Trừng phạt tình dục

"Làm sao có thể? Sĩ quan luôn luôn đúng!"
 
Trong khu vườn nhỏ, Trần Thiến, thầy trò quản gia, người gác cổng và đội trưởng đội bảo vệ tụ tập lại với nhau thì thầm nói chuyện.
 
Thái độ của mọi người đối với sĩ quan đều vô cùng khác thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc đầu Trần Thiến còn hơi dao động, nhưng bây giờ cô ấy đã khẳng định lại lập trường của mình.
 
Nhưng không biết vì sao, lời nói của Đường Ly lại giống như hạt giống chôn chặt trong lòng cô ấy.
 
Có lẽ là do người đẹp nên giọng nói dễ nghe, vóc dáng lại kiều diễm thôi.
 
Trần Thiến rũ bỏ những suy nghĩ phức tạp đang khiến mình mất tập trung, lắng nghe những người khác bàn luận cá cược.
 
Đặt cược xem lần này sĩ quan vừa rời khỏi cửa,  Đường Ly có bỏ chạy hay không.
 
Mỗi lần thảo luận mấy chủ đề như này, bọn họ luôn có thể trò chuyện rất lâu.
 
"Sĩ quan nhất định không yêu cô Đường, nếu không thì vì sao lại hủy bỏ hôn lễ?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đúng vậy! Ngay cả phu nhân cũng không cho chúng ta gọi, nhất định là coi cô Đường như phạm nhân bình thường rồi."
 
"Tôi cũng nghĩ như vậy! Sĩ quan thẩm vấn cô Đường rất nghiêm, rõ ràng không hề niệm tình cũ! Thư ký Trần, cô nói xem đúng không?"
 
Trần Thiến tức khắc có phản ứng.
 
Đám đông càng tò mò hơn, nhao nhao muốn thăm dò ý kiến từ miệng cô ấy, muốn biết rốt cuộc sĩ quan dùng hình tàn khốc đến mức nào.
 
"Rút móng tay?"
 

"Đánh gãy xương?"
 
"Thích dùng dao hay dùng gậy hơn? Thư ký Trần, cô nói gì đi chứ!"
 
Trần Thiến lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch, không thể không nghĩ đến dáng vẻ dễ thương xinh đẹp khiến người ta cảm thương của Đường Ly.
 
Rất thảm...
 
Haizz, quả thực rất thảm...
 
Dụng cụ tra tấn... cô ấy thực sự đã viết vào hồ sợ là cây gậy...
 
Nếu không thì phải viết thế nào đây...
 
Cô ấy im lặng hồi lâu, mọi người đều cảm thấy nhàm chán nên bắt đầu tản ra đặt cược, nhân tiện nói sang chuyện khác.
 
"Vài ngày nữa phó tướng Tống sẽ trở về."
 
Phó tướng Tống, thân tín bên cạnh sĩ quan.
 
Anh ta cũng là một nhân vật tàn nhẫn mà những người như họ vừa nhìn thấy đã sợ rùng cả mình.
 
Nói chung, những kẻ phản bội đều giao cho phó tướng Tống xử lý.
 
"Vậy... cô Đường sẽ chạy trốn thật sao?"
 
Không có Tần Du, cuộc sống của Đường Ly sạch sẽ hơn rất nhiều.
 
Trần Thiến mang thêm đồ đạc vào phòng, cho cô cơ hội ra ngoài mỗi ngày một lần để hít thở không khí.
 
Nhưng cô biết, tất cả những điều này đều là dụng ý của Tần Du.
 
Cảnh Chương Đài có rất nhiều khu vườn lớn nhỏ, khu cô được phép đến là nơi cô chưa từng đến trước đây.
 
Có rất nhiều nơi ở Cảnh Chương Đài mà cô chưa từng đặt chân đến.
 
Nếu không thì cô cũng không đến mức bị lạc trên đường chạy trốn.
 
Nhưng ít nhất bạn của cô đã trốn thoát được rồi.
 
Tiết trời buổi chiều của mùa đông không tệ, mát mẻ quang đãng như một lớp màng lọc màu Morandi.
 
Tần Du chắc không biết màng lọc là gì đâu nhỉ.
 
Đường Ly đang ngồi trên xích đu, suy nghĩ xem cô có nên hay không.
 
Giữa cô và anh, sẽ không bao giờ có tiếng nói chung, và sẽ không bao giờ có thể nói chuyện tử tế cùng nhau.
 
Ngay cả việc tặng quà cũng vậy, những món quà anh tặng...
 
Đột nhiên có tiếng động vang lên trong bụi cỏ cạnh đài phun nước.
 
Đường Ly cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, ngước mắt nhìn lên.
 
"Chào buổi chiều."

 
Cách một khoảng mờ mờ ảo ảo, người đó thân thiện chào cô.
 
Đường Ly xuống xích đu, đổi sang góc nhìn khác, lần này đã nhìn thấy rõ cô ấy.
 
À không, phải là... anh ta?
 
Đó là một thanh niên mặc đồng phục tù nhân, tóc ngắn, đẹp trai, trông hơi yểu điệu.
 
Quanh cổ còn có đeo một chiếc vòng màu đen.
 
Đường Ly bất giác sờ sờ cổ của mình.
 
Cổ áo của cô mảnh mai tinh xảo, nhìn từ xa trông giống như một chiếc vòng cổ xinh đẹp, nhưng còn của anh ta...
 
Nặng nề, kìm kẹp.
 
Rõ ràng là một tù nhân.
 
Gió đông khẽ thổi, Đường Ly do dự một chút rồi bước tới.
 
Cô là một nữ tù nhân nhỏ bé đặc biệt, còn người trước mặt cô rõ ràng là một tử tù.
 
Nhưng anh ta lại có điểm gì đó rất đặc biệt kéo cô lại gần.
 
Đôi bên gặp nhau lần đầu tiên, đương nhiên cần giới thiệu một chút về bản thân.
 
"Cô có thể gọi tôi là Tri Chúc."
 
Đường Ly còn đang băn khoăn không biết có nên nói tên thật cho anh ta hay không thì Tri Chúc đã lên tiếng trước rồi.
 
"Đó không phải là tên thật của anh, phải không?" Cô vui vẻ nói một câu bông đùa.
 
Anh ta nhướng mày, vẻ mặt như một anh công tử đẹp trai đang cố nhịn cười.
 
"Cô thông minh ghê, đúng là vậy."
 
Lại nghe anh ta nói thêm mấy câu, giọng nói rất nhỏ nhẹ, không giống như giọng của đàn ông bình thường.
 

Vì phép lịch sự, Đường Ly vẫn không dám hỏi thẳng giới tính của anh ta.
 
Hỏi vậy thì thô lỗ quá.
 
Suốt thời gian được thả ra ngoài để hóng gió ngày hôm nay, Đường Ly đã nói chuyện với Tri Chúc.
 
Cô biết có nhà tù riêng của Tần Du bên trong Cảnh Chương Đài, nhưng cô không biết vị trí chính xác.
 
Nhưng cũng không quan trọng nữa.
 
Tri Chúc nói vẫn còn vài người khác cũng bị giam ở đây.
 
“Mọi người… đều phạm tội cả đúng không?” Đường Ly thăm dò.
 
"Đúng vậy." Tri Chúc làm mặt quỷ: "Tù nhân chịu án tử hình."
 
Nhưng cô không thấy từ người này toát ra chút vẻ gì của một tử tù, cũng như dấu hiệu về cái chết sắp tới.
 
Tóm lại, trông anh ta không đáng sợ chút nào.
 
"Cô không sợ tôi sao?" Tri Chúc ngâm nga một câu.
 
Mây tụ mây tan*, Đường Ly chợt cảm thấy rất bình tĩnh.
 
(*): ý chỉ dùng thái độ bình tĩnh đối diện với mọi chuyện
 
"Tần Du còn đáng sợ hơn anh nhiều."
 
Cô lẩm bẩm, đồng thời vươn vai một cái.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui