Khi Trần Thiến mang theo một quyển văn kiện thật dày xuất hiện trước mặt cô, Đường Ly thậm chí còn không kịp nghĩ ra lý do từ chối.
Hiệu suất của Tần Du... không khỏi cũng quá cao.
Cô nằm trên giường bệnh không có chỗ trốn, uể oải nghĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Thiến cũng hoàn toàn không ngờ chuyện này lại phát triển như vậy.
Hành trình nhìn như vô duyên vô cớ, trở về Đường Viên một chuyến mà thôi, kết quả mới không tới mấy ngày đã long trời lở đất.
"Tại sao phe nhân từ lại quyết định địa điểm liên lạc ở tầng hầm ngầm của Đường Viên?"
Trần Thiến vừa đút cơm cho cô, vừa nghi hoặc hỏi.
Đường Ly vừa mới gội đầu xong, nhưng cũng không chỉ gội đầu, bị người đàn ông vừa sờ vừa hôn, rất mệt mỏi, trước mắt quả thật đói bụng, vội vàng ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Mặc dù Tần Du bá đạo, nhưng trong chuyện chải tóc cho cô, có thể nói là rất cẩn thận.
Trước tiên dùng máy sấy sấy khô một nửa, sau đó chải, lại bôi tinh dầu, lại sấy khô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rõ ràng là lần đầu tiên anh làm những chuyện này, cũng không ngại phiền toái, không luống cuống tay chân, hầu hạ cô đến một câu cũng không nói ra được.
Dựa theo trình độ biến thái của anh, Đường Ly thậm chí còn cảm thấy anh muốn dùng tóc của cô làm gì...
Suy nghĩ ngắt quãng, cô nuốt canh xuống, trả lời câu hỏi của Trần Thiến.
"Nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất."
Nữ bệnh nhân trẻ tuổi xinh đẹp suy yếu nằm ở trên giường, nói lời già dặn nhất.
Không hiểu sao lại có vài phần khôi hài.
Trần Thiến phì cười một tiếng.
Nhưng Đường Ly vẫn rất nghiêm túc.
Lúc trước khi thiết lập địa điểm liên lạc, cô đã tham dự rất tích cực.
Cô nghĩ, nếu Đường Viên được sang tên dưới tên Tần Du, từ trước đến nay anh lại không quan tâm đến những ngôi nhà cũ kỹ này, mấy năm rồi cũng không lên đường đến một chuyến.
Đó không phải là nơi nguy hiểm nhất mà là nơi an toàn nhất.
Chuyện cho tới bây giờ, coi như là nhân quả luân hồi sâu xa.
Đường Ly không nhịn được cảm thấy chóp mũi cay cay.
Được rồi được rồi, không nghĩ nữa.
Sau khi nói chuyện phiếm, Trần Thiến chính thức đưa văn kiện đặt tới trước mặt cô.
Một tập tin dày hơn cả từ điển.
Tục xưng, thỏa thuận trước hôn nhân.
Thân phận người đàn ông đặc biệt, những khuôn sáo này không thể tránh khỏi, Trần Thiến cũng thông cảm cho cô, trước tiên giúp cô khái quát nội dung chủ yếu một lần.
"Cơ bản là những thứ này. Sĩ quan ở sát vách, nếu cô Đường có vấn đề tôi sẽ đi gọi anh ấy?"
Sư tử ở bên cạnh, mèo hoang làm sao có thể ngủ yên.
"Anh ấy ở phòng bên cạnh?" Đường Ly ho nhẹ vài tiếng, nói thầm: "Tôi còn tưởng anh ấy đi rồi."
"Sĩ quan vẫn trông coi cô." Trần Thiến vội vàng giải thích: "Lúc cô tỉnh đến bây giờ, khi cô ngủ anh ấy sẽ về phòng bên cạnh bận rộn công việc, đã ba bốn ngày không nghỉ ngơi rồi."
Nhớ tới tia máu trong đáy mắt anh, râu ria dưới cằm, Đường Ly không hiểu sao lại có chút chột dạ.
Phương thức trốn tránh, chính là cúi đầu chuyên tâm xem tài liệu.
Trên văn kiện dày đặc chữ viết.
Ngoại trừ phần liên quan đến chính trị cô thật sự không thể nhúng chàm, anh dường như chuyển toàn bộ quyền sở hữu tài sản cho cô.
Người đàn ông này đã theo chính trị mấy năm, không thể nào không có chút của cải.
Nhưng hôm nay Đường Ly mới hoàn toàn nhìn một lần, vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Nó cũng nhiều quá rồi.
Ngoại trừ tài sản nhiều, chú thích cũng dày.
Thậm chí còn đánh dấu, cô muốn thêm cái gì có thể trực tiếp thêm vào.
Phần ghi chú, tương đối bình dị gần gũi.
Về đám cưới, về tiền may mắn, về ngày và đêm.
Cô ấy không có gì để thêm vào.
Ngoại trừ...
Da mặt Đường Ly mỏng, ngoắc ngoắc ngón tay để Trần Thiến lại gần, nhỏ giọng nói một câu.
"Tôi... tôi có thể viết buổi tối không ngủ với anh ấy không?"
Vành tai cô gái nhỏ xinh đẹp phiếm hồng, ngượng ngùng ngây ngô.
Cô thật sự là bị yêu cầu của anh làm cho sợ hãi.
Chiếu theo hắn như vậy lộng pháp, cô lo lắng không tới vài năm mình đã bị anh giày vò đến chết ở trên giường, mới ra hạ sách này.
Anh phải khắc chế một chút, cô cũng là vì muốn tốt cho anh...
Đường Ly yếu ớt nghĩ.
Đối mặt với yêu cầu bất ngờ của cô, Trần Thiến nghe xong đều sửng sốt, lập tức lộ vẻ khó xử.
"Cái này… Tôi phải đi xin chỉ thị của sĩ quan."
Đường Ly gật đầu, không làm khó Trần Thiến, thả cô đi.
Thời gian chờ đợi hơi dài, Tần Du dường như đang bận rộn.
Anh có rất nhiều thư ký, Trần Thiến phụ trách phác thảo sửa đổi thỏa thuận trước hôn nhân, còn có những người khác ở phòng bệnh cùng với cô.
Cũng bởi vì vậy mà Đường Ly nghe được một ít tiếng gió bên ngoài.
Một đêm Đường Viên long trời lở đất, tất nhiên sẽ gây nên sóng to gió lớn trong giới chính trị.
Giới chính trị tầng cao nhất cũng không thiếu lời đồn đãi nhảm nhí, chuyện gì cũng có lời đồn.
Đêm đầu tiên, nói cô là hồng nhan họa thủy, câu được sĩ quan dục huân tâm, vì có được cô, không tiếc huy động lực lượng động võ.
Đêm thứ hai, biết được cô trọng thương nằm viện, vẫn là thay sĩ quan chắn súng bị thương, đầu gió lập tức đổi phương hướng.
Mọi người lập tức cũng bắt đầu mắng chửi nhân phái không nhẹ không cô không biết tốt xấu, đồng thời tôn xưng cô là phu nhân Sĩ quan.
Càng truyền càng thái quá.
"Thị trưởng còn muốn trao giải cho cô."
"Nguyên thủ và phu nhân Nguyên thủ cũng muốn đến bệnh viện thăm cô."
Câu chuyện hai đêm, hai phiên bản.
Cũng thật cũng giả, cũng giả cũng thật.
Đường Ly nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng.
Ý của Tần Du, đại khái là muốn cho tin tức truyền ra ngoài, kể từ đó, cô cũng chỉ có thể gả cho anh.
Cô vẫn là một người trong suốt, trốn ở một góc chuyên tâm sống cuộc sống của mình.
Trước mắt bị anh đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cô hận không thể chui vào trong chăn đè chết mình.
Nhưng tình hình không cho phép.
Người đàn ông sợ cô lộn xộn, dùng dây trói trói tay chân cô lại trên khung giường.
Ngay cả ở trong bệnh, sự cố chấp bá đạo của anh cũng không thiếu một đồng một cắt.
Anh thật sự là đáng ghét muốn chết.
Đường Ly tức giận nghĩ.
Phòng bên cạnh.
Không khí ngưng tụ.
Trần Thiến báo cáo xong, ngay cả hô hấp cũng không dám động.
Người đàn ông ngồi trên sô pha, lạnh lùng uy nghiêm như cũ.
"Thư ký Trần, vậy giúp tôi thêm chú thích."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...