Trừng phạt tình dục

Cùng thời gian đó, bầu không khí ở Cảnh Chương Đài đi xuống đến mức đóng băng.
 
Sương mù dày đặc lại ập vào thành phố, đầu óc của Trần Thiến cũng rối như tơ vò.
 
Vài ngày nay, cô ấy bận muốn sứt đầu mẻ trán, lại nghe người gác cổng báo Diệp Liên đến, quả thật ước gì có thể đóng cửa giả chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đáng tiếc không giả chết được, nghe thư ký trưởng nói sĩ quan đang bận họp với phòng tình báo, cô ấy phải tiếp đón Diệp Liên.
 
Ngẫm lại mẹ kế của sĩ quan là một người dễ nói chuyện, Trần Thiến đành nhắm mắt đưa chân.
 
Phòng trà.
 
Tính tình Diệp Liên rất ôn hòa, nghe nói Tần Du đang họp cũng không khăng khăng đòi gặp anh, chỉ trò chuyện vài câu về việc hằng ngày với Trần Thiến. 
 
"Lúc dì vào đây thấy đội cảnh vệ có vẻ rất bận, trong thành phố xảy ra chuyện lớn gì sao? Phó tướng Tống đâu? Sao lại đi vắng?"
 
Trần Thiến đổ mồ hôi hột, đâu dám nói ra tình hình thực tế.
 
Tình hình thực tế là nữ tù nhân bảo bối của sĩ quan, à không, vợ chưa cưới bảo bối của sĩ quan đã bỏ trốn.
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết trốn đi đâu, đội cảnh vệ đã lục soát khắp thành phố vẫn chưa tìm được.
 
Tính tình của sĩ quan thất thường, bởi vậy mới bị tai bay vạ gió,
 
"Phó tướng Tống, anh ta bị sĩ quan cắt chức rồi." Trần Thiến chỉ có thể trả lời câu hỏi mang tính chọn lọc, không ngừng cười xòa đáp: "Bị giáng chức điều đến khu quân sự rèn luyện ạ."
 
"Ban đêm bị giáng chức đến Triều Châu đường xá xa xôi." Diệp Liên thở dài không ngừng: "Năm hết tết đến, gần đây tính tình của sĩ quan thật sự không tốt lắm."
 
Trần Thiến thở phào nhẹ nhõm, đang định gật đầu, câu nói tiếp theo của Diệp Liên lại dọa cô ấy sợ đến đầu óc choáng váng.
 
"Dì biết… Sĩ quan và Thu Thu đang cãi nhau." Diệp Thu lấy ra gói đồ bang theo bên mình, giọng điệu buồn bã: "Với tính tình của thằng bé, sẽ không đưa Thu Thu đến gặp dì, con giúp dì đưa cái này cho con bé được không?" 
 
Trần Thiến không dám lộ tẩy, vội vã nhận lấy. 
 
Đồ trong gói quà rất đơn giản.
 
"Đây là tiền lì xì, Thu Thu cũng xem như là nửa con gái của dì, qua năm mới dì muốn tặng lì xì cho con bé." Diệp Liên lải nhải nói: "Còn những thứ này, đều là bánh ngọt do Trai Viện làm, Thu Thu rất thích ăn, con bé không biết tự chăm sóc mình, đừng để con bé đói bụng..."
 
Nói xong tức cảnh sinh tình, Diệp Liên lau nước mắt.
 
"Thư ký Trần, con nói xem, có phải dì làm sai hay không? Nếu dì không giới thiệu Thu Thu cho sĩ quan quen biết… Hai đứa nó sẽ không chung sống thành thế này… Tính tình của sĩ quan quá cứng rắn, Thu Thu lại ít nói, hai đứa thường xuyên cãi nhau..."
 
Trần Thiến nghe tới luống cuống tay chân, cô ấy sợ mình sơ ý sẽ nói ra tình hình thực tế, vội vã nói mấy lời an ủi để dỗ dành Diệp Liên, sau đó sai người giúp việc đưa bà ấy đến phòng khách nghỉ ngơi một đêm.
 
Cãi nhau ư… Giữa sĩ quan và cô Đường đâu chỉ là cãi nhau.
 
Cầm gói quà Diệp Liên mang tới, Trần Thiến đi qua đi lại trên hành lang, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô ấy mới dám gõ cửa phòng làm việc.
 
"Vào đi."
 
Cách một cánh cửa gỗ, giọng nói của người đàn ông trầm thấp đến dọa người.
 
Trong phòng làm việc.
 
Chỉ có nửa ngọn đèn được thắp sáng, nửa ngọn đèn còn lại là chiếc bật lửa quân dụng lúc sáng lúc tắt.
 

Cả phòng bừa bộn u ám, chỉ có một chỗ ánh sáng lúc sáng lúc tối.
 
Người đàn ông ngồi ở trước bàn sách, nghiêng đầu hút thuốc.
 
Giống như một con thú dữ trước khi bùng nổ.
 
Hơi thở nặng nề đến đáng sợ.
 
Nhưng trên người anh cũng toát ra sự thất vọng.
 
Sự thất vọng từ trong ra ngoài.
 
Ngay cả huy chương trên đồng phục may sẵn cũng ảm đạm.
 
Mãnh thú uy nghiêm, kiêu ngạo chinh chiến, đấu văn, chuyện gì cũng nằm trong tay anh.
 
Riêng chỉ có thú cái nhỏ kia là anh không chinh phục được.
 
Thú cái nhỏ đó ngoan ngoãn, yếu đuối, bị anh bắt nạt đến cực kì đáng thương.
 
Tính chiếm hữu của anh với cô gần như là cố chấp, không cho phép bất cứ ai bắt nạt cô.
 
Cô bị người ngoài bắt nạt thê thảm nên thần kinh của anh nhất thời buông lỏng.
 
Sơ sẩy một chút khiến cô chạy trốn.
 

Sao mãnh thú có thể không tức giận được?
 
Đối diện với cảnh tượng hù chết người này, Trần Thiến không dám nói lung tung, chỉ nhỏ giọng bẩm báo.
 
"Sĩ quan, đây là bánh ngọt, đây là bánh ngọt bà chủ đưa tới, nói là... đưa cho… cho cô Đường."
 
Hết chuyện để nói, ai không nhắc lại nhắc đến người đó.
 
Trần Thiến tự nhận mình xui xẻo, đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cơn tức giận của sĩ quan, lúc chạm vào hộp bánh ngọt, phỏng chừng không có kết quả tốt...
 
Không ngờ bầu không khí vẫn chết lặng như cũ...
 
Tần Du chỉ nhìn thoáng qua cái gói quà, trong mắt tràn đầy thâm trầm. 
 
"Cô nhận đi." 
 
"Cô ấy không thích ăn những thứ này." 


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui