Trứng Rán Hôm Nay Có Vị Ngọt


Thẩm Trạch Nhiên bảo, ăn cơm không được nói chuyện.
Được, tớ không nói nữa.
Vậy cậu thưởng cho bé ngoan đi!
Giờ ra chơi.
Học sinh xếp hàng mua cơm trưa.
Ninh Khả Ngọc và Sa Kỳ nhận phần ăn của mình xong, cả hai đang tìm chỗ ngồi.

Ninh Khả Ngọc quét mắt qua chiếc bàn đặt ở trung tâm của nhà ăn.
Thẩm Trạch Nhiên ngồi một mình, từ tốn ăn cơm, bên cạnh còn có chai nước ép cam.
Ăn thôi cũng đẹp trai nữa!
Chắc chắn là cố tình!
Chắc chắn anh biết trưa nay cô sẽ xuống nhà ăn, cố tình ngồi ở nơi dễ thấy nhất để cám dỗ cô!
Ninh Khả Ngọc cũng lấy một chai nước ép cam, kéo Sa Kỳ đi về hướng đó.
Cô gõ khớp ngón tay xuống bàn.

Chờ anh ngước mặt lên, liền tươi tắn cười nói: "A Nhiên, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Học chung trường, mà trường lại chỉ có một nhà ăn.

Tỉ lệ trùng hợp này của Ninh Khả Ngọc...đúng là một trăm phần trăm!
Thấy anh bình thường, không tỏ vẻ bất tiện, Ninh Khả Ngọc đặt khay cơm xuống bàn: "Chỗ này không có ai, tớ ngồi nhé?"
Thẩm Trạch Nhiên không nói gì, im lặng cúi đầu ăn cơm.
Còn Sa Kỳ hoàn toàn bị coi như không khí.
Để chứng minh cho sự tồn tại của mình, cô ấy giới thiệu bản thân với anh: "Tớ tên Sa Kỳ, học lớp 10a3, bạn thân của Ninh Khả Ngọc."
Thẩm Trạch Nhiên lịch sự gật đầu một cái.
"Vậy...hai cậu ăn đi, tớ lại chỗ của Hiểu Bội và Trình Thừa."
Sa Kỳ nói xong rời đi.
Lúc này, Ninh Khả Ngọc mới ăn được muỗng cơm đầu tiên.

Cô nhìn về phía Thẩm Trạch Nhiên, thấy anh dừng đũa, ngạc nhiên hỏi:
"A Nhiên, cậu không ăn nữa sao?"
"Ừ."
Ninh Khả Ngọc nhìn xuống khay cơm của anh.
Bỏ thừa rất nhiều.
Cô phê bình: "Thức ăn còn nhiều như vậy, cậu không ăn thì thật lãng phí."
"..."
"A Nhiên, có phải cậu ngại không?"
Thẩm Trạch Nhiên hơi đỏ mặt, quay về hướng khác trả lời: "Tôi no rồi."
"Không, cậu là đang ngại.

A Nhiên, con người phải ăn để sống.

Hơn nữa chúng ta đều là bạn học, cậu không nên ngại."
Cô vẫn cứ nói không ngừng, miệng chưa một giây nào khép lại.

Thao thao bất tuyệt về đạo lí ăn uống duy trì sự sống.
Thẩm Trạch Nhiên vốn dĩ định mặc kệ cô, nhưng rốt cuộc vẫn là không đủ nhẫn nại:
"Ninh Khả Ngọc", anh gọi cả họ tên cô, ngữ khí hơi trầm.
Hiếm khi Thẩm Trạch Nhiên chịu chủ động mở lời, Ninh Khả Ngọc dừng chuyện đang nói, mở to mắt nhìn anh: "Hả?"
"Ăn cơm đừng nói chuyện."
Ninh Khả Ngọc được nhắc nhở, ngoan ngoãn: "Tớ biết rồi."

Chưa đầy năm giây, lại nói tiếp: "Tớ nghe lời như vậy, có được thưởng gì không?"
Thẩm Trạch Nhiên: "..."
Anh vẫn rất lạnh lùng.
Ninh Khả Ngọc cũng thỏa hiệp: "Được rồi."
Tầm năm phút sau, cô thấy anh uống hết chai nước cam, cầm khay cơm đứng dậy.
"Cậu phải đi sao?"
Nhìn thấy ánh mắt vi diệu anh đối với mình, Ninh Khả Ngọc biện minh: "Tớ chỉ hỏi một chút.

Dù sao cậu nghỉ ăn rồi, cũng không phải ngồi đây nghe tớ lải nhải."
Thẩm Trạch Nhiên lại hời hợt: "Ừ."
Tuy anh vẫn luôn tuyệt tình như vậy, nhưng không hề làm Ninh Khả Ngọc mất hứng.
"Ra về, tớ và bọn người Trình Thừa đến lớp đợi cậu nhé?"
Anh do dự một lúc, không nói gì, xoay người rời đi.
Cũng không từ chối nhỉ?
Ninh Khả Ngọc nói với theo: "Tớ xem sự im lặng của cậu là đồng ý đấy!"
***
Tan tiết tự học tối.
Về đêm, những rợn mây đen càng làm cho không gian trở nên bí hiểm.

Bên ngoài gió nổi vù vù, cuốn lá khô bay ngược trở lại trên không trung.
Mặt đất cả ngày mưa vừa rút cạn nước, cơn mưa tối nay chắc lại làm mọi thứ trở nên ướt nhèm.
Ninh Khả Ngọc dọn một ít tài liệu vào ba lô mang về nhà, cùng đám người Trình Thừa xuống cầu thang.

Đến lớp một.
Trong phòng học, chỉ còn mỗi Thẩm Trạch Nhiên vẫn chăm chú đọc sách.
Đại soái ca nhìn theo góc nghiêng càng thêm thu hút, đặc biệt cấm dục mê người!
Cả bốn cùng nhau bước vào lớp, động tĩnh lớn làm anh hơi mất tập trung, di chuyển tầm mắt.
Thình lình là cái câu cổ của Trình Thừa: "Nhiên, về nhà thôi."
Thẩm Trạch Nhiên vẻ mặt không biểu cảm: "Các cậu về trước đi, tôi còn phải trực nhật."
"Muộn thế này rồi, hay là để bọn tớ trực giúp cậu?", Ninh Khả Ngọc gợi ý.
Lập tức, Mao Hiểu Bội và Sa Kỳ cũng đồng tình:
"Được đấy!"
"Không cần đâu."
Trình Thừa chơi thân với Thẩm Trạch Nhiên nhất, đương nhiên là người hiểu tính anh nhất.

Nếu anh đã không muốn, vậy cũng đừng nên miễn cưỡng.
"Trực sớm về sớm, bọn tớ đi trước đây."
Thẩm Trạch Nhiên gật đầu.

Bốn người bạn cũng ra về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận