Buổi chiều ngày mồng một đầu năm, sương mù trong thành phố vẫn chưa tan.
Cảnh Chương Đài tuyết phủ trắng xóa lại nhiều thêm một phần ý vị cổ điển.
Cùng với sự bí ẩn trùng trùng điệp điệp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Thiến đi trên hành lang dài, phía sau dẫn theo bác sĩ đến từ quân khu, mọi người gặp cô ấy đều chào hỏi “Chào buổi sáng thư ký Trần” nhưng cô ấy quả thực không quan tâm đến việc nhìn ngắm xung quanh.
Cô ấy là một trong các thư ký của sĩ quan, chuyên môn phụ trách các công việc của sĩ quan và phu nhân.
Hôm trước phu nhân đã cho cô ấy nghỉ và nói rằng tự mình có thể đến thành phố Ý.
Nhưng trong một đêm tình hình đột ngột thay đổi, hơn nữa lại còn xảy ra trong dịp năm mới.
Dưới mái hiên, đèn lồng còn chưa tháo xuống, dư âm phong vị cổ xưa còn loáng thoáng vài nét mềm mại của phu nhân.
Nếu nói kĩ hơn, từ xưa đến nay, tình thế của Cảnh Chương Đài dường như vẫn luôn như vậy, đỉnh cao của quyền lực không thể thiếu được việc bất hòa.
Chỉ duy nhất lần này, phu nhân không chịu động tâm và nữ tù nhân không nghe lời lại là cùng một người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Thiến thở dài.
Đẩy cửa phòng tân hôn ra, Trần Thiến để bác sĩ vào khám bệnh trước.
Sĩ quan đã đi rồi, bên trong chỉ còn duy nhất một mình Đường Ly.
Còn có mùi vị tình dục tràn ngập khắp căn phòng, ngọt ngào chưa từng tan đi.
Giống như một màn sương phóng đãng.
Bác sĩ nhìn thấy tình hình này thì kinh ngạc, biết mình không thể nói năng lung tung, chỉ cúi đầu làm việc.
Cơ thể trắng như tuyết của người đẹp bị che mất một nửa, khắp nơi trên chăn hỉ đều là vệt nước màu trắng…
Tâm trạng của Trần Thiến cũng vô cùng phức tạp.
Toàn bộ Cảnh Chương Đài, cô ấy là người ở chung với Đường Ly nhiều nhất.
Vào thời khắc này, cô ấy khó tránh khỏi việc khó xử.
Trần Thiến là thư ký của sĩ quan, điều đầu tiên đương nhiên là phải trung thành với sĩ quan.
Nhưng nhìn cơ thể đầy vết tích của người phụ nữ trắng nõn trên giường hỉ, cô ấy lại dao động.
Đường Ly là người đẹp hiếm thấy, cô giống như một mảnh thủy tinh bị sương mù che phủ, mông lung, vỡ vụn, thê lương.
Đáng tiếc lại trở thành một mẩu xương mà sĩ quan không thích.
Giờ đây, sợ là không ai có thể bảo vệ Đường Ly được nữa.
Mặc dù Đường Ly là con gái của lão phó thủ trưởng.
Lão phó thủ trưởng Đường Huân, dưới gối chỉ có một đứa con nối dõi là Đường Ly, nhưng tiếc rằng ông ấy đã được chẩn đoán mắc chứng bệnh Alzheimer từ sớm, không còn nhớ được gì nữa.
Nếu như vứt bỏ những năm tháng quá mức xa xăm đó thì Đường Ly cũng xem như là được sĩ quan nuôi lớn, dù sao thì năm nay cô cũng mới đến độ tuổi kết hôn.
Nếu đã như vậy thì sĩ quan tức giận cũng là điều có thể hiểu được.
Mèo con được mang về nuôi bảy năm vẫn luôn ngoan ngoãn, bỗng nhiên giơ móng vuốt cào người, còn cào ra cả một đường máu.
Làm sao có thể nhẫn nhịn cho được.
Tâm trạng của Trần Thiến vẫn phức tạp như cũ, sau khi bác sĩ kiểm tra xong cũng giải thích rõ ràng tình hình cho cô ấy, thuận tiện đăng ký hồ sơ.
“Vết thương… chủ yếu ở nơi riêng tư.” Bác sĩ nói chuyện mơ hồ không rõ: “Phải bồi dưỡng sức khỏe cho thật tốt, vết thương cũng sắp phải khâu lại rồi. Cô ấy đã tỉnh, cô đến hỏi thử xem cô ấy còn cần gì nữa không.”
Trần Thiến giả vờ bình tĩnh bước tới.
Trên giường, người đẹp chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, lộ ra bờ vai ngọc ngà hơn sương thắng tuyết, nhưng xung quanh vùng xương quai xanh đều là dấu hôn và vết cắn, mập mờ, lăng nhục.
Cô lưu lạc thành nữ tù nhân nhưng vẫn xinh đẹp hiếm thấy như cũ.
Trần Thiến nhìn đến mức hơi đỏ mặt.
Suốt cả đêm sĩ quan bắt người… thẩm vấn… thẩm vấn thành dáng vẻ này.
Giọng nói của Đường Ly rất nhỏ, cô hỏi Trần Thiến hai đồ vật.
Một viên thuốc tránh thai, một chiếc khăn lụa.
Điều này lại khiến Trần Thiến khó xử.
Quy củ nghiêm ngặt, cô ấy muốn cái gì đều phải ghi vào hồ sơ và viết rõ nguyên nhân.
Chuyện này làm sao có thể viết được đây?
Nữ tù nhân bị dùng hình… cho nên phải uống thuốc tránh thai?
Trần Thiến cảm thấy logic thật muốn mạng, cho dù hình dung như thế nào thì ý nghĩa đều không đúng.
Hay là viết cụ thể ra nữ tù nhân phải chịu hình gì?
Ý tứ lại càng không đúng…
Trần Thiến chỉ có thể đồng ý trước rồi đến xin chỉ thị của sĩ quan.
“Được, cô nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài đây.” Trần Thiến nói qua loa cho có lệ.
Nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, Đường Ly mệt mỏi mở mắt ra.
Cô rất đau, một chút sức lực cử động cũng không có, mà quạt hoa nhuộm đỏ trước mắt lại đang nhắc nhở cô về sự tồn tại của người đàn ông đó.
Năm mới rồi.
Lại qua một năm mới.
Anh thực sự là người rất có uy nghi, cuộc hội đàm đầu năm của Ủy ban mà vắng anh thì đều thua kém, vì vậy cô chưa từng gặp được anh vào năm mới.
Nhưng năm nay, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Cô chỉ hy vọng rằng chiếc chìa khóa được giữ lại năm ngoái có thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của anh…
Đường Ly âm thầm cầu nguyện, rồi nặng nề nhắm mắt lại.
…
Phòng làm việc.
“Sĩ quan, phu nhân…” Trần Thiến vừa mới xin chỉ thị được nửa câu đã nói không nổi nữa.
Tần Du ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, trong tay đùa nghịch một chiếc chìa khóa, ánh mắt liếc qua khiến người ta không rét mà run.
“Tôi nhớ nhầm rồi, là cô Đường.” Trần Thiến vội vàng đổi lời.
Buổi sáng tinh mơ, sĩ quan đã hạ mệnh lệnh.
Phu nhân phạm phải sai lầm, từ nay về sau, Cảnh Chương Đài không còn danh hiệu này nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...