suy nghĩ, nhưng mà những thứ này đều là những thứ cần thiết cho cuộc sống, thật sầu!
Tạm thời bỏ qua, Cổ Tiểu Nguyệt ngồi xuống trước bàn trang điểm. Nhìn bản thân trong gương cười nhẹ xinh đẹp, đôi mắt sáng long lanh, cô rất hài lòng.
Đang chuẩn bị lấy lược sửa sang lại tóc một chút, Cổ Tiểu Nguyệt phát hiện trong hộp trang điểm của mình có một chiếc nhẫn cổ xưa. Tò mò cầm lấy, Cổ Tiểu Nguyệt không thể nào nhớ nổi tại sao mình lại có chiếc nhẫn này.
Kiếp trước cô đã mua nó sao, chắc chắn không phải, cô cũng không thích sưu tầm thể loại này. Nếu nói là đồ cổ trong nhà còn sót lại, có lẽ cũng không phải, nếu không sẽ không thể bị vứt vào một xó như vậy. Đoán chừng là cô đã nhặt được ở đâu đó, nhìn cũng không có gì hay nên tiện tay ném vào hộp trang điểm.
Không nghĩ đến nguyên nhân có nữa, Cổ Tiểu Nguyệt cẩn thận quan sát chiếc nhẫn.
Xem ra cổ giới này không có gì thu hút, khó trách bản thân mình lúc trước lại vứt bỏ. Nhưng vì cái gì bây giờ càng nhìn lại cô càng thấy vừa mắt, trong lòng liên tục có một giọng nói thúc giục hãy bước vào trong.
Bước vào, nhưng bước vào như thế nào, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt lấy làm lạ. Nhưng mà, muốn tháo nó ra, lại không thể làm được. Cổ Tiểu Nguyệt đành đeo trên ngón trỏ trái. Đối diện với ánh mặt trời chiếu vào, bàn tay trắng nõn thon nhỏ làm cho chiếc nhẫn nổi bật.
Còn chưa kịp vui vẻ, bỗng chốc trước mặt Cổ Tiểu Nguyệt thay đổi.
Nếu như có người ở bên cạnh nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng mình hoa mắt, hoặc Cổ Tiểu Nguyệt dùng yêu thuật gì đó. Nếu không một người sống làm sao có thể đột nhiên biến mất?
Cổ Tiểu Nguyệt chớp mắt một cái đã phát hiện mình đi đến một mảnh đất đen, bốn bề hoang vu vắng vẻ! Cô vô cùng sợ hãi, kêu lớn: “Này, có ai không?!”
Đáp lại cũng chỉ là âm thanh vang vọng của chính cô, không có gì khác.
Cổ Tiểu Nguyệt nhận ra dù mình kêu thế nào, cũng không có người trả lời. Cô ngẩng đầu nhìn trời, lúc này trên bầu trời xanh thẳm, nổi lên vài đám mây trắng, thật sự là đẹp không tả xiết.
Từ từ động viên bản thân, Cổ Tiểu Nguyệt dũng cảm nhìn tình huống bốn phía! Cô phát hiện không gian mình đang đứng chỉ khoảng 200m2, còn lại chính là sương mù thật đậm. Cổ Tiểu Nguyệt bước về phía biên giới, mới phát hiện có một tầng ngăn cản, không thể đi vào bên trong sương trắng.
Nếu đã không đi vào được, Cổ Tiểu Nguyệt đành buông tha chỉ đi thăm dò xung quanh. Cô đi đi lại lại bên trong không gian, dần dần phát hiện trong này tất cả đều là đất đen, chỉ có chỗ biên giới là xuất hiện một căn phòng nhỏ.
Trên mảnh đất trống không này, căn phòng nhỏ đó rất rõ ràng, không còn lòng dạ nào đi thăm dò các thứ khác, Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng bước về phía căn phòng.
Đến gần, phát hiện cửa chính của căn phòng mở rộng. Đối diện cửa chính treo bức tranh một vị tiên, dưới bức tranh để rất nhiều màu vẽ, trên mặt đặt một chút tế phẩm. Trên bàn còn đặt một chiếc đệm cói màu đỏ.
Xìn bức tranh vị tiên râu bạc, trong tiềm thức Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy đây nhất định là một vị cao nhân đắc đạo. Cốt cách tiên phong như vậy, không phải một người bình thường có thể học được.
Nhìn về phía bên trái tường, tất cả đều là thư tịch. Tới gần, Cổ Tiểu Nguyệt nhận ra đây là sách cổ, trên bìa đều là chữ phồn thể! Tiện tay cẩm lấy một quyển, cô nhận ra bản thân mình chỉ có thể đọc được một hai chữ, căn bản không thể biết trong sách nói gì.
Bất đắc dĩ bỏ thư xuống, Cổ Tiểu Nguyệt xoay người nhìn đồ vật khác trong phòng.
Gần cửa sổ đặt một chiếc bàn đọc sách, bên phải để một chiếc giường Quý phi, trên mặt là da hổ mềm mại, xem ra vô cùng quý báu.
Cẩn thận quan sát bốn phía, Cổ Tiểu Nguyệt phát hiện phòng nhỏ cũng chỉ có một gian, cũng không có cái gì có thể đưa ra tin tức nơi này.
Cổ Tiểu Nguyệt buồn bực nằm trên gường Quý Phi, cảm giác mềm mại bên dưới khiến cô phải thốt lên, thật sự quá thoải mái. Nếu không vội tìm đường ra, có lẽ cô phải ngủ một giấc ngon lành.
Cảm giác bây giờ quả thật quá mức an nhàn,Cổ Tiểu Nguyệt quyết định khi chưa biết rõ sự việc thì nhất định không thể ham hưởng thụ.
Nhanh chóng đứng dậy, cô quyết định ngồi vào bàn đọc sách, nghiêm túc nghĩ xem bây giờ mình nên làm gì. Đi đến gần ngồi lên chiếc ghế ở gần đó, Cổ Tiểu Nguyệt quan sát cách bày trí của bàn học.
Bàn sách được thiết kế bằng gỗ Tử Đàn, trên bàn để một bộ giấy và bút mực, cùng với một quyển sổ tay nhỏ. Trên mặt bàn cũng không có các loại sách khác, nên quyển sổ tay này càng thêm thu hút.
Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt cảm thất quyển sổ tay này nhất định sẽ nói cho mình biết tất cả, chuyện vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này, cùng với việc làm sao để thoát ra khỏi đây.
Cổ Tiểu Nguyệt không thể chờ đợi, cầm lấy quyển sổ nhỏ mở ra. Điều khiến cô vô cùng ngạc nhiên đó là loại chữ được viết bên trong chính là loại chữ mà cô có thể hiểu được. Không kịp nghĩ đến việc vì sao mình lại hiểu, ngay lập tức cô đã bị thu hút bởi nội dung của quyển sổ.
Mở đầu của quyển sổ là một câu: “Chào mừng người hữu duyên đến…..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...