Dựa theo lệ cũ, dựa vào thân phận của người đàn ông này, tất cả công việc xuất hành đều cần phải sắp xếp trước mấy ngày mới có thể đảm bảo không có lỗ thủng an toàn.
Mà cục diện chiều nay rõ ràng là ngoại lệ.
Tần Du hiểu rõ điều này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh rất am hiểu khống chế tâm trạng của mình.
Vẫn chưa từng mất khống chế.
Trước đó anh phái quân đội canh giữ biên cảnh bố trí phòng vệ, phía nam rừng mưa có nhóm làm việc buôn thuốc phiện cực kì càn rỡ.
Khi đó phó tướng của anh không chỉ có một mình Tống Tư.
Đáng tiếc vào sâu trong rừng mưa thì không trở lại nửa.
Mà chỉ có đống thi cốt nát vụn trở về.
Cuối cùng vào lúc giăng lưới bắt được trùm buôn thuốc phiện, Tống Tư thấy kẻ thù lập tức đỏ mắt xông máu, suýt nữa thì một gậy đánh nát xương sọ của những người kia, giải mối hận chiến hữu chết thảm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày đó, rất nhiều người muốn làm như thế.
Hận ý ngập trời, là khẩu súng nằm trong tay quân nhân bình thường.
Cũng là lưỡi đao lăng trì cực lạnh trong tay những người cầm quyền.
Vật đổi sao dời.
Bây giờ là trong thành phố.
Không có tiếng côn trùng kêu bức bối ở phía nam rừng mưa, không có đao kiếm máu me xung đột tàn khốc.
Trong không khí còn vương vị ngọt lịm của bánh ngọt.
Tĩnh mịch, an bình.
Nơi không nhìn thấy mới là ham muốn mãnh liệt.
Lúc đội đặc vệ giải tán đám người, thật ra anh ngồi trong xe việt dã trầm tư nhìn cửa hàng bánh ngọt rất lâu.
Cửa hàng nhỏ rất bình dân, trang trí sáng sủa xinh đẹp hơn so với lúc anh mới đến.
Bên trong tủ kính pha lê, từng cái bánh chuối tiêu xốp giòn được sắp xếp chỉnh tề.
Nhỏ nhắn đáng yêu.
Ít ra thuận mắt hơn mấy đứa tân binh mà năm đó anh huấn luyện nhiều.
Đương nhiên đằng sau tủ kính không chỉ có như vậy.
Cô đang chuyên tâm xử lý đồ ăn, nghe thấy động tĩnh thì giật mình ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mộc mạc, nhưng đẹp tới mức khắc cốt ghi tâm như thế.
Da của cô rất trắng, như trăng lạnh lẽo sáng lên.
Anh biết.
Ngũ quan của cô rất tinh xảo, vẽ tỉ mỉ phác họa cũng không bằng một phần vạn của cô.
Anh biết.
Cô như thế này cứ luôn chọc cho anh tức giận.
Độc nhất vô nhị, lâm li lại quật cường.
Làm cho người ta hận không thể lật cô qua lại, nghiền nát vào xương thịt, cô mới không có ý đối nghịch với anh nữa…
Nghĩ đến đây, trong lòng người đàn ông phẫn nộ ngập trời, chỉ có thể biến thành một nắm đấm phát tiết vào cửa kính xe.
Nếu anh thật sự không thương tiếc cô thì đã rót hết thuốc tránh thai cho cô.
Làm cho tử cung nhỏ nhắn của cô sinh con không được, như thế mới trở thành đồ của một mình anh, mọi chỗ mọi lúc có thể tách hai chân ra tiếp nhận thú tính của anh.
Nếu anh thật sự hèn hạ một chút thì đã dứt khoát không cho cô thuốc tránh thai từ đầu.
Lại ra vào trong cô, để cho cô mang thai con của anh, gạo nấu thành cơm thì cô cũng không trốn được.
Anh vốn nên làm như thế, người cầm quyền máu lạnh sắt đá không cần chút tình yêu gì, chỉ có phát tiết nhu cầu để nối dõi tông đường.
Nhưng anh không có.
Anh mang theo tức giận đầy mình xông vào tiệm, gần như khắc chế gào thét tra hỏi cô.
“Bảo bối, em còn rất thích thư ký của anh.”
“Vậy tại sao không thể thích anh chút?”
Mấy giây tra hỏi này làm Tần Du cảm giác mình đã thua đến mức rối tung lên.
Anh bây giờ là bộ dáng gì chứ.
Địa vị hiển hách, quân uy ngập tràn.
Tất cả cũng không bằng cái rắm.
Anh giống như người chồng giận dỗi.
Buổi tối ở nhà chờ người phụ nữ mình thích trở về ăn cơm, đồ ăn đã làm xong, cô lại nói dối anh, mặc kệ anh mà đi cả đêm không về.
Bây giờ tìm cô tính sổ, câu đầu tiên cô hỏi vẫn là về người khác.
“Anh làm gì Trần Thiến…?”
Đôi mắt đẹp của tiểu mỹ nhân đáng thương nhìn anh.
Đệt.
Cái này mẹ nó tính là cái gì.
Tần Du mắng một câu thô tục trong lòng.
Ủng chiến đạp một cái, túi bột mì trên đất bị anh coi thành đống cát phát tiết.
Tiếng động anh phát tiết quá lớn, đội đặc vệ giữ cửa cũng không nhịn được run rẩy.
Cũng may vẫn không dám quay đầu nhìn.
Người nhìn anh cũng chỉ có mỗi Đường Ly.
Ở trong mắt cô, người đàn ông quân trang toàn thân là dã thú đang tức giận, trên làn da màu đồng nổi gân xanh, tùy thời sẽ làm ra việc không thể nói lý.
Rất rõ ràng anh tức giận chưa phát tiết xong.
Sau đó cô lập tức bị để ý tới.
Cô mặc một chiếc tạp dề kiểu viền lá sen.
Bánh bao tròn trịa đẫy đà làm vạt áo tạp dề nhô lên, hai dây buộc quanh lưng đằng sau lỏng lẻo chồng chất ưỡn lên.
Nhỏ nhắn mềm mại, đầy đặn.
Có lồi có lõm.
“Anh muốn làm gì…”
Lần này cô đã có kinh nghiệm, sớm phát hiện nguy hiểm, run rẩy muốn chạy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...