Cuối năm, một ngày hoàng hôn.
Thời tiết rét lạnh khắc nghiệt, sương mù biến thành cánh đồng trắng sữa phía trên đường chân trời, tăng thêm một tầng u ám mông lung.
Trên con đường trong vườn của Cảnh Chương Đài, quản gia và người học việc trẻ tuổi đang dọn dẹp những chiếc lá rơi, suýt nữa va vào nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã nhiều năm chưa từng thấy sương mù dày đặc như vậy, hầu như đưa tay không thấy được năm ngón, thậm chí ngay cả gió đông thổi qua cũng không xua tan nổi.
Trong tiếng gió rít gào, chỉ có những chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên lắc lư đung đưa, ánh sáng phản chiếu trên con sư tử đồng mạ vàng uy nghiêm, như thể mang theo hương vị cổ kính từ xa xưa truyền lại.
Sau đó, khung cảnh lại bị một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua.
Khi màn đêm buông xuống, trong lớp sương mù dày đặc lơ lửng, hàng rào sắt của cổng cấm dựng lên. Mấy chiếc xe địa hình quân sự như hổ dữ ẩn náu chạy từ bên ngoài vào, ánh sáng đèn pha ô tô xuyên thẳng qua màn sương mù mờ ảo, áp bách đáng sợ, tràn đầy khí thế răn đe.
Người học việc có nhìn cảnh này bao nhiêu lần cũng vẫn sợ hãi, cậu ta bủn rủn chân tay: "Đã muộn như vậy... Quân doanh còn bận rộn."
"Hôm nay là đêm giao thừa.” Quản gia chỉnh lại chiếc đèn lồng bị gió lạnh thổi xiêu vẹo, ông ấy kính cẩn nói: “Nhưng từ trước đến nay quân doanh đều nghiêm ngặt như thế.”
Nếu muốn nói kỹ hơn, Cảnh Chương Đài đã từng là hành cung của hoàng đế, và chủ nhân hiện tại cũng không thua kém.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Du, nhân vật hiển hách một tay che trời trong giới quân sự và chính trị.
Thủ đoạn máu me cứng rắn, tác phong tàn nhẫn.
Những người không vâng lời anh, ngay cả đêm giao thừa cũng không trốn thoát, cả thành phố đã thiết quân luật để bắt giữ họ.
Những chiếc xe địa hình đó lái thẳng từ cổng chính vào, cuối cùng dừng lại trước tòa nhà chính.
Một nhóm lính đặc công bước ra khỏi xe với khí thế đáng sợ.
Trong dịp Tết Nguyên Đán đáng lẽ phải là khoảng thời gian vui vẻ và yên bình, nhưng đội đặc công này, không chỉ nhìn đáng sợ mà làm việc cũng đáng sợ.
Người học việc cũng không dám lên tiếng.
Trong bóng đêm, cốp xe địa hình chậm rãi được mở ra, một chiếc lồng phủ vải đen được nhấc ra, đưa vào tòa nhà chính đang sáng rực ánh đèn.
Trong lồng hình như đang nhốt một con vật nhỏ đáng thương nào đó, lồng sắt rung lên kịch liệt, vang lên vài tiếng nức nở khe khẽ.
Sau đó không còn nghe được gì nữa.
Quản gia im lặng giả vờ như không phát hiện, vội vàng tránh khỏi vòng xoáy của chính sự, nhưng người học việc trẻ tuổi đột nhiên có can đảm nói một câu.
“Hình như đó là giọng của phu nhân…?”
Một lời khơi dậy ngàn sóng.
"Nói bừa cái gì vậy, phu nhân đã sớm đến thành phố Ý đặt một bộ lễ phục cho hôn lễ của sĩ quan rồi.” Quản gia thấp giọng trách mắng: “Cô Đường là vợ chưa cưới của sĩ quan, lần này đội đặc công đi bắt tội phạm, làm sao mà lẫn lộn được?”
Người học việc bị ép câm miệng gãi gãi đầu, khi cậu ta còn đang nghi hoặc thì không biết đèn lồng giấy trên đầu cậu ta đã được thắp lên từ khi nào. Ánh đèn ấm áp mà xinh đẹp.
Trên thực tế, Cảnh Chương Đài chưa bao giờ có tập tục treo đèn lồng vào đêm giao thừa.
Chiếc đèn lồng này được chuẩn bị cho đám cưới lớn trong năm sau.
Người vợ chưa cưới của sĩ quan tên là Đường Ly.
Tất cả mọi người đều nói cô rất xinh đẹp, trên dưới Cảnh Chương Đài chưa từng thấy một người phụ nữ nào đẹp như vậy. Cô giống như một tác phẩm nghệ thuật được bảo vệ trong một chiếc bình thủy tinh, đẹp đến mức chạm vào sẽ vỡ tan.
Bảy năm trước sĩ quan đã đính hôn với cô, lễ cưới sau ngày đầu năm mới thậm chí còn quan trọng hơn.
Cảnh Chương Đài được bao phủ bởi những chiếc đèn lồng khiến nhiều người phải ghen tị và hâm mộ.
Hay nói đúng hơn, trên đời này không có người phụ nữ nào không ngưỡng mộ Tần Du.
Một người đàn ông nắm giữ trong tay rất nhiều quyền lực, người duy nhất có khí chất cao quý đứng đầu, có đốt đèn lồng cũng không thể tìm được người thứ hai.
Thủ đoạn cũng cứng rắn như vậy.
Quản gia nhìn đèn lồng, nhớ tới tin tức mà thư ký Trần đã tiết lộ trước đó, nói rằng có người đã viết một bức báo cáo cho viện kiểm sát.
Một lá thư tố cáo sĩ quan.
Bức thư được gửi từ hòm thư bên ngoài Cảnh Chương Đài, quanh đi quẩn lại một vòng, lại được trình lên phòng làm việc của Cảnh Chương Đài.
Rõ ràng là ở bên cạnh sĩ quan có một kẻ phản bội không vâng lời.
Có cốt khí, nhưng chút cốt khí này ít đến đáng thương, sĩ quan dùng một tay cũng có thể bóp nát, người khác nghe xong sẽ chỉ cho rằng đó là một trò đùa.
Người được sĩ quan tự tay nuôi lại có lá gan nhỏ như vậy, có uất ức cũng chỉ biết viết thư.
Không biết ai là người không có cốt khí như vậy nữa.
Người học việc ở bên cạnh nhìn đèn lồng, còn đang ngây thơ ngô nghê suy nghĩ về tình yêu.
Cậu ta nhớ sư phụ từng nói, nếu như đêm nay cô Đường ở đây, sẽ có pháo hoa năm mới trên hồ cá sân thượng.
Một người ngày thường cứng rắn như sĩ quan lại đi bắn pháo hoa vì anh thực sự thích cô sao?
Cô Đường… Cô có thực sự thích sĩ quan không?
Đáng tiếc, đều không có câu trả lời.
Sương mù dày đặc mãi vẫn chưa tiêu tan.
*
Bên trong tòa nhà chính, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Người đàn ông ngồi ở vị trí cao, quanh người anh tỏ vẻ bễ nghễ khiến người khác không dám không vâng lời.
Tấm vải đen bị anh giẫm đến nhàu nhĩ dưới đôi ủng quân đội, giống như một xác chết bị mổ bụng.
Tầm mắt Tần Du rơi xuống bậc thềm, ánh mắt sắc bén.
“Sĩ quan, phu nhân đã bị bắt về rồi.”
Tiếng báo cáo của đội đặc công vang vọng trong sảnh lớn, khi âm thanh còn sót lại biến mất, không có tác phẩm nghệ thuật nào trong bình thủy tinh cả.
Kính thuỷ tinh vỡ tung tóe khắp sàn, chỉ có người đẹp có tội bị giam cầm trong lồng sắt.
Dưới bậc thềm, cô cuộn mình trong bóng tối của góc lồng sắt, thân thể run rẩy co rúm vào một chỗ. Nhưng vẫn có thể nhìn ra cô rất trắng, làn da trên chiếc cổ trắng ngần gầy guộc, màu trắng nõn như tuyết gần như trong suốt càng lộ vẻ tan nát thê lương, một bàn tay cũng có thể bóp nát.
“Đoàng!”
Nửa đêm, ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng pháo hoa dồn dập, nghe rộn ràng như tiếng đạn nổ.
Tần Du đi tới bên lồng, anh nhìn Đường Ly từ trên cao xuống.
Con mồi không vâng lời của anh.
"Phu nhân, bức thư hay thật đấy.”
Khói lửa, nguy hiểm, lan tràn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...