Ngày 29 đã qua, lễ tình nhân đang sắp tới.
Người đi đường qua lại trên phố đi bộ dần nhiều hơn, có đôi có cặp.
"Chắc chắn là Tiểu Triệu có ý với cháu đấy." Ông chủ hay ám chỉ với Đường Ly như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Ly đang đếm số lượng bánh hải đường, bị ông chủ cắt ngang thì quên mất mình đang đếm tới mấy rồi.
Cô vẫn chưa biết cách làm hai việc cùng lúc đâu.
"Tiểu Triệu ư..." Cô bắt đầu đếm lại từ đầu, vừa đếm vừa lẩm bẩm.
Đúng là Tiểu Triệu đeo kính có ý với cô thật, mỗi sáng sớm đều tới cửa hàng mua đồ, buổi trưa còn có lòng mời cô ra ngoài ăn cơm.
Đường Ly luôn cảm thấy có chút tội lỗi, lần nào cô cũng phải nhìn ngón áp út của mình thì cảm giác tội lỗi mới giảm đi một ít.
Ngón áp út của cô không có thứ trang sức nào hết.
Trống không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có đôi khi cô còn tự hỏi mối quan hệ giữa cô và Tần Du bây giờ là gì.
Anh bảo rằng anh muốn xem xét cô, nhưng mấy ngày nay hai người còn chẳng thấy mặt nhau.
Anh ở thế giới của anh, cô ở thế giới của cô.
Song song, không hề giao nhau.
Có phải vậy có nghĩa là không có quan hệ gì với nhau không...?
Đường Ly cũng không biết.
Đôi khi cô vẫn cảm thấy áy náy, cho rằng mình thật sự có lỗi với Diệp Liên.
Diệp Liên quý cô thật nên mới muốn gả cô cho Tần Du, nói hơi thô một tí thì là hưởng vinh hoa phú quý không phải lo chuyện cơm nước.
Mà điều đó cũng có lợi cho Tần Du.
Thủ đoạn của anh luôn tàn nhẫn bạc tình, mặc dù cấp dưới tâm phục khẩu phục với anh, nhưng dù gì họ cũng thấy hơi sợ.
Cưới vợ lập gia đình có thể phần nào giảm bớt hình tượng tàn nhẫn mà anh để lại cho mọi người.
Nếu người khác cảm thấy anh không tuyệt tình thì họ sẽ hy sinh một mình cô.
Đáng tiếc là Đường Ly không những thấy anh nhẫn tâm mà còn thấy anh cực kỳ biến thái.
May mà cuối cùng bây giờ cô cũng quen được vài người bình thường.
Ông chủ là một nhà kinh doanh đầu óc linh hoạt, ông ấy định chuẩn bị một số lượng ít bánh ngọt hoa hồng để bán cho dịp lễ tình nhân, ông dành hẳn mấy ngày nay để nghiên cứu công thức, làm cho cô thử từng món một.
Tiểu Triệu thì còn bình thường hơn, ngoài việc mời cô đi ăn ra thì là đi dạo cùng cô trên phố đi bộ, trước lễ tình nhân hai người, anh ta mới hỏi cô có muốn đi chơi lễ với anh ta không.
Nói rằng được bạn tặng cho mấy tấm vé xem phim, nếu không đi xem thì phí mất.
Đường Ly và anh ta tiếp xúc với nhau cũng tạm gọi là vui vẻ, sau khi đồng ý thì cô nhờ ông chủ mở một chiếc bếp nhỏ, muốn tự tay làm một hộp bánh hải đường nhân hoa hồng.
"Tặng đàn ông à?" Ông chủ nháy mắt với cô, khóe miệng nhếch lên đến nỗi sắp ra sau tai luôn rồi.
"Vâng." Đường Ly gật đầu rất ngại.
Cô cũng chẳng còn ai để tặng nữa.
Chắc chắn là cái người đàn ông ở tít trên cao không dính khỏi lửa nhân gian kia không quan tâm tới lễ tình nhân.
Ít nhất thì lúc cô đính hôn với anh, hai người chưa từng đón mấy ngày lễ kiểu này.
Đến ngày lễ tình nhân.
Tối hôm trước đó cô đi ngủ muộn, nên dậy cũng muộn, lúc vội vàng xuống tầng thì lại tình cờ gặp được người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.
Một ấm trà, một tờ báo.
Trà thì đương nhiên là loại trà hiếm.
Còn báo, cũng là tờ báo có duy nhất một tờ trên thế giới.
Phong thái của anh rất nặng nề, anh vừa nhìn thoáng qua đã thấy cô đứng không dám nhúc nhích.
"Sửa soạn xong rồi à?"
Giọng nói quyến rũ khàn khàn.
Đường Ly kéo góc áo một cách mất tự nhiên.
Đúng là hôm nay cô đã ăn mặc đẹp, đi chơi lễ không thể mặc áo lông cao cổ được.
Đã hơn mười ngày hai người chưa gặp nhau, lúc gặp lại nhau thì câu đầu tiên anh nói lại là câu này, thật sự trở thành người xa lạ quen thuộc nhất.
Thế mà Đường Ly lại có ảo tưởng rằng mình đã ly hôn.
"Còn anh... Hôm nay không phải đi làm à?" Cô cúi đầu nói lắp ba lắp bắp hỏi thăm anh.
Người đàn ông gấp báo lại.
"Tôi vẫn chưa ngủ."
"Hả? Anh bị sao vậy?"
Đường Ly cực kỳ kinh ngạc, lúc này cô mới quan sát anh thật tỉ mỉ.
Quả đúng là bề ngoài của người đàn ông có vài sự thay đổi, râu trên cằm không được cạo, trong sự lạnh lùng còn có đôi chút hoang dã.
Nước da màu đồng, râu ria lởm chởm.
Vừa trưởng thành, vừa hấp dẫn.
Anh là dạng đàn ông càng không trau chuốt vẻ ngoài thì lại càng đẹp trai tới nỗi đất trời ghen tỵ.
"Đêm nay có tiệc, ủy ban chúc mừng tôi vẫn giữ nguyên chức vụ ủy viên trưởng." Anh đi về phía cô, hơi thở nặng nề: "Nhưng mà em không cần phải quan tâm đâu, đi chơi đi."
Anh bận làm mọi việc, ngay trước đêm tham dự tiệc còn phải giải quyết công việc suốt cả đêm.
Còn cô, trong tim trong mắt chỉ toàn nghĩ cách ra ngoài chơi.
Bỗng Đường Ly cảm thấy đau lòng cho anh vô cùng.
Như thể cô có lỗi vậy.
Cho đến tối, lúc gặp được Tiểu Triệu đeo kính, cảm giác tội lỗi trong cô càng mãnh liệt hơn, cô không yên lòng nổi.
Trước tiên hai người họ đi mua đồ ở quán ăn nhỏ bên cạnh rạp chiếu phim, Tiểu Triệu tặng quà cho cô, đó là một sợi dây chuyền.
Đường Ly cũng tặng quà cho anh ta, là món bánh hải đường nhân hoa hồng cô làm.
Tiểu Triệu rất giỏi trong việc làm thay đổi bầu không khí, sau khi trò chuyện một hồi, cảm giác chán nản của cô lại bị khơi dậy.
Đây là lễ tình nhân đầu tiên mà cô trải qua trong cuộc đời, cô không muốn làm nó hỏng bét.
Ăn đồ ăn xong thì vào rạp phim mua bé, vẫn chưa tới giờ soát vé nên hai người bọn họ ngồi đợi ở khu vực chờ.
Nhiệt độ trong rạp chiếu phim rất nóng, phía sau lưng Đường Ly hơi thấm mồ hôi, cô tháo khăn quàng cổ xuống không chút nghĩ ngợi.
"Cầm hộ tôi một lát được không?" Cô đưa cho Tiểu Triệu.
Nhưng, ánh mắt của chàng trai khi nhìn cô chợt trở nên cực kỳ kỳ lạ.
Một cách đối xử khác lạ... khó nói.
Nhìn cô như đang thể nhìn người ngoài hành tinh vậy.
"Sao vậy?" Đường Ly thấy khó hiểu.
"Cô có hình xăm, sao?" Tiểu Triệu nhìn cô một cách khác thường, giọng nói lại càng kỳ cục.
Phải mất một giây Đường Ly mới nhận ra rằng hôm nay cô mặc một chiếc váy suông.
Cởi áo khoác ra, tháo khăn quàng cổ xuống, bí mật mà cô muốn che giấu khi quyết định bắt đầu một cuộc sống bình thường đã không thể che giấu được nữa.
Trên làn da tuyết mỏng manh như ngọc bích, lộ ra đường nét hình xăm tinh xảo.
Tuyệt đẹp, hiếm thấy.
Nhưng không phải ai cũng hiểu và tán thưởng nó.
"Nhân viên công chức không được có hình xăm." Tiểu Triệu bất ngờ nói một câu.
"Vậy nên...?" Đường Ly nhìn anh ta khó hiểu.
"À là thế này." Tiểu Triệu đổi cách dùng từ: "Đồng nghiệp trong đơn vị của tôi không dễ chấp nhận phụ nữ có hình xăm cho lắm, bố mẹ tôi cũng hay nói, hình xăm gây ảnh hưởng không tốt, chỉ người không có công việc đàng hoàng mới đi xăm thôi."
Đường Ly dần hiểu ý của anh ta.
Cô nhìn lại trang phục của anh ta.
Áo sơ mi nghiêm túc cứng nhắc, tóc vuốt keo.
"Ồ." Cô thản nhiên đáp lại, trong lòng cười một tiếng tự giễu.
"Vậy cô tìm dịp đi xóa đi nhé?"
Tiểu Triệu bắt đầu thương lượng với cô.
"Tôi giúp cô trả một nửa số tiền, thật đó, hình xăm gây ảnh hưởng xấu lắm, nếu sau này chúng ta ở bên nhau, có thể cô sẽ phải đến đơn vị của tôi, lúc đó lỡ mà lãnh đạo đồng nghiệp của tôi nhìn thấy thì không biết họ sẽ nghĩ thế nào về tôi nữa..."
Anh ta càng nói, trong lòng Đường Ly càng trở nên tồi tệ đến nỗi nát bét.
Bắt đầu soát vé phim, xung quanh hò hét ầm ĩ.
Chàng trai vẫn còn đang tận tình khuyên bảo giáo dục cô, thậm chí còn nói tới con đường làm quan trong sự nghiệp của mình.
Anh ta nói, người càng lên chức cao thì càng không chấp nhận được thứ đó, rồi còn lôi cả cấp bậc lãnh đạo, cấp bậc lãnh đạo của lãnh đạo...
Khóe miệng Đường Ly giật một cái.
Rồi, cô lấy lại bánh hải đường mà cô tặng anh ta.
"Có lẽ hẳn là anh biết Sĩ quan Tần."
"Anh ta chưa nói gì thì anh không có tư cách nói tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...