Trong hầm giam, tình hình nguy hiểm trôi qua tính theo từng phút từng giây.
Khi Tần Du xông vào, Tống Tư đang đếm số.
Số lần Đường Ly ngập trong chum nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mười chín! Hai mươi! Hai mươi..."
Tống Tư chưa kịp đếm xong đã bị Tần Du quật ngã xuống đất, nhưng anh ta không phải dạng vừa, nhanh chóng đánh trả.
Hai người đàn ông đều liều mạng đánh nhau, ra tay mạnh bạo, chẳng hề quan tâm đến quy tắc trên dưới, trong lúc nhất thời khắp nơi đều là khói thuốc súng.
Trần Thiến đuổi theo vào, không dám bước lên ngăn cản sĩ quan hai mắt đang đỏ ngầu, nhìn tình hình trong chum không ổn, cô ấy vội vã muốn vớt Đường Ly lên.
Tống Tư thực sự có kế thừa thủ đoạn của sĩ quan, nhưng khi dùng hình phạt nhấn nước, lại nhấn cả người Đường Ly vào trong chum!
Bây giờ Đường Ly giống như một con thú nhỏ chết chìm, cả người ướt đẫm, dần dần chìm xuống trong chum nước.
"Đường Ly, Đường Ly!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Thiến vô cùng lo lắng muốn kéo cô ra ngoài, nhưng cô ấy vốn không đủ sức, chỉ có thể nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng bệch lạnh lẽo của cô.
Lúc cô sắp không chịu đựng nổi, chính Tần Du đã cứu cô.
Anh vừa trải qua một cuộc đánh lộn, đã đấm Tống Tư ngã trên mặt đất, mặc dù hơi thở có chút hỗn loạn, nhưng chỉ cần dùng một tay là có thể cứu cô thoát khỏi cảnh chết chìm.
Cánh tay rắn chắc, bờ vai rộng lớn, cuối cùng lại trở thành chỗ dựa cho cô vào lúc này.
Mọi tiếng động xung quanh đều biến mất.
Toàn thân người đẹp ướt đẫm, lại đang lạnh run rẩy thở hổn hển, giống như hoa lê theo gió rơi trong mưa, đẹp đến nỗi khiến người ta đau lòng xót xa.
Trên người cô đều là nước, áp vào lồng ngực anh, từ từ thấm ướt bộ quân trang cao quý đắt tiền của anh.
Tim đập dồn dập, không nói nên lời.
"Thu Thu, đừng sợ, có tôi ở đây."
Giọng điệu chiếm hữu trước sau như một.
Chỉ có anh mới có thể làm cô ướt.
Lời nói vẫn xấu xa như trước đây.
Chỉ có anh biết, anh sợ hãi đến mức nào.
**
Nửa đêm, bệnh viện gia đình quân nhân đèn đuốc sáng trưng.
Khi Đường Ly được sĩ quan bế vào phòng bệnh, cô đã trong trạng thái hôn mê.
Bác sĩ chờ lệnh từ trước nhanh chóng tiến hành kiểm tra, cũng may thân thể cô không sao, chỉ bị sặc nước ở phổi nên mới hôn mê bất tỉnh, cần yên tĩnh nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Trần Thiến chăm sóc bên cạnh giường bệnh, lặng lẽ thay quần áo bệnh nhân cho Đường Ly.
Người đẹp ngủ say, cơ thể như gấm ngọc, da thịt trắng như tuyết mang theo vẻ lạnh lẽo.
Cô rất có khí phách, nhưng lại mảnh mai yếu đuối, trên da thịt vẫn còn dấu vết sĩ quan để lại trước đó.
Trần Thiến cố gắng không để ý, sau khi thay quần áo giúp cô xong, mới nhận ra cổ cô dường như khác với trước đây.
Khi nhân viên y tế cấp cứu, đã tháo bỏ vòng cổ trước giờ cô luôn đeo.
Trên vị trí đó, nếu nhìn kĩ sẽ có một vết sẹo mờ.
Hẳn là đã rất nhiều năm.
"Khụ, khụ..."
Đường Ly yếu ớt tỉnh lại, lúc thấy rõ cô ấy, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười.
"Cảm ơn cô đã cứu tôi."
Trần Thiến sợ hãi không dám nhận: "Cô Đường tỉnh rồi… Tôi đi gọi sĩ quan."
Đường Ly yếu ớt hỏi: "Tôi đang ở...?"
"Đây là bệnh viện." Trần Thiến vội vàng nói rõ tình hình cho cô biết: "Sĩ quan đã dạy cho Tống Tư một bài học, lúc đến cứu cô anh ấy thật sự rất đẹp trai."
Một câu nói đùa khiến Đường Ly bị chọc cười.
Chẳng qua tinh thần cô không tốt lắm, lại nép vào trong chăn.
Trần Thiến thuận lợi chuồn ra khỏi phòng bệnh, nhưng tâm lý của cô ấy vẫn bất ổn.
Tại sao sĩ quan lại đột nhiên trở về? Sao anh biết cô Đường đang gặp nguy hiểm?
Suốt dọc đường từ Cảnh Chương Đài đến bệnh viện, tất cả mọi người đều tưởng cô ấy đã mật báo cho sĩ quan, sĩ quan mới kịp thời đến cứu được cô Đường.
Nhưng cô ấy thực sự không làm gì...
Trần Thiến buồn rầu nghĩ mãi không ra.
Nhưng may mắn, kết quả cũng tốt.
Cũng đã đến lúc băng tuyết tan, đông đi xuân đến.
Ở phòng bệnh bên cạnh.
Bác sĩ đang băng bó nắn lại xương cho Tống Tư, Tần Du đứng bên cửa sổ, bóng lưng không thể chạm tới.
Tính tình Tống Tư cũng hơi nóng nảy, lúc trước ở trong quân đội, thi thoảng anh ta không phục sự quản lý của Tần Du, mâu thuẫn đều giải quyết bằng vũ lực.
Đánh thua vẫn không phục.
"Sĩ quan!" Anh ta cố chấp muốn cho Tần Du xem tài liệu: "Tất cả vấn đề đều thẩm tra xong!"
Ngay lúc này, Trần Thiến gõ cửa bước vào.
Cô ấy biết tài liệu mà Tần Du cầm trên tay, chính là bản photo từ chỗ cô ấy.
Nhìn từ xa, cũng có thể nhìn thấy những nét chữ ghi chú phía dưới mỗi câu hỏi.
Phải thừa nhận rằng, dùng hình cực kì hữu hiệu.
Những câu hỏi này đều nói cho Tần Du biết mọi thứ liên quan đến Đường Ly.
Anh chỉ cần cúi đầu xem qua một lượt.
Tống Tư giống như một chiếc gương của Tần Du, phần lớn câu hỏi Tống Tư đều có thể đưa ra câu trả lời cho Tần Du.
Tuy nhiên trong hai người duy chỉ có một người hỏi một câu hỏi đặc biệt.
"Cô ấy sao rồi?"
Tần Du đặt tài liệu lên bệ cửa sổ, ngẩng đầu lên hỏi.
Trần Thiến kịp phản ứng anh đang hỏi mình, ngược lại cảm thấy có chút may mắn: "Cô Đường tỉnh rồi, anh có muốn qua thăm cô ấy không?"
Nếu sĩ quan đã hỏi, điều đó chứng tỏ trong lòng anh có cô Đường.
Cô Đường cũng không chạy trốn.
Thật tốt quá.
Tần Du dường như cũng nghĩ như vậy, nhưng trước tiên phải thay một bộ quần áo sạch sẽ mới đi gặp cô được, anh sai Trần Thiến đi mua một ít thức ăn cho Đường Ly.
"Sĩ quan!" Thấy vậy, Tống Tư tức giận đến xương khớp trắng bệch: "Rốt cuộc Đường Ly kia đã cho anh uống thuốc mê gì? Anh gặp cô ta còn phải thay quần áo? Từ trước đến nay ở trong quân doanh, anh chưa từng chú ý như thế..."
Tần Du lạnh lùng quát:
"Câm miệng!"
Trần Thiến suýt nữa không nhịn được bật cười, cố gắng ổn định cảm xúc vui buồn lẫn lộn, mới bưng dĩa thức ăn vào phòng bệnh của Đường Ly.
"Cô Đường? Cô ngồi dậy ăn chút gì đi..."
Trong nháy mắt khi cô ấy đẩy cửa ra, tình hình dường như không đúng lắm.
Trên giường bệnh, chăn nệm bị xốc lên, trống rỗng.
Một chiếc vòng cổ màu đen bắt mắt bị cắt ra trên tủ đầu giường.
Không thấy Đường Ly đâu.
Cô không chạy khỏi Cảnh Chương Đài.
Là bọn họ đưa cô đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...