Rõ ràng, tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Trái tim của Trần Thiến bỗng căng thẳng, những gì đang xảy ra ở trung tâm nhà tù nhanh chóng thay đổi.
Tiếng roi tạm thời dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh tra khảo tôi như vậy cũng không sao..." Trong không gian tĩnh mịch, chỉ có giọng nói yếu ớt của Đường Ly vang lên.
Dù đã rất yếu nhưng giọng nói vẫn rất trong trẻo, rõ ràng, gác lại những suy nghĩ yếu đuối trong đầu.
"Tống Tư, anh thẩm vấn tôi như vậy... chí ít so với sĩ quan còn tốt hơn..."
Nữ tù nhân nhỏ bé chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt ươn ướt nhưng nước mắt lại không hề rơi xuống.
Thác đầy tóc xanh, vẻ đẹp xuất trần, đẹp đến vỡ vụn, không thể chạm vào.
"Một ngục giam sạch sẽ như thế này... không giống như cách mà sĩ quan… sỉ nhục tôi..."
Cô nghẹn ngào nhắm mắt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như tự nguyện dâng mình lên bàn thờ cho Bồ Tát.
Trần Thiến nhìn từ xa, thậm chí cô ấy còn quên cả thở.
Cô ấy thực sự không mong Đường Ly sẽ nói điều đó.
Lập trường trong lòng cô ấy, không biết từ lúc nào đã bắt đầu lung lay.
Nhà tù là địa ngục, đòn roi, đánh đập, bất kể là hình thức tra tấn nào, đều là sự tra tấn xé toạc da thịt.
Xét về nỗi đau, ngay cả một người đàn ông mạnh mẽ cũng không thể chịu đựng được, chứ đừng nói đến một người đẹp yêu kiều như Đường Ly.
Nghe tiếng roi da, từng roi vung lên không trung để hù dọa, ngay cả kẻ ngốc cũng biết mỗi một nhát đánh xuống cũng đủ khiến người ta đau đến chết.
So sánh với hình thức trừng phạt của sĩ quan... Nếu cô thực sự muốn bảo vệ mình thì đương nhiên sẽ biết cách lựa chọn.
Không phải Trần Thiến chưa từng xem qua hồ sơ bệnh án do bác sĩ viết, mặc dù là chuyện giường chiếu, phong cách mà sĩ quan yêu thích thực sự ... hơi đáng sợ, nhưng... nói cho cùng thì, những cái đó đều là những hình phạt tình dục.
“Hầu hạ” dù đau, yêu cũng có yêu, nhưng không phải chữ “yêu” đó...
Ít nhất sẽ không liên quan đến mạng người.
Nhưng Đường Ly đã lựa chọn một kết thúc khác tàn khốc hơn gấp nhiều lần.
Cô có nghị lực, ngay cả khi nó lẫn lộn với nghị lực hèn nhát.
Cô sẽ kêu đau, sẽ ấm ức mà khóc, nhưng cô không đủ thông minh để trốn khỏi Cảnh Chương Đài...
Nhưng chắc chắn cô là một người đặc biệt, không giống như những người khác.
Đặc biệt đến mức khiến Trần Thiến bắt đầu dao động.
Làm thế nào mới cứu được cô đây...
Quan trọng nhất là Tống Tư không biết nguyên nhân hậu quả của sự việc, lời nói của Đường Ly sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa, càng gây ra những đòn tấn công ác liệt hơn.
"Đúng là gặp ma rồi! Sĩ quan đặt ra quy tắc từ khi nào? Cô chớ ỷ vào... mẹ kiếp, ỷ vào..."
Tống Tư cầm roi xương, tức giận không nói nên lời.
Ỷ vào cái gì?
Trần Thiến cũng không thể hiểu được, giống như một đám sương mù mắc kẹt trong trái tim mỗi người.
Nhưng Tống Tư không phải nhà văn, anh ta không thể quái đản tìm hiểu điều đó, cũng không có thời gian để khua môi múa mép.
Trong nháy mắt, Đường Ly đã bị đẩy vào thùng nước bên cạnh.
"Cô cấu kết với phe nhân từ khi nào? Cô có khai ra hay không!"
Cuộc thẩm vấn tàn bạo bắt đầu một cách bất ngờ như vậy.
Tiếng nước bắn tung tóe khắp nơi, Trần Thiến sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Chết rồi, sắp giết người rồi.
Trong giây lát, cô ấy không dám nhìn cảnh tượng trước mặt nữa, đầu đã thiếu dưỡng khí, toàn bộ máu như dồn lên não.
Không, không được, cô ấy phải báo với sĩ quan!
Nhưng hiện giờ anh đang ở đâu?
Mí mắt Trần Thiến giật giật điên cuồng, vội vàng bắt đầu nhớ lại lịch trình.
Lịch trình... lịch trình... Hôm nay là ngày mấy?
Đúng rồi! Giờ chắc hẳn anh đang ở nhà riêng của bộ trưởng!
Cô ấy chạy ra khỏi ngục tối, tìm một nơi có thiết bị liên lạc, nhấn mật mã để kết nối nội bộ với nhà của bộ trưởng.
Nghe máy đi, nhanh lên...
Tiếng máy bận khiến Trần Thiến nóng ruột như đang nằm trên chảo nóng.
Cô ấy hành động hấp tấp, không kịp nghĩ đến hậu quả, hiện giờ trong đầu cô ấy đều đang thúc giục tại sao tín hiệu lại không ai trả lời.
Đây có lẽ là chỗ bất tiện duy nhất của việc có quyền lực đỉnh cao.
Vì lý do bảo mật, không một quan chức cấp cao nào có điện thoại di động riêng, việc truyền tin nhắn chỉ có thể được thực hiện thông qua các thư ký và tín hiệu vệ tinh.
Nếu suôn sẻ, người điều hành tại tư dinh bộ trưởng sẽ đến lấy, báo cáo cho thư ký bộ trưởng, sau đó thông báo cho bộ trưởng đang ngồi với sĩ quan...
Mau nghe máy đi! Nếu không sẽ không kịp mất.
Tâm trạng của Trần Thiến ngày càng nặng nề, như thể nó đã chìm xuống đáy ngục tù, chỉ nghe thấy tiếng Đường Ly đang vật lộn trong bể nước.
Vào thời khắc sinh tử, một ánh sáng chói lòa đột nhiên xuất hiện trước mắt cô ấy.
Đèn pha phía trước chiếc xe việt dã, tiếng động cơ gầm rú, từ phía xa xuyên qua màn đêm cấp tốc lao tới.
Khoảnh khắc cửa xe chỗ ghế lái được mở ra, đôi bốt quân sự giẫm xuống mặt đất, Trần Thiến còn tưởng mình đang ở trong trạng thái ngẩn ngơ, nỗi sợ vẫn còn quanh quẩn đâu đây.
"Sĩ… sĩ quan?"
Người đàn ông bước ra từ ánh sáng và bóng tối, đen trắng phản chiếu, đôi mắt anh tối sầm lại, chân sải mấy bước tới trước cánh cổng sắt của nhà tù.
Cánh cửa sắt rất nặng, muốn mở phải có chìa khóa.
Trần Thiến chỉ nghe thấy một tiếng "rầm".
Trong làn gió đêm đông, tấm áo choàng của sĩ quan tung bay phấp phới.
Mặc kệ cả thế giới không hài lòng, bỏ mặc lại mọi thứ phía sau.
Anh giống như một vị thần cứu thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...