Trừng phạt tình dục

Nghe cô nói vậy, Tri Chúc cười ngặt nghẽo.
 
“Tại sao cô lại bị nhốt ở đây?” Anh ta hỏi ngược lại cô.
 
"Tôi..." Đường Ly không biết nên nói như thế nào, bèn nói bừa: "Bởi vì Tần Du."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Tần Du?" Tri Chúc đáp: "Có thể gọi thẳng tên anh ta ra như vậy, hẳn quan hệ cũng không bình thường nhỉ..."
 
Đường Ly có chút căng thẳng.
 
"Chính là hận anh ta muốn chết."
 
Phù, cũng may.
 
“Ừm ừm.” Cô cúi đầu, thản nhiên nói ra lý do: "Là tôi phản bội anh ta.”
 
Không biết vì sao, khi nói chuyện với Tri Chúc, cô cảm thấy rất thoải mái, như thể chuyện gì cũng có thể nói với anh ta.
 
Nhưng phản ứng của Tri Chúc khác với những gì cô nghĩ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phản bội anh ta?” Tri Chúc sốc muốn chết ngang, giọng nói còn hơi mang vẻ khiển trách: "Cô phản bội anh ta làm gì?”
 
Đường Ly cũng rất kinh ngạc: "Không phải anh cũng vì anh ta mới bị giam ở đây sao?"
 

Kẻ thù của kẻ thù đáng lẽ phải là bạn chứ...
 
"Đương nhiên, đương nhiên." Tri Chúc huýt sáo: "Tôi không biết mình đã bỏ ra bao nhiêu công sức hòng lật đổ anh ta, nhưng đáng tiếc là tôi đã không thành công. Nhưng nếu cô đã là người của anh ta thì thật sự đừng có ý định phản bội."
 
"...Ý của anh là?" Đường Ly khó hiểu.
 
"Anh ta là một thủ lĩnh tốt. Phản bội anh ta? Chậc chậc, vô ích thôi."
 
Đường Ly có hơi nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm chăng.
 
Cho dù thừa tướng có kế chống lại bí mật cũng không thể nói những lời công bằng chính trực như vậy.
 
Chuyện dài lắm, Tri Chúc phải mất ba ngày mới kể hết cho cô nghe.
 
Cô không bận tâm chút nào, điều cô mong chờ nhất mỗi ngày là được ra ngoài hóng gió.
 
Trong thời gian Tần Du vắng mặt, Trần Thiến không hề đối xử khắt khe với cô, trang trí căn phòng nhỏ cho cô rất đầy đủ, những người khác ở Cảnh Chương Đài cũng đối xử không tệ với cô.
 
Nhưng cô biết thực ra bọn họ không thích cô chút nào, thậm chí còn có thái độ thù địch với cô.
 
Vì những chuyện cô đã làm.
 
Cô không trách họ, cô biết mình đã làm gì.
 
Vì thế nên cô chỉ có thể nói chuyện với Tri Chúc.
 
Nghe Tri Chúc kể chuyện của mình.
 
Nói tóm lại, Tri Chúc đã phạm tội ném chất nguy hiểm hòng hại Tần Du.
 
Bản án tử hình là do tòa án phán quyết, không liên quan gì đến Tần Du.
 
Không hoãn án, phải lập tức thi hành.
 
Chính Tần Du đã đổi trắng thay đen, đề xuất một thỏa thuận.
 
Một hoạt động nằm vùng bí mật kỳ lạ nhắm vào nước khác của Nam Sa.
 
Tham gia có thể tránh được án tử hình.
 
Tuy nhiên, hoạt động này kết thúc cũng là lúc cái chết cận kề, còn phải trải qua khóa huấn luyện khảo nghiệm phi nhân tính, có muốn tham gia hay không hoàn toàn phụ thuộc vào mong muốn của anh ta.
 
"Chờ đã, Nam Sa?" Đường Ly giống như quen thuộc với hai chữ này.
 

“Sao vậy, cô cũng biết sao?” Tri Chúc thở dài một hơi: "Nhưng cô không thích hợp tham gia, vóc dáng của cô không chịu nổi đâu.”
 
Đường Ly thầm ghi nhớ những gì anh ta nói.
 
Tri Chúc là một người có chí khí.
 
"Đừng coi tôi là kiểu người tốt đẹp gì, tay tôi có nợ máu đó."
 
"Tôi biết những khoản nợ này không trả sạch được, nhưng tôi vẫn muốn trả chúng."
 
"Mùa đông nhỏ, Tần Du là người phụ trách của đất nước này."
 
"Cho dù anh ta không phải người tốt khi đối nội, nhưng cũng không thể phủ nhận tất cả những việc đối ngoại của anh ta."
 
"Mùa đông nhỏ, cô không hiểu cũng không sao, về sau sẽ hiểu."
 
Mùa đông nhỏ.
 
Đường Ly phản ứng chậm chạp, còn chưa kịp nghĩ ra một cái tên có thể nói với Tri Chúc, anh ta đã gọi cô là "Mùa đông nhỏ".
 
Bởi vì họ quen biết nhau vào mùa đông.
 
Đó cũng có thể là mùa đông cuối cùng trong cuộc đời.
 
Cũng hay đấy chứ, vốn dĩ cô cũng rất thích mùa thu và mùa đông.
 
Những lời Tri Chúc nói rất mơ hồ bí ẩn, Đường Ly muốn hỏi lại, nhưng đột nhiên có một tiếng nổ vang lên bên tai cô.
 
Chính Tri Chúc đã kéo cô tránh sang một bên, viên đạn sượt qua mặt cô.
 
Gió táp vào khiến cô đau rát.
 

Cô ngã xuống bãi cỏ cạnh đài phun nước, mất một lúc sau, Đường Ly mới miễn cưỡng đứng dậy, ngoảnh về đằng sau nhìn.
 
Thường nghe câu “phó tướng như chủ”, khí thế uy hiếp của Tống Tư giống hệt Tần Du trong mắt người khác.
 
Tần Du vốn chính là thế này.
 
Vô tình, nhẫn tâm.
 
Nếu viên đạn lệch thêm một chút nữa, có lẽ Đường Ly đã chết rồi.
 
Cô nhìn Tống Tư, Tống Tư cũng đang nhìn cô.
 
Hiện giờ đã không giống hồi trước nữa.
 
Tống Tư chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt này trước khi anh ta lên đường đến vùng hải quân duyên hải.
 
Anh ta và Tần Du là anh em chí cốt vào sinh ra tử với nhau, mỗi lần gặp cô đều chào hỏi rất nhiệt tình thân thiết, còn gọi cô là "chị dâu".
 
Giờ đây, tình cảnh đã thê thảm đến cùng cực.
 
Hẳn là anh ta cũng đã nghe nói đến chuyện của mấy ngày nay rồi, ánh mắt lạnh thấu xương của anh ta như ánh mắt của Diêm vương.
 
"Đưa đi!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui