Đường Ly hơi bán tín bán nghi, quay đầu lại nhìn Tống Tư, rồi lại nhìn anh.
"Thật ra hai người không cần phải tới trễ vậy đâu." Cô cho rằng mục đích cuối cùng của người đàn ông này là bắt muốn cô trở về, cô cúi đầu rũ mắt xuống: "Chiều nay, lúc Trần Thiến đến đón em, em đã nói..."
"Ừm, anh không bắt em trở về."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông đột nhiên nói.
Anh giống như con giun ở trong bụng cô, hiểu rõ cô như lòng bàn tay.
Đường Ly hơi híp, len lén nhìn anh, phân tích tính chân thật trong lời nói của anh.
Người đàn ông tùy ý để cho cô nhìn, nhưng dần dần lại trở nên cáu kỉnh, đồng thời cũng ẩn chứa đôi chút bực bội.
"Anh đã nói rồi, anh sẽ không bắt em trở về."
"Ông đây cũng không phải là xã hội đen."
"Thế nào hả, mới bốn ngày không gặp mà đã không nhận ra ông đây rồi à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Ly yên lặng nghe anh tự hạ thấp bản thân mình, cô thầm đưa ra kết luận ở trong lòng.
Nửa đêm anh đến tìm cô thật sự không phải để bắt cô.
Là không được thoả mãn dục vọng.
Anh đến để tìm cô.
Vừa mới tìm đã tình cờ đụng phải chuyện khôi hài vừa rồi.
Từ trước tới giờ Tần Du chưa bao giờ để mấy cậu trai trẻ vào mắt.
Trước kia, Đỗ Chuẩn phe nhân từ kia cũng khá trẻ và đẹp trai.
Anh không cảm thấy loại người này có gì uy hiếp được mình, cũng tin rằng Đường Ly sẽ không coi trọng loại người thế này.
Anh có điểm nào không đủ tốt chứ?
Có quyền có thế, hô mưa gọi gió.
Còn có thể làm cô ở trên giường thoải mái rên rỉ.
Nhưng khi anh ngẫu nhiên quay lại trường học thì vừa liếc mắt đã thấy có bạn học nam lôi lôi kéo kéo ôm ấp với cô, sao tiếng chuông cảnh báo nguy cơ ở trong lòng có thể không vang lên cơ chứ.
Anh ngủ một mình ở Cảnh Chương Đài không có nơi nào để trút bầu tâm sự, còn cô chỉ ngồi lặng lẽ ở trường mà đã dễ dàng khiến cho bạn học nam yêu thích.
Thật ra Tần Du ngồi trên xe rất lâu rồi.
Lâu đến mức có thể nhìn chằm chằm vào cửa sổ đèn đuốc sáng trưng của thư viện.
Đường Ly đứng trong gió đêm hồi lâu, thấy vẻ mặt của người đàn ông thâm trầm khó đoán khiến cho cô lại có hơi mềm lòng.
Đã mấy ngày cô không được gặp anh rồi.
Trần Thiến nói, anh trông chừng một bàn cơm tối chờ cô rất lâu.
"Em sẽ trở về nhà trọ cho sinh viên..."
"Anh có muốn ghé lại ngồi chút không?"
Cô không được tự nhiên đưa anh xuống bậc thang.
Nhưng người đàn ông kiêu ngạo không đi xuống bậc thang.
"... Không cần."
*
Nửa đêm, Đường Ly nằm trên giường trong nhà trọ của sinh viên, rúc vào trong chăn lăn qua lăn lại làm cho ga trải giường cũng bị nhăn nhúm.
Cô giày vò bản thân đến khi mệt mỏi, sau đó xoa xoa mái tóc rối bời, buộc mình không thể ra ban công nhìn xuống phía dưới.
Cô cảm thấy, con người Tần Du này, muốn anh nói chuyện nhẹ nhàng thì chẳng khác nào muốn lấy cái mạng của anh.
Không thể không để ý tới, chiếc xe kia vẫn đang đậu ở tầng dưới.
Muốn cô làm sao ngủ được đây.
Tâm trạng nửa đêm không yên, lúc buồn ngủ, Đường Ly nhịn không được mà sờ sờ cái bụng mình.
Cô nhớ Diệp Liên nói tuổi của Tần Du cũng không còn nhỏ nữa, nếu như bọn họ định có con thì phải sớm lên kế hoạch mới được.
Nhưng cô cảm thấy, gần đây biểu hiện của anh thật sự rất trẻ con.
Nhất là tối nay.
Đường đường ngài sĩ quan, vậy mà nửa đêm canh ba lại tìm cớ đến trường chặn cô lại.
Còn trốn ở trong xe, không chịu thừa nhận.
Tại sao một người đàn ông đột nhiên trở nên trẻ con?
Đường Ly lẩm bẩm, mở phần mềm tìm kiếm của điện thoại di động ra, nhập một dòng câu hỏi.
Rất nhanh đã có câu trả lời.
[Bởi vì trước mặt người mình thích, thời gian vẫn luôn trẻ mãi]
Một câu rất sáo rỗng.
Tởm chết đi được.
Buồn nôn chết mất.
Nhìn dòng chữ trên màn hình, hàng lông mày Đường Ly khẽ nhíu lại, vội vàng che điện thoại.
May mà thời gian cô gặp Tần Du cũng vừa lúc.
Cô chưa từng thấy lúc còn trẻ, anh trông như thế nào.
Nếu khi anh còn trẻ, chắc hẳn là so với bây giờ… Sẽ ít trầm ổn hơn chút nhỉ...?
Nhu cầu mạnh mẽ hơn?
Hô hấp Đường Ly thoáng trở nên dồn dập.
Điện thoại di động che kín bụng khẽ run lên.
Phẳng, mỏng và mềm.
Cô vẫn rất gầy, cho nên cũng rất khó tưởng tượng cảm giác lúc mang thai Tiểu Bảo bụng bị phình to sẽ như thế nào.
Cô đã không uống thuốc tránh thai một thời gian rồi, không biết tại sao vẫn chưa có động tĩnh.
Có lẽ, đây là ý trời.
Trong trí nhớ nông cạn của Đường Ly, cô nhớ rõ lúc mẹ cô sinh cô ra thì bị khó sinh mà chết.
Theo miêu tả của Diệp Liên, mẹ cô cũng là một người phụ nữ tuyệt vời, đảm nhiệm các chức vụ quan trọng trong hiệp hội, bôn ba khắp nơi để tìm kiếm phúc lợi cho các nhóm phụ nữ.
Vì vậy, lúc mẹ cô mang thai cô thì đã không còn trẻ nữa.
Nghĩ đến đây, Đường Ly yếu ớt nhắm mắt lại.
Có lẽ có người hâm mộ gia thế của cô, bố mẹ là cán bộ cao cấp có dòng dõi Nho học, bố còn là phó thủ trưởng cấp cao như vậy.
Nhưng kể từ khi cô được sinh ra, cô không cảm thấy hạnh phúc chút nào.
Nếu có thể làm lại từ đầu, cô chỉ hy vọng được bình thường, gia đình hạnh phúc khỏe mạnh.
Nhưng nếu nói như vậy thì liệu cô còn có thể gặp được Tần Du không...?
Chắc là không.
Đường Ly bỗng nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.
Sợ sinh mệnh sẽ quay ngược trở lại.
Tâm trạng của cô còn chưa ổn định thì điện thoại di động lại thông báo có cuộc gọi tới.
m thanh rung lên làm cô sợ gần chết.
Hơn nửa đêm còn số lạ nào quấy rầy dân chúng nữa chứ?
Cô oán giận tiếp nhận, cơn buồn ngủ vô cùng sâu sắc: "Alo…"
Đầu dây bên kia thoáng chốc yên lặng .
Sau đó, những cảm xúc nóng bỏng lạ lẫm dâng trào.
"... Là anh đây."
"Em… Em đang làm gì thế?"
"Còn chưa ngủ nữa à?"
Khoảnh khắc nghe thấy được giọng nói khàn khàn của người đàn ông truyền ra từ loa, Đường Ly còn suýt chút nữa cho rằng mình đang xuất hiện ảo giác.
"Sao anh lại có số điện thoại của em?"
Cô liên tục nhìn dãy số xa lạ kia, sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng không thể che giấu được.
"Điều tra."
Tần Du cố gắng phun ra hai chữ, không cho phép cô chuyển đề tài.
"Đang bận cái gì mà không ngủ?"
"Trong phòng em còn có người đàn ông khác đấy à?"
Bá đạo, hoang tưởng.
Cô không mấy được tự nhiên.
Đường Ly che điện thoại lại, lại bắt đầu lăn qua lộn lại trên giường.
Đợi đến lúc nói chuyện lần nữa, giọng điệu của cô hơi thở dốc, còn hơi kiều diễm.
"Em... Quả thật đang nghĩ về một người đàn ông."
"Anh lên đây đi, em sẽ nói cho anh biết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...