Biên giới.
Như một biểu tượng trang trọng, xa vời và bất khả xâm phạm.
Đường Ly chưa bao giờ nhìn thấy đường biên giới thực sự, trong mắt cô, nó là vài đường nét có thể hình dung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuộc đời của cô ấy, một nửa là ở viện Đường, và nửa còn lại là ở điện Ảnh Chương.
Đơn giản và tràn đầy sức sống, giống như nhuộm đỏ và màn đêm đen tối đêm nay của điện Ảnh Chương.
Gió đêm thổi qua khung cửa sổ, thôi nhăn một chuỗi đèn lồng dưới mái hiên. Những ngọn nến nhấp nháy, chập chờn, chập chờn.
Phản chiếu trong mắt của Đường Ly.
Cô đột ngột quay người lại, suýt nữa đụng phải Trần Thiến, loạng choạng chạy xuống lầu.
Nó cũng gây ra rất nhiều hoảng loạn trên cầu thang.
"Cô Đường!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cô Đường, cô chậm thôi!"
"Cô Đường cô bình tĩnh chút đi! Nếu không đuổi kịp, sĩ quan sẽ để lại thư cho cô…"
Cầu thang màu đỏ được chạm khắc theo phong cách cổ điển vang lên vô số lần, Đường Ly lao đến sảnh chính, hai cánh cửa hạng ba giống như là một chiếc kính vạn hoa nhốt cô lại.
Ngay ở giữa trên chiếc bàn nhỏ uống trà, có một lá thư nằm lặng im.
Giống như một giọt đèn bấc không thay đổi ở trung tâm của kính vạn hoa.
Điều kỳ diệu là trong sự xáo trộn bất ngờ đó, cô ấy thậm chí còn không có cơ hội để thử sai, cô ấy đã nhìn đúng hướng.
Cửa hướng đông nam mở toang, tràn vào một màn đêm đen tối.
Trong đêm, bóng dáng cao lớn của một người đàn ông bước ra khỏi ngưỡng cửa.
Anh ấy vẫn mặc bộ đồ cưới.
Đồng phục phẳng phiu và áo choàng xào xạo.
Là vì cô ấy nghĩ hình ảnh anh ấy trong bộ vest lúc trước quá ngượng ngùng, vẫn là một bộ quân phục là phù hợp nhất.
Bóng lưng được vẽ ra ngoài bộ quân phục là sự lạnh lùng của những đường nét cứng rắn.
Nhưng đó là một biểu hiện tàn nhẫn và lạnh lùng, không thể thoáng cái mà tìm ra.
Nhẫn nhịn, kiềm chế.
Ngoài cửa, xe địa hình chờ sẵn bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị xuất phát, tiếng máy gầm rú.
Rất to.
Nhưng anh vẫn nghe thấy cô đến.
Nói cách khác, đêm tân hôn bọn họ thậm chí không cần nhìn nhau để xác nhận, ngay cả những tế bào thần kinh yếu ớt nhất ở phần cuối cơ thể cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của nhau.
Đối với sự tồn tại của nhau.
Nhiệm vụ của anh quá nặng, nặng đến quá sức chịu đựng.
Nỗi ám ảnh của cô ấy quá sâu đậm, sâu đậm đến mức không có cách nào kiềm chế được.
"Tần Du! Ngươi không được rời đi!"
Đêm khuya, cô ròng ròng nước mắt run rẩy kêu lên.
"Anh quay lại đây!”
Xe địa hình chết máy.
Đường Ly cầm bức thư do người đàn ông đó viết, nhưng không mở nó ra.
Giấy viết thư trắng và mỏng như lông vũ.
Anh ấy thực sự là một người đàn ông cổ hủ rất truyền thống.
Vì vậy, độc đoán nhận mọi trách nhiệm, và im lặng không giỏi ăn nói.
Một lá thư, xúc tích đến cực điểm.
Cầm bức thư, Đường Ly ngước nhìn Tần Du.
Anh ta cao, cao hơn nóc một chiếc xe địa hình.
Bờ vai dày và rộng mang lại cảm giác an toàn.
Che đậy sự nhỏ nhắn của cô.
Nhưng lần này, cô bé nhỏ nhắn ấy là người lên tiếng trước.
"Anh lại định nói như vậy với em sao?"
Cô mím môi cười với nụ cười ngượng ngạo, "Anh tạm thời ra ngoài một chuyến, em ở nhà phải ngoan, khi nào anh về sẽ mang quà cho em."
Tần Du hít một hơi thật sâu, kiềm chế giơ tay lên, muốn vòng tay qua vai cô.
"Đường Ly..."
Nói với sự đỗ dành.
Nhưng tay anh còn chưa buông xuống, thân thể mềm mại ấm áp đã vùi vào trong lòng anh.
“Ba, đừng cứ luôn coi con như một đứa trẻ như vậy.”
Giọng nói phàn nàn nàn của cô đến nghẹt thở.
Khi gió đêm thổi qua, mái tóc màu xanh quạ của cô ấy được vuốt ve, vướng vào những huy hiệu nặng trĩu trước ngực anh.
Tóc bị rối.
Hơi ấm từ chiếc kính pha lê nhỏ tan ra, giống như một đám sương mù ấm áp, cứ như vậy bao trùm lấy anh.
Tần Du là một người nắm quyền cực kỳ kiên định và lý trí.
Một người đàn ông như vậy, trái tim đã sắt đá nửa đời người, ngầm chịu đựng nhắc nhở bản thân rằng anh ta có thể chống lại được hơi sương ấm áp này.
Nhưng sau cùng, vẫn không chống cự nổi.
Anh ta mặc lên người đồng phục sĩ quan, cô ấy không đủ cao, dù đã cố kiễng chân cũng không thể với tới chiều cao của anh.
Cô ấy cũng không làm như thế.
Thay vào đó, với đôi môi mềm mại run rẩy, cô nhẹ nhàng hôn huy hiệu trên ngực anh.
Tiếng kim loại lạnh xào xạc trong gió và tôn lên màu sắc tươi sáng của huy hiệu.
Vậy mà có nhiều thứ nặng nề hơn màu sắc. Biểu tượng của quyền lực tối cao. Trách nhiệm quyền lực tối cao.
Vậy mà vẫn có nhiều thứ nặng nề hơn màu sắc.
Biểu tượng của quyền lực tối cao.
Trách nhiệm của quyền lực tối cao.
“Cha… trước khi đảm nhận vị trí này, cha cũng đã chịu khổ rất nhiều rồi."
Cô khẽ thì thầm.
Trái tim sắt đá của Tần Du dường như đã bị va chạm mạnh.
Cô ấy không quyến rũ và cố chấp, muốn gây rối ngăn cản anh ta đi.
Chỉ là cô không muốn để anh coi mọi trách nhiệm là lẽ đương nhiên cô độc một mình bước vào đêm tối.
*
Chiếc xe địa hình rời khỏi thành phố và đang tăng tốc trên con đường chính cao tốc hướng về phía đông nam.
Lần này lái xe cả đêm, hai cận vệ thay phiên nhau lái xe ở hàng ghế đầu, thái độ lo lắng trước tình thế hết sức nguy cấp của những người lính khi đến gần thành phố.
Đường Ly ngồi ở ghế hàng sau, yên lặng nhìn bản đồ châu Á trên máy tính. Có hai điểm trên bản đồ.
Một phía bắc và một phía nam, họ đang từ từ di chuyển về phía một địa danh nào đó dọc theo bờ biển của Biển Đông.
"Không cần đôi mắt nữa à? Ngủ một chút đi, trời sáng mới đến nơi."
Tần Du không biết từ lúc nào phát hiện ra cô đang xem máy tính bảng mà không bật đèn, vì vậy anh giả vờ hung dữ véo tai cô, cởi áo choàng ra, quấn lấy cả người cô.
“Không phải anh cũng đang xem tài liệu sao?” Cô lẩm bẩm, thoát khỏi hơi thở mạnh mẽ của anh.
Vừa rồi khi cô đang yên lặng quan sát anh, thì phát hiện hình như khi anh tức giận, hiệu quả công việc đặc biệt cao, tài liệu lật giở loạt xoạt.
Tại sao anh ấy lại tức giận?
Không nghĩ ra đáp án, cô không biết từ lúc nào hỏi toạc ra.
“Lúc này anh và em nên ở trên giường.” Tiếng nói của người đàn ông có chút âm trầm, rõ ràng là một sự hờn dỗi dục vọng không được thỏa mãn.
Đường Ly xấu hổ và đốc thúc anh: "Đừng nghĩ đến việc không đoàng hoàng ... chăm chỉ đọc tài liệu đi ... suy nghĩ về cách đối phó với cá mập phía nam …"
"Anh đang suy nghĩ đây.”
Anh ta trả lời cộc cằn, giọng điệu có chút gấp gáp.
Đương nhiên không phải tức giận vì cô.
Anh đang nghĩ cách nấu một bát canh vi cá mập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...