Giọng nói của Albert Nobbs, khuôn mặt của Albert Nobbs.
Suýt chút nữa Đường Ly đã quên mất anh ta... À không, là tên của anh ta.
Chắc là anh ta tên Tri Chúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gặp được Tri Chúc, Đường Ly mới ý thức được bản thân mình đã đi nhầm đường rồi.
Cô vốn theo bản năng muốn gặp Đỗ Chuẩn và Đỗ Tịnh, nhưng lại không hiểu sao đã đi tới vườn hoa nhỏ.
Cô vừa định đi lại nhìn thấy ánh mắt của Tri Chúc, ngượng ngùng trực tiếp quay đi.
Tri Chúc vẫn như thế.
Mặc chiếc áo tù mỏng manh, trên cổ bị còng lại nặng nề.
"Trông thần sắc cô tốt đấy chứ."
Một người như thế mà lúc nào cũng đều là người khen cô trước tiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Ly có chút áy náy.
Trong thế giới của cô, trải qua những tháng ngày mưa rền sấm dữ, từ xưa đến nay chưa từng nghĩ sẽ có một người giống như thế.
Còn người này thì sao, ở trong cái viện này trôi qua từng ngày, đến thời gian hóng gió vào xế chiều mỗi ngày đều vẫn luôn cố định không thay đổi, lại còn có thể nhận ra cô.
Bạn bè bèo nước gặp nhau, chia xa rồi trùng phùng.
Đường Ly không đành lòng, từ từ qua đó muốn bầu bạn với anh ta.
Bên trong vườn hoa nhỏ, xích đu vẫn đung đưa như cũ, thoáng vài cái lắc lư cái đã qua nửa mùa đông mới.
"Cô xem mắt tôi đều có quầng thâm cả rồi." Tri Chúc bày ra vẻ mặt quỷ về phía người kia: "Phòng cách vách trong nhà lao ồn ào từ sáng tới tối, vừa nghe đã biết không phải kiểu người tốt gì."
Haiz.
Đường Ly nhịn không được thở dài một hơi.
Một tháng trước, cô dốc lòng chứng minh Đỗ Chuẩn và Đỗ Tịnh là người tốt.
Nhưng bây giờ, cô có chút nghi ngờ bản thân rồi.
"Có thể là vậy... Thế công việc nằm vùng của anh khi nào thì đi?" Cô không biết cách tán gẫu cho lắm, miễn cưỡng tìm chủ đề để nói chuyện.
Mặc dù bản thân cô biết chủ đề này rất tệ hại.
Nhưng mà đây cũng là chuyện duy nhất liên quan tới Tri Chúc mà cô biết.
Anh ta phải dùng công việc nằm vùng đó để miễn tử hình.
"Sắp rồi." Tri Chúc lấy từ chỗ đài phun nước trong bụi cỏ ra một nụ hoa, mỉm cười khanh khách chỉ vào đó cho cô nhìn.
Miệng mỉm cười, anh ta nói với cô một câu.
"Sau khi tôi đi nằm vùng, lúc chết sẽ có được một khoản tiền trợ cấp. Tôi cũng không có người thân nào khác, chi bằng viết tên cô nhé?"
Nụ hồng non nớt, qua thêm một quãng thời gian nữa sẽ nở hoa vào một ngày nắng ấm.
Nhưng nhìn nụ hoa còn chưa nở, Tri Chúc lại nói chuyện nhẹ tựa mây gió.
Khóe mắt Đường Ly hơi cay, nhịn không được chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười: "Tần Du cũng đã nói tương tự như vậy, tôi không thể một mình lấy cả hai phần được."
"Cứ cầm thôi." Tri Chúc lắc đôi chân: "Có tiền rồi thì cố gắng sống tốt, nhưng mà, quan hệ giữa cô và Tần Du thật sự là không bình thường nha."
"Ừm ừm." Đường Ly chột dạ vuốt vuốt tóc: "Hai chúng tôi có quen biết."
Quen biết.
Haiz, nếu như người đàn ông đó có ở đây nhất định sẽ kéo lấy cô muốn hai người họ nói cho rõ ràng.
Giữa bọn họ, đâu chỉ là quen biết.
Mây nhẹ khẽ trôi, Tri Chúc cũng không hỏi nhiều, miệng tu tu huýt sáo lại bắt đầu kể chuyện xưa cho cô nghe.
Chuyện về Nam Sa.
"Cô còn nhớ Nam Sa chứ?" Anh ta đùa: "Không phải là cá mập thật đâu."
"Hả?" Đường Ly hơi kinh ngạc.
"Là người cơ."
Người hả...
"Anh ta là một người buôn kinh doanh súng đạn ở Nam Dương, định sẽ nhập cảnh trong nước bằng đường biển." Giọng của Tri Chúc dần trở nên nặng nề.
Kinh doanh súng đạn.
Dường như Đường Ly hiểu rõ tại sao gần đây Tần Du lại bận bịu liên tục, tại sao lại nhiều lần triệu tập cán bộ cấp cao tới phòng để tổ chức họp như vậy.
"Phải chiến đấu à?" Cô lí nhí hỏi.
"Cũng không đến nỗi, lính đánh thuê ở Nam Sa không nhiều." Tri Chúc híp mắt lại nói: "Nhưng anh ta có vũ khí sinh học tân tiến nhất trên thế giới."
Đường Ly hồi hộp trong lòng.
"Hơn nữa, không có ai biết anh ta nhập cảnh muốn làm gì."
"Tần Du chắc là người duy nhất có thể cản được anh ta."
Cất giữ cơ mật cấp cao trong lòng, lúc Đường Ly quay trở lại lầu thì thần hồn đã không còn ở yên được nữa.
Trùng hợp thay, cô cứ cúi đầu một mạch đi vào, ngơ ngác không nhìn đường, đầu lại đụng phải bờ ngực của người đàn ông.
Huy chương trước ngực anh suýt chút đã hằn lại một dấu vết trên đầu của cô rồi.
"Lại muốn đi thăm hai tên nhát gan nhà họ Đỗ đó à?"
Từ trên đỉnh đầu truyền xuống giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm của người đàn ông.
Sức quan sát của Tần Du vẫn luôn rất nhạy bén.
Thậm chí còn có thể nhìn thấu tâm tư cô.
Đỗ Chuẩn, Đỗ Tịnh.
Cô không yên tâm, nhất định là muốn đi thăm bọn họ.
Cô dịu dàng khẽ kêu đau, dường như có chút buồn bực trong lòng không muốn nói chuyện với anh, rầu rĩ muốn tiếp tục đi vào trong.
"Sĩ quan...?" Người đi theo hận không thể lập tức tàng hình, đáng tiếc là không làm được, chỉ có thể lúng túng mà nhìn tới.
May mắn thay một sĩ quan cấp cao bình tĩnh tự tin vẫn như cũ không hề tới gần phái nữ.
Sau khi ra ngoài, lên xe xong rồi tiếp tục trao đổi.
Nhưng mà đến tối, đèn trong phòng ngủ của tòa lầu chính vẫn còn sáng đèn le lói.
Trong phòng có thêm vài sợi dây thừng lớn vắt ngang xuyên qua giữa không gian, vừa to vừa dài đến đáng sợ.
Chiều cao cũng là cố tình được thiết kế sẵn.
"Không cần... Không cần dây thừng!"
Cô gái xinh đẹp nhỏ kia cả người trần trụi âm thầm giãy dụa, nhưng vẫn là bị người đàn ông kia hung hăng tách hai chân ra, đặt ở hai bên dây thừng.
"Không phải em muốn thay nhà họ Đỗ đó kêu bất công sao?"
Tần Du đo tới đo lui cái bẫy dây thừng mà mình đã tự tay thiết kế, lại đo một đoạn chiều cao của dây thừng mà hài lòng nhìn con mồi của mình.
"Đi xong thì anh sẽ nói cho em biết sự thật."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...