Sau một hồi lâu suy nghĩ nên làm cách nào để báo cáo kết quả học tập với Diệp Liên, Đường Ly mơ màng ngây ngốc sắp ngủ thiếp đi.
Cuối cùng, suy nghĩ của cô đã bị gián đoạn bởi loa phát thanh của thư viện, kéo cô trở lại hiện thực.
Loa phát thanh nhắc nhở rằng sau nửa tiếng nữa, thư viện sẽ đóng cửa, yêu cầu tất cả các bạn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Ly dụi dụi đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ nhấc, chậm chạp bỏ sách vào trong túi.
Cô hơi ngốc, một đêm rồi mà cô vẫn chưa học được gì cả.
Mấy người xung quanh cũng đang sắp xếp lại đồ đạc, tiếng sột soạt vang lên không ngừng.
Bỗng nhiên một cậu thanh niên dừng lại ở bàn của cô.
"Bạn học, hoá ra cậu cũng học ở đây à?"
Cậu sinh viên nam trắng trẻo sạch sẽ, giọng nói cũng nhẹ nhàng.
Đường Ly nhận ra cậu ta chính là bạn học nam mượn vở ghi chép của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gật đầu.
"Nếu không thì tôi đưa cậu về nhé? Về muộn thế này không an toàn đâu."
Bạn học nam đề nghị.
"Cậu không biết đề cũng có thể hỏi tôi trên đường."
Đường Ly vốn định từ chối nhưng lại nghe được nửa câu sau của cậu ta, trong lòng cô hơi lung lay.
Cô loay hoay kéo khoá cặp sách, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nhưng để tránh bị nghi ngờ, cô vụng về giải thích một câu.
"Cái kia... Tôi đã kết hôn rồi... Cho nên..."
Cô không giỏi đối nhân xử thế nên chỉ có thể lúng túng nói ra đáp án cho đối phương.
Ánh mắt bạn học nam kia thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, có điều cậu ta đã nhanh chóng tan thành ý cười.
Cậu ta không tin, chỉ nghĩ rằng cô đang thẹn thùng nên đùa giỡn với cậu ta.
Lúc đi xuống cầu thang, Đường Ly chỉ có thể yên lặng giữ khoảng cách với bạn học nam kia.
Nhưng càng đến vị trí lối ra lại càng có nhiều người, chắc chắn cô và cậu ta phải xích lại gần nhau.
Chưa đi được mấy bước, Đường Ly luôn cảm thấy mấy cô gái phía trước đang nhìn về phía mình, vừa nhìn vừa xì xào bàn tán.
"Tôi say rồi à, sao đàn anh lại đi cùng với sinh viên dự thính mới tới thế?"
"Cô ấy xinh đẹp như vậy, lại không rõ lai lịch đột nhiên tới đây đọc sách, không phải là người ở nơi khác tới đấy chứ? Bị kim chủ đưa đi trốn chính thất."
"Hình như lúc trước tôi có nhìn thấy cô ấy làm việc ở cửa hàng bánh ngọt trên phố đi bộ, mới đó mà đã trở thành nữ sinh viên đại học rồi, chậc chậc, ghê gớm thật."
Suốt đường đi về nhà, Đường Ly cũng đã quen với việc xa lánh và trắng trợn khiêu khích của bịn họ. Cô không muốn đi giải thích, cũng không muốn quan tâm. Cô chỉ có cảm giác mệt mỏi sau khi gặp phải sóng to gió lớn.
Có điều bạn học nam đi bên cạnh cô đã không nghe lọt tai được nữa.
"Này! Mấy người nói cái gì thế hả?"
Một câu này, cậu ta ra mặt thay cô vì lên tiếng khiến cho lối ra vào thư viện lập tức trở nên hỗn loạn.
bạn học nam tiến lên muốn tìm mấy sinh viên nữ kia lý luận. Đường Ly nghe thấy hình như cậu ta là cán bộ sinh viên, vẻ mặt mấy cô gái kia cũng cứng lại, vội vàng kéo bạn trai của mình lại xen vào.
Toàn bộ mọi người chen chúc nhau, dần dần lại có xu thế muốn đánh nhau.
Đường Ly không muốn gây thêm nhiều rắc rối, sắp xếp lại lời nói muốn giải thích với đối phương. Cô vừa định đi tới phía trước thì bạn học nam đột nhiên nhanh chóng giữ chặt cổ tay cô rồi kéo cô về che chắn phía sau lưng mình.
Cơ thể tiếp xúc khá thân mật, là màn anh hùng cứu mỹ nhân mà mấy bạn học nam hay tưởng tượng nhất.
Thế nhưng, bạn học nam còn chưa chờ được phản ứng của Đường Ly, thứ mà cậu ta đợi được trước là…
Brừm brừm!
Dưới bậc thang, tiếng động cơ của một chiếc xe việt dã đột nhiên vang dội.
Tất cả mọi người đều giật mình.
"Ai vậy?"
"Xe của ai đấy?"
Chỉ có Đường Ly vẫn bình tĩnh, cô nhìn thấy biển số xe rất rõ.
Thấy rõ rồi, suýt chút nữa hai mắt cô đã trợn trắng lên, thật vất vả mới có thể cứng rắn nói ra một câu: "Chắc là quản lý thành phố đó..."
Nhưng sao mà quản lý thành phố có thể có tư cách sử dụng xe việt dã cao cấp nhất của quân đội được chứ?
Rõ ràng vị "quản lý thành phố" này đã vượt qua nửa thành phố để tới quản lý cô.
Trước mắt bao nhiêu người, trong khoảnh khắc cửa xe bị đẩy ra, hô hấp của Đường Ly cũng gần như ngừng lại.
Cô sợ Tần Du quên mất đây là một cuộc "cải trang vi hành".
Nhưng trong cái rủi lại có cái may, người xuống xe là Tống Tư.
"Mấy người đang làm gì ở đây thế hả?"
Khí thế của Tống Tư còn đáng sợ hơn gấp vạn lần quản lý thành phố, anh ta đi lên bậc thang quát lớn, mọi người vây quanh cũng tản đi sạch sẽ.
Trong lúc hỗn loạn, Đường Ly đẩy bạn học nam kia, ra hiệu cho cậu ta mau chóng rời đi.
Đợi đến khi bầu không khí yên tĩnh lại, cô mới gian nan bước xuống bậc thềm.
Cô muốn trốn Tống Tư nhưng chắc chắn không thể trốn được.
Đã trễ vậy rồi, không phải Tống Tư tới để ám sát cô đấy chứ.
Đường Ly đột nhiên nghĩ như thế.
Cô cắn răng đi ra ngoài, Tống Tư đứng ở trước mặt cô, dáng vẻ vẫn như một tên đàn ông thô bạo hung ác như trước.
Sau đó, cô đột nhiên nghe thấy soạt một tiếng, anh ta khom người cúi đầu xuống chín mươi độ trước mặt cô.
Anh ta dùng lực sức dập đầu.
"Xin lỗi chị dâu!"
"Là tôi trách lầm chị!"
"Mấy ngày trước tôi không biết rõ chuyện gì xảy ra, ngay cả việc chị chắn súng giúp sĩ quan cũng không biết!"
"Chị muốn phạt tôi như thế nào cũng được!"
Đường Ly sợ tới mức lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Chuyện này... Thái độ của Tống Tư quay ngoắt một trăm tám mươi 180 độ rẽ dài khiến cho cô khá choáng váng.
Hơn nửa đêm.
Ở trường, trước cổng thư viện.
Một người đàn ông cao một mét chín, chịu nhận sai, cúi đầu xin lỗi cô…
Ai gặp phải cũng sợ chết khiếp.
"Anh mau đứng lên đi."
"Đã muộn thế này rồi... Anh đến đây cũng chỉ để xin lỗi tôi thôi sao?"
Đường Ly vẫn chưa hoàn hồn xác nhận lại.
"Đúng vậy." Tống Tư rất chính nghĩa gật đầu.
Ghét ác như thù, thiện ác rõ ràng, chính là nói về anh ta.
Đường Ly biết Tống Tư rất bướng bỉnh nhưng cô cũng không nghĩ rằng anh ta sẽ ngay thẳng như vậy, hơn nửa đêm còn lặn lội đến xin lỗi cô.
Cô lặng lẽ liếc nhìn vị trí của cửa sổ phía sau.
Cửa sổ xe chống đạn, chống ánh sáng, tối tăm.
"À, tôi đến một mình, trên xe không có ai đâu."
Tống Tư vội vàng nói.
Vẻ mặt Đường Ly bất đắc dĩ nhéo một con búp bê ở trong lòng, từng bước từng bước đi tới đó.
Đầu ngón tay mảnh khảnh sờ qua cửa sổ xe.
Nhẹ nhàng, kiều diễm.
"Daddy."
Sâu kín, oán hận.
Chỉ trong giây lát, cửa sổ xe được hạ xuống.
Tần Du ngồi ở bên trong.
Vẻ mặt anh hơi lạnh lùng, cũng chứa đựng sự tức giận.
Và cả, sự thận trọng.
"Anh không đến tìm em."
"Là Tống Tư muốn xin lỗi em."
"Cậu ta không biết đường."
"Anh đưa cậu ta tới đây."
Kèm theo một tiếng ho nhẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...