Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt FULL


Ban đêm, trong phòng hạm trưởng, Lăng Vệ cầm lòng không đặng thổ lộ tâm sự này với hai đứa em, không ngờ lại được cả hai đồng tình ủng hộ.

“Anh cứ làm theo suy nghĩ của mình là được.”

“Làm hạm trưởng phải lấy tài và đức thu phục lòng người, sức mạnh xây dựng trên quyền lực có thể kéo dài được bao lâu?”

“Buồn cười, chúng ta là quân nhân, không phải là Ủy ban luân lý đạo đức.
Quân đội chính là nơi dùng quyền lực khống chế tất thảy mọi thứ, bằng không vì sao lại nói thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh?” Lời Lăng Khiêm nói, cũng không phải không có đạo lý.

“Vì anh chọn lộ tuyến của em cho nên em mới nói vậy đúng không?” Lăng Vệ chụp móng dê của Lăng Khiêm đang tham lam rờ mó khắp người mình lại, gạt xuống, hỏi Lăng Hàm “Hôm nay ở trước hạm em cũng vì tình riêng mà bất chấp lý lẽ nói giúp anh à?”

Lăng Hàm đang cởi quân trang, bất ngờ hệt như một con báo nhảy bổ lại đây tập kích, cắn lên cổ Lăng Vệ một ngụm.

“Lăng Hàm… em làm gì vậy hả?” Lăng Vệ khẽ vuột ra tiếng kêu đau.

“Ai bảo anh nói mấy câu khó ưa như thế.” Lăng Hàm khẩu khí đương nhiên trả lời.

Áo khoác màu đen phanh ra phân nửa, từ cổ trở xuống, bên trong thấp thoáng đen tối.

“Làm người cấp bậc quân hàm cao nhất Lăng Vệ hạm, em sẽ không vô nguyên tắc mà công tư bất minh, sở dĩ em đứng về phía anh là vì em tin tưởng quyết định của anh.” Tư thế từ trên cao nhìn xuống, cà vạt buông rũ chạm vào mặt Lăng Vệ, cứ như thế, ngược lại làm cho Lăng Vệ không thể không chú ý đến bờ ngực rắn chắc đang phập phồng hô hấp dưới lớp áo vải.
Gợi cảm quá đi…

Nhận ra mình bỗng nhiên toát lên ý niệm hoang đường như thế trong đầu, Lăng Vệ hốt hoảng lúng túng, cố gắng tìm về giọng nói đề cập vào chính sự.

“Tin tưởng quyết định của anh?”

“Phải.”

Đang định mở miệng nói tiếp, bóng đen phía trước đã không nói tiếng nào bao trùm lên đây.
Đôi môi lọt vào nụ hôn tập kích nồng nhiệt, đầu lưỡi bị cuốn triền, hung hăng mút mát.

“Chờ… chờ đã…” Lăng Vệ dật ra hơi thở hỗn loạn ngọt ngào, hai tay gắng gượng đè trước ngực Lăng Hàm tản ra khí thế cường đại, đem hắn rớt ra một khoảng, biểu tình mang theo rối rắm “Vừa rồi em nói, tin tưởng quyết định của anh là…”

“Thân là hạm trưởng gánh vác sinh tử tồn vong của toàn chiến hạm, ngoài việc dựa vào lý trí đưa ra phán đoán, còn phải tin tưởng vào trực giác của chính mình.”

“Hả?” Đáy mắt Lăng Vệ thoáng kinh ngạc.
Sao hắn lại biết quyết định này là do trực giác nhỉ? Ngay cả mình cũng vô pháp giải thích kia mà…

“Tóm lại, anh phải tin tưởng vào bản thân mình.
Ở Lăng Vệ hạm, anh chính là quan chỉ huy tối cao, bất kể anh đưa ra quyết định gì, chúng em nhất định sẽ ra sức thực hiện.” Lăng Khiêm một bên tỏ thái độ kiên định, một bên bắt lấy cổ chân nhẵn nhụi của Lăng Vệ “Chậc chậc, cổ chân anh nhỏ nhỏ thon thon mới quyến rũ làm sao.”

Kéo ống quần lên lộ ra đường cong duyên dáng, Lăng Khiêm yêu thích vuốt ve luôn tay, rồi như có mưu tính khác mà lần dần lên trên.

“Gượng đã…”

“Không được, anh đã lần lữa trì hoãn đủ rồi.”

Lăng Vệ quay đầu sang phía ghế sô pha né tránh ánh mắt của Lăng Hàm, ý đồ cố gắng chống đỡ.

“Anh.” Lăng Hàm mỉm cười hàm súc thần bí “Có thể nói anh áp dụng chiến thuật kéo dài rất tốt.
Nhưng hạm trưởng mà cứ dùng chiến thuật này hoài, sẽ bị nhóm cấp dưới cho là nhát gan.”

“Cái gì?”

“Ý Lăng Hàm là, hắn rất muốn làm tình với hạm trưởng đẹp trai đó.” Lăng Khiêm giống như tranh thủ tình cảm mà cắn lên lỗ tai anh.

Y như rằng, Lăng Hàm cởi hẳn áo khoác ra, tháo cà vạt, chậm rãi tiến lại đây.
Lăng Vệ cảm giác được bàn tay hắn đang rờ quanh lớp áo phần eo của mình, linh hoạt mà vuốt ve.

“Hai đứa… thật là…”

“Hứ, dùng thanh âm đáng yêu như vậy để trách cứ, kỳ thật anh muốn dụ dỗ tụi em chứ gì?”

Phản kháng bằng hai chữ “Bậy bạ” cũng vô dụng.
Nếu đánh gần, Lăng Vệ lấy một chọi hai là không có phần thắng, huống hồ cặp sinh đôi nay còn nhiều năm được huấn luyện bài bản.

Trong tình huống không còn gì để phân trần, Lăng Vệ bị mất quần áo che lấp, bị buộc nằm trong tư thế mở banh đùi hiển lộ toàn bộ hệ rễ, phân thân xinh đẹp phơi bày trắng trợn dưới ánh mắt của hai đứa em trai.

“Nhìn anh như muốn được em liếm mút.” Lăng Khiêm nhìn chằm chằm khí quan thẹn thùng xinh đẹp, trước sau như một miệng chó không phun được ngà voi.

“Em im đi.” Lăng Vệ xấu hổ đến run rẩy cả người.
Nơi riêng tư bị hai đứa em ngắm nghía chẳng khác nào xem triển lãm khiến anh quẫn bách tột độ, cố gắng khép hai chân lại.

“Hửm? Vừa nghe em nói liếm láp liền ngẩng cao đầu, coi nó hưng phấn mời gọi em kìa.”

“Đừng nói nữa… A! Ưmm…” Bất ngờ không kịp phòng bị dật ra vài đơn âm rời rạc.
Khí quan được khoang miệng ướt át bao bọc, đầu lưỡi lại như bàn chải nhẹ nhàng liếm dọc liếm xuôi, khiến Lăng Vệ chẳng tài nào thốt ra lời nạt nộ yếu ớt được nữa.

Hơi thở nóng bỏng vui sướng dật ra khỏi đôi môi làm cho anh xấu hổ vạn phần, khoái cảm tê dại được vây bọc trong khoang miệng Lăng Khiêm từ đỉnh đầu dần dần lan tràn, lủi thẳng dọc sống lưng.

Trong nháy mắt, Lăng Vệ nghĩ mình nhầm tưởng, nhưng cảm giác ở lưng chậm rãi trở nên chân thật rõ ràng hơn bao giờ hết, đúng là Lăng Hàm đang ở phía sau mờ ám khiêu khích! Đầu lưỡi giống như rắn, từ tốn trượt dài trên làn da trơn láng khỏe mạnh.


“Không cần… Lăng Khiêm…” Hai đứa em một lòng tham lam thèm khát thân thể của mình luôn làm cho Lăng Vệ cảm thấy bí bách khốn quẫn.
Không phải không có ý muốn chống cự chuyện khiến mình sung sướng này, nhưng đối với thân thể đã quen thuộc với niềm vui trái đạo đức, có lẽ đã không thể bàn luận nói lý được nữa, mỗi một lần làm tình, đều chẳng màng nhục nhã mà ướt át dâng trào.

Rất nhanh, bên dưới bắt đầu run rẩy khó nhịn.

“Lần này không để anh thỏa mãn quá sớm đâu.”

Bỗng nhiên, Lăng Khiêm ngẩng đầu lên, khóe môi treo nụ cười tà.
Mất đi môi lưỡi an ủi, Lăng Vệ ngửa đầu ra sau đeo đuổi đỉnh cao khoái cảm bất thình lình bị người ngắt ngang, vẻ mặt hoang mang mê võng.

“Mặt anh khi chưa được ăn no, trông thật dâm đãng.”

“Không phải.” Bị em trai nói trúng tim đen, Lăng Vệ bối rối chống chế, đột nhiên mày kiếm nhíu chặt, gục đầu thở gấp.

Lăng Hàm ôm anh ở phía sau vòng tay về phía trước, đầu ngón tay vân vê nhũ tiêm cương cứng.
Dục vọng bị gián đoạn giống như giằng giãy khỏi trói buộc vọt thẳng tới ngực, thiếu chút nữa đạt tới cao trào, ham muốn cuồn cuộn bộc phát càng thêm bành trướng.

“Anh không được mạnh miệng à nha.”

“Đáng giận! Lăng Khiêm, buông anh ra, cả Lăng Hàm nữa, đừng sờ bậy bạ!” Lăng Vệ bối rối mang theo vài phần cáu bực.

Bất luận là ai cũng không thích bị trần trụi khiêu khích dục vọng sau đó đột nhiên ngưng lại, chưa kể, bộ dạng đã định liệu trước của cặp sinh đôi càng làm cho anh thêm tức tối.

“Đừng nóng, anh.” Lần này, đến lượt Lăng Hàm cắn dái tai anh, ở đằng sau nhẹ nhàng phà khí “Chỉ là muốn cùng anh chơi một trò chơi nho nhỏ.”

“Trò chơi nho nhỏ… cái gì?” Yết hầu Lăng Vệ không thể khống chế mà co rúm lại.

Hai hạt thù du không ngừng bị ngắt nhéo, mang theo đau đớn nóng rát cùng thấp thỏm không yên.

Lăng Hàm cứ ở trong tư thế đó ôm anh, Lăng Khiêm sau một hồi rời đi liền nhanh chóng trở về, đem bốn hộp giấy đủ kích cỡ to có nhỏ có đặt trên bàn cạnh ghế sô pha, sau đó thân mình trần trụi nhảy vào chen lấn với Lăng Hàm, tựa thể muốn hưởng thụ càng nhiều da thịt thân cận “Anh, anh chọn một trong bốn hộp đi.”

Lăng Vệ nhìn Lăng Khiêm, mắt đầy cảnh giác.

Tuy rằng gương mặt xinh đẹp giống hệt mẹ, nhưng nụ cười mang theo rắp tâm đó…

Trong hộp nhất định là thứ gì đó rất đáng sợ.

“Trong đó có gì?”

“Có mấy thứ anh thích.”

“Đừng hòng anh mắc mưu!”

“Chao~, được nha~~, anh cứ tiếp tục làm nũng với em đi.”

“Anh mới không làm nũng với em.” Ngữ khí Lăng Vệ cường ngạnh hơn.

Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt đoan chính chợt vặn vẹo “A! Lăng Hàm!!!”

Người phía sau, chưa nói tiếng nào đã đâm thẳng phân thân rắn đanh vào thịt động, mở rộng đồng lúc nếp uốn nhạy cảm.

Niêm mạc gắt gao vây chặt lấy dị vật thiếp hợp xâm phạm nó, có lẽ vì bất ngờ sáp nhập mà vội vàng co rúm, nhất thời chỉ có thể nghẹn ngào, thậm chí ngưng thở, cảm nhận gân xanh in hằn bên ngoài nam vật tráng kiện đang nảy lên bừng bừng hung hăng càn quấy cơ thể.

Thật quá đáng! Không báo tiếng nào đã thẳng thừng tiến vào! Tuy nhiên, này mới đúng là tác phong của Lăng Hàm.

Cảm giác áp bách cường đại khuếch tán ra bên ngoài, hô hấp của Lăng Vệ trở nên dồn dập, đôi môi hồng nhuận khiêu gợi.

“Lăng Hàm cậu, thật biết vớ bở.” Lăng Khiêm không chút khách khí hôn lên đôi môi quyến rũ, xì mặt oán giận “Được rồi, tôi sẽ không bảo cậu sớm rút ra, nhưng trước khi anh đưa ra lựa chọn, không được lộn xộn đụng đậy lung tung trong lỗ nhỏ của anh đấy.”

“Bớt nói nhảm đi.” Lăng Hàm ngắn gọn trả lời, giọng nói hàm chứa kiềm nén nhục dục.

Trắng trợn cắm xộc vào khiến anh co rúm, thành thử hắn cũng ăn chút đau đớn, nhưng bù lại lại được tận hưởng một loại khoái cảm vi diệu khác.

Dần điều hòa bình tâm trở lại, chịu khó nhẫn nại một chút, tỉ mỉ mà cảm thụ sự chặt chẽ co thắt của anh cũng rất tuyệt.

Đó là mát xa ngượng ngùng mà dâm mỹ, đến từ anh hai.

“Ừm, anh mau chọn đi.”

“Cái… cái gì?”

“Hộp đó, chọn một cái đi.”

“Không!”

“Anh nũng nịu đáng iu quá trời đất.
Thế cũng tốt, em cho anh chút động lực để chọn đây.” Lăng Khiêm trêu chọc, quả nhiên vươn tay động thủ.

Như e sợ giày vò anh trai nhiêu đó chưa đủ, còn bắt tay vào giữa hai chân, chậm rì rì đánh vòng quanh đỉnh đầu đang rỉ ra niêm dịch trong suốt.
Bắp đùi Lăng Vệ căng ra!

“Dừng! Dừng tay!” Ồ ồ thở dốc.


“Thế này kích thích lắm đúng không? Mông thì ngậm chặt Lăng Hàm, phía trước lại dựng thẳng tắp, bi của anh nặng trịch rồi nè.” Lăng Khiêm vân vê đùa nghịch quả thực no nê.

“Không cần! A… Ưmm…” Kích thích trùng trùng, làm cho Lăng Vệ liên tiếp vuột ra tiếng rên rỉ nị ngọt.

“Quy tắc trò chơi này rất đơn giản, nếu anh không chọn một hộp, bọn em sẽ không để anh đạt tới cao trào.
Khả năng tự chủ của Lăng Hàm ở mức nào, anh hẳn rất rõ ràng rồi, hắn sẽ cắm trong anh như vậy suốt một đêm, địa phương mẫn cảm bị mở rộng mà không thể đi tới cuối cùng, lỗ nhỏ phía trước của anh đang khóc thảm thiết này.”

“…”

Theo động tác chòng ghẹo của Lăng Khiêm, thân thể Lăng Vệ run lẩy bẩy, công kích cả trước lẫn sau khiến khóe mắt anh ngân ngấn lệ, quả thực không thể nhẫn nại thêm nữa.
Khi sắp tới đỉnh thì bị hung ác bóp nghẹt, giờ lại tiếp nhận khí quan cực đại của Lăng Hàm cắm ngập vào trong người, chằng khác nào một quả lựu đạn thời cổ đại, tràn ngập cảm giác nguy hiểm khiến kẻ khác nổi da gà.

Yên lặng biến thành một hình thức tra tấn hành hạ.

Nơi tiếp hợp nóng rực trướng đau, Lăng Vệ thậm chí không biết là nên sợ hãi hay nên cầu mong Lăng Hàm giống như bình thường mạnh mẽ thúc đẩy.

“Chọn một cái đi, ngoan nào, anh.” Lăng Khiêm nửa uy hiếp nửa dụ dỗ mà lên tiếng, thuận tay cầm một hộp được gói kín mít nhìn không ra manh mối lên “Này được không?”

Lăng Vệ trán đẫm mồ hôi nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc mờ mịt, người bên ngoài chẳng tài nào rõ anh có ý cự tuyệt chiếc hộp, hay rốt cuộc là vì kích thích trong cơ thể mà tư duy mơ màng, hòng mong thoát khỏi hết thảy những điều đang diễn ra nữa.

“Cái này không được à? Ừm, vậy đây thì sao?”

Thân thể bị ních đầy nôn nóng mong đợi, mông càng lúc càng thít chặt.

Lăng Hàm cúi đầu, tựa lên vai anh “Đừng gấp, chờ một xíu nữa sẽ cho anh thỏa mãn.”

“Mới không có… suy nghĩ hạ lưu như em nghĩ…” Lăng Vệ mặt đỏ gay phản bác.

Chính là, cơ bụng càng ra sức hóp lại, càng cảm nhận phân thân cực đại chôn trong cơ thể một cách rành mạch, trong tình cảnh niêm màng càng dính sát dây dưa, thân thể giống như tự động nhớ lại những khi được xuyên xỏ kịch liệt.

Lăng Khiêm bất mãn kêu to “Lăng Hàm, không được nhiễu loạn suy nghĩ của anh!”

Hai hộp đã bị phủ quyết bị tiện tay đặt trên thảm trải sàn, hắn cầm lấy hộp thứ ba, đưa đến mí mắt Lăng Vệ, lắc lắc “Này nhé?”

Hai đứa em không thể nói lý biến đầu óc Lăng Vệ mơ hồ đến váng vất, nhìn chiếc hộp Lăng Khiêm đung đưa trước mắt mà không sao sờ vào được, Lăng Vệ chỉ biết cúi gục thở hào hển, theo quán tính phe phẩy đầu.

Nhưng ngay sau đó, động tác trở thành gật gật không quá dứt khoát.

“Cái này sao?” Trong giọng nói Lăng Khiêm lộ ra một tia hưng phấn đặc biệt.

“Nhất định phải chọn một cái sao?” Lăng Vệ đưa ánh mắt bị ức hiếp đến kiệt sức, trừng trừng nhìn em trai.

“Vâng, ít nhất phải đưa em một cái.”

Lăng Vệ trầm mặc vài giây.

“Vậy cái này… Ô…” Đơn âm cuối cùng bỗng nhiên vỡ vụn, hóa thành rên rỉ ngọt ngào.

Phân thân im lìm chôn trong cơ thể chẳng thèm cảnh báo đã thúc thẳng khuếch trương nơi chốn căng chặt, đè ép thịt động mẫn cảm.

“Đây là lựa chọn của anh…” Tai mơ mơ màng màng nghe được lời nói của Lăng Khiêm.

Nhưng Lăng Vệ chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến thâm ý cất chứa trong đó nữa.

Xỏ xuyên hung ác vào tận cùng, chẳng khác nào cự long sống dậy mạnh mẽ vận động.

Va chạm hung hãn như muốn giã nát ruột, càn quét cào bới từng tấc niêm màng non mềm.

Đau đớn râm ran quanh eo thoáng chốc như bị hòa tan, hóa thành thỏa mãn thích ý.

“A… Aa… Ô!” Rên rĩ đứt quãng, bỗng nhiên bị nụ hôn của Lăng Khiêm phong bế lại hầu gian.

Ngập trong khoái cảm điên cuồng, đại não choáng váng của Lăng Vệ vẫn như cũ nhận ra được cảm xúc rõ ràng trên đôi môi.
Lăng Khiêm bị kích động chẳng khác nào một chú chó nhỏ, giờ phút này đang triền miên hôn anh.

Lưỡi hắn sục sạo khoang miệng, ôn nhu mà cuốn lấy đầu lưỡi của người vì sự quá quắt của mình mà bị vây trong trạng thái cuồng dại.

Tựa như giữa trận mưa rền gió dữ gặp được một cơn mưa tí tách nhẹ nhàng.

Hoàn toàn đối lập bất đồng, nhưng ngược lại càng thêm đặc biệt, ấm áp diệu kỳ.

Đúng là Lăng Khiêm nghịch ngợm…

Lăng Vệ mơ hồ nghĩ, hàng mi rung rung hé ra, cháy bỏng khát khao mà bất tri bất giác ôm lấy thân thể nam tính trước mặt.

Nhiệt độ da thịt khi kề cận sít sao tác động tới thần kinh dưới làn da bại lộ trong không khí.

Thắt lưng tê liệt, khoái hoạt cực đoan tăng vọt.


Kích động ở khố hạ dâng lên tràn trề.

“Aaaa!!!” Lăng Vệ run bần bật ưỡn cong eo, vội vàng thở hồng hộc sau khi đạt cao trào.

Cả người mềm oặt xuống.

“Xem anh yêu em biết bao.” Thanh âm kiêu hãnh của Lăng Khiêm, tựa như từ xa xôi truyền tới.

“Anh cứ tự sướng đi, Lăng Khiêm, nhưng đừng quên, người đang thỏa mãn anh, chính là tôi!”

Tuy anh đã tới đỉnh, nhưng Lăng Hàm phía sau còn chưa phóng thích, không biết mệt mỏi tiếp tục tiến công.

“Lăng Hàm… từ bỏ…” Lăng Vệ còn đang chìm đắm trong dư âm, lần thứ hai lại bị cuốn vào cơn lốc xoáy.

“Nhưng em chưa thỏa mãn mà, anh.” Lăng Hàm hiếm khi đùa giỡn nói một câu có phần trẻ con.

Bấu chặt eo, thúc mạnh người, sáp nhập như không có điểm dừng, rút ra xong, lại dồn sức cắm vào.

Tuyến tiền liệt bị ma xát đến nỗi như trở thành một bộ phận sinh dục hoàn toàn độc lập, cuồng dại mà cảm ứng mỗi một lần đụng chạm.

“Ahh… Quá… Aa… không được…… AA…” Lăng Vệ giương đôi môi, dật ra tiếng thở mong manh.

Giữa hai chân lại xuất hiện dấu hiệu hưng phấn.

Tốc hành lủi tới tận ót làm cho anh cảm thấy khủng hoảng.

Xung đột mãnh liệt phía sau, đem lý trí cùng thần kinh khuấy trộn rối beng lên, sung sướng dâm mỹ tưới ướt từ trong đến ngoài, một lỗ chân lông đều được săn sóc rưới đẫm, mãnh vật hùng dũng mở rộng dũng đạo, triển khai tra tấn niêm mạc đáng thương.

Lăng Hàm cố tình chọn góc độ xảo quyệt, bức bách anh tới mức phải rền rĩ cầu xin tha thứ.

“A… Aaaa…… Dừng lại… Ưuu! Anh chịu không nổi……”

“Lúc này mà bảo em dừng lại, có tàn nhẫn quá không, anh?”

Những nơi độ dài ngón tay không thể chạm vào, bị Lăng Hàm dùng cường độ gần như điên cuồng đào móc.

Giống như ủi que sắt hồng vào bơ mịn.

Mọi thứ trước mắt Lăng Vệ trở nên nhiễu loạn mờ nhòe, chẳng khác nào đắm mình giữa làn nước rồi mở tròn mắt ra.

Thân thể và lý trí, đều hoàn toàn tan rã.

Thứ còn lại, chỉ là yếu ớt thở dốc.

“Cậu làm cái quỷ gì vậy hả? Để anh ngất xỉu như thế!!!”

Lý trí mông lung một lần nữa lờ mờ nổi lên mặt nước, phiêu dật trong tai, là lời Lăng Khiêm vấn binh khởi tội Lăng Hàm.

Mệt mỏi sau khi vận động kịch liệt, làm Lăng Vệ tạm thời mặc kệ tất thảy thiêm thiếp nhắm mắt lại.

Xúc cảm da thịt chạm vào vải dệt, mềm mại như vầy, hẳn là nệm giường…

Có lẽ hai anh em kia đã bế anh từ ghế sô pha lên giường, hơn nữa còn đắp chăn cho anh.

Mình té xỉu thật sao? Lăng Vệ mơ màng kinh ngạc.

Thật là quá mất mặt, mình bị em trai làm đến ngất xỉu…

Nhưng mà, chắc không phải cách đây quá lâu, theo lời Lăng Khiêm, phỏng chừng vừa ngất là lập tức tỉnh lại.

“Cậu cố tình đúng không?”

“Tuy rằng tôi có sai, nhưng anh cũng hãy coi lại bản thân mình một chút đi.” Đối mặt với Lăng Khiêm căn bản sẽ không tự động ngưng miệng oán trách, Lăng Hàm rốt cục chậm rì rì nói một câu.

“Rõ ràng là lỗi của cậu, mắc mớ gì tôi phải xem lại?”

“Đừng giả ngu với tôi.
Từ sau khi được vào phòng nghỉ của anh hai, anh chưa từng buông tha một cơ hội nào tiếp cận đòi hỏi anh ấy, liên tục bị anh lòng tham vô đáy quấy rầy, anh ấy mới không thể chống đỡ được.
Một cái cây có tươi tốt đến mấy, cũng không thể chịu nổi tình cảnh bị ngắt hái vô tận.” Lăng Hàm lạnh lùng phản bác “Lại nói, thử nghiệm lần này cũng là đề xuất của anh, nếu hỏi anh hai vì sao té xỉu, thì phải nói nó liên quan tới trò chơi cỏn con nhàm chán của anh mới đúng đúng! Không cho đạt tới cao trào linh tinh cũng là anh uy hiếp anh ấy!”

“Bực mình! Rõ ràng là cậu thấy anh ôm tôi bắn tinh, rồi một bụng dấm chua, cho nên chẳng thèm cố kỵ đến cảm thụ của anh, mặc sức làm cho anh ngất xỉu mới thôi thì có!”

Lăng Hàm sắc nhọn mà liếc mắt trừng người anh sinh đôi của mình, sau đó cao ngạo chậm rãi quay mặt qua một bên.

Trong lòng, cũng ẩn chứa một chút bất an.

Có lẽ hắn thật sự có ý này, tuy rằng chỉ là hành vi vô thức.

……………

Rõ ràng người ở trong thân thể anh, nhồi nhét lấp đầy anh chính là mình, vậy mà vì sao anh lại khát vọng ôm chầm lấy Lăng Khiêm?

Bộ dáng đó, rõ rành rành là làm nũng với Lăng Khiêm, là mong muốn được yêu thương nhiều hơn nữa!

Vẫn biết hơn thua ghen tị vì loại chuyện vụn vặt này thực nhàm chán, nhưng, chỉ cần liên quan đến anh, chuyện gì cũng không thể đơn giản qua loa.

“Sao hả? Không còn lời nào để nói, bị đâm trúng tim đen rồi chứ gì?” Lo lắng cho anh trai bị làm đến ngất lịm, Lăng Khiêm gằn giọng, tiếp tục phát tiết bất mãn của hắn “Lăng Hàm, tôi thân cái chịu tội thay cậu, đóng vai kẻ xấu thế là đủ rồi.
Lần nào như lần nấy cậu ở trước mặt anh bày ra vẻ người tốt, còn mặt nạ bại hoại thì lại quẳng cho tôi đây.
Cậu cũng đâu tốt đẹp gì cho cam, nếu lúc ấy không chịu thử Quyết sách lực của anh hai thì phản đối ngay đi, vì sao còn làm thinh mà để yên chứ? Kỳ thật cậu cũng muốn biết anh chọn cái gì lắm đúng không? Hừ! Tôi đây thật xem thường mấy kẻ đểu giả luôn thích ngồi mát ăn bát vàng!”

“Lăng Khiêm, câm miệng ngay!” Lăng Hàm bỗng nhiên quay đầu, dữ tợn xoáy khoét vào Lăng Khiêm.

Đường nhìn lập tức chuyển qua phía bóng dáng nằm trên giường.

Nhận ra chính mình nhất thời bất cẩn nhắc tới Quyết sách lực, Lăng Khiêm đành phải phẫn nộ ngậm miệng.


Sau một khoảng trầm mặc, Lăng Khiêm không chịu nổi bầu không khí im lặng này, nhanh chóng cái dời sang đề tài thú vị hấp dẫn lực chú ý của Lăng Hàm.

“Muốn biết anh chọn gì không?”

Tầm mắt Lăng Hàm dừng trên chiếc hộp, tuy rằng không mở miệng, nhưng lòng hiếu kỳ khẳng định đã bị khơi mào.

Người chuẩn bị đề mục thí nghiệm là Lăng Khiêm, bốn chiếc hộp được đóng gói kỹ càng, cơ bản đoán không ra bên trong là gì, ngay cả Lăng Hàm cũng không biết.

“Nể tình chúng ta là anh em, tôi mở cả bốn ra cho cậu coi.” Lăng Khiêm giọng điệu khoan hồng độ lượng mà phun một câu.

Bốn hộp, hai bị đặt bừa xuống đất, hai nằm y nguyên trên bàn.

“Hộp anh chọn, để coi cuối cùng đi.”

Roẹt roẹt, giấy gói cổ điển tinh xảo bị Lăng Khiêm xé không thương tiếc.

Trong chiếc hòm chưa được chọn, bên dưới lớp giấy gói đẹp đẽ, là đạo cụ vừa nhìn đã biết phi thường tà ác.

“Hừ, nếu anh chọn cái này thì hay rồi, tuy không được tính là quá công nghệ, nhưng dương vật giả vừa dài vừa có tạo hình đan lưới, nhất định sẽ làm cho anh sướng ngất ngây con gà tây.” Giọng Lăng Khiêm đầy tiếc hận.

“Hóa ra anh cảm thấy của mình vừa không đủ dài vừa không đủ thô.” Lăng Hàm lạnh lùng đả kích.

“Của tôi đương nhiên vừa dài vừa thô, bất quá khả năng đeo đuổi của đàn ông trên phương diện này vốn có giới hạn.
Huống hồ, thân thể anh thật sự diệu kỳ.
Tuy thể chất có thể đón nhận song long nhập động, nhưng chỉ cần ôm thôi cũng đủ khóc lã chã, giống như địa phương kia bị vật gì cắm vào chơi đùa ác ý vậy.
Nếu tôi đi vào với bộ đạo cụ này, đường đan lưới sẽ ép chặt không ngơi cọ vào điểm mẫn cảm của anh, tôi thế là có thể thấy mị thái bị khoái cảm bức bách đến điên cuồng của anh rồi.”

Lăng Hàm nhìn Lăng Khiêm chìm đắm trong mớ tưởng tượng của hắn, nhếch môi châm chọc “Anh mà chọn cái này sao?”

So với mọi ngày, thái độ của hắn hôm nay đặc biệt bất thường.

Anh hai khi làm tình rõ ràng thiên vị Lăng Khiêm, chuyện này không cách nào dễ dàng quăng ra sau đầu được.

Cho dù muốn rộng lượng một chút, không để ý nữa, nhưng tình cảm thì vẫn chưa thể chữa lành.

Mà anh trai sinh đôi của hắn là Lăng Khiêm, cũng mơ hồ nhận ra điểm này, nhưng quyết định thây kệ hắn, vì châm chọc mỉa mai được Lăng Hàm làm Lăng Khiêm thấy hả dạ lắm, tâm tình đến là khoái trá.

Dù sao đi nữa, có thể làm cho Lăng Hàm ghen cuồng, cũng rất có cảm giác thành tựu.

“Quả thật, không có lý do để chọn cái này, tuy đây là thứ tốt nhất.” Lăng Khiêm gục gặc, tỏ vẻ tán thành.

Nếu Lăng Vệ lựa chọn điều gì bất lợi cho anh, cái gọi là Quyết sách lực, cần phải tiến hành thêm một bước nghiên cứu.

Hai hộp còn lại…

“Dụng cụ trừng phạt niệu đạo, hà hà, anh sợ nhất cái này.
Vừa rồi anh nhìn cũng không nhìn lấy một cái.”

“Còn đây, là đạo cụ dạy dỗ hậu đình, hàng vừa được nghiên cứu chế tạo đấy.” Lăng Khiêm lấy vật trong hộp ra, huơ huơ làm trò.

Gần đây hắn chi không ít cho mấy câu lạc bộ cao cấp dành cho người lớn.

Vật trên tay này, tuy rằng thoạt trông như bao dương cụ giả bình thường khác, nhưng có thể tự do thay đổi độ thô cùng độ cong của đỉnh đầu, thậm chí có thể dò tìm vị trí tuyến tiền liệt, chĩa vào bắn điện lưu.

Bên trong được thiết kế rỗng chứa thuốc kích thích liều cao, chỉ cần ma xát với nội vách thường, chất kích thích sẽ thông qua những lỗ nhỏ li ti ở mặt ngoài khí cụ thâm nhập vào da thịt.

Nếu cho anh dùng cái này, sẽ bị xuân dược thôi thúc mãnh liệt, có khi nào sẽ chủ động yêu cầu tư thế cưỡi ngựa luôn không?

Lăng Khiêm nghĩ đến đó liền thấy ngứa ngáy, nhưng chỉ bấm bụng nhịn xuống không dám tùy tiện sử dụng mấy khí cụ hình thù kỳ dị này với anh hai.

Có Lăng Hàm một bên như hổ rình mồi, mình mà quá lỗ mãng, sẽ mất đi sự coi trọng của anh hai dễ như chơi.
Nếu bởi vậy mà làm cho Lăng Hàm có cơi hội đảm đương vai người tốt, làm cho anh thật sự yêu thương nhớ nhung Lăng Hàm, vậy thì được một mất mười.

Trái ngược với Lăng Khiêm thích sử dụng những món đồ chơi để trêu đùa, Lăng Hàm không mấy đam mê với những thứ đó.

“Rốt cuộc anh đã lựa thứ gì?”

“Này…”

“Đừng thừa nước đục thả câu.”

“Không phải là thừa nước đục thả câu, mà là tôi suy nghĩ cho cậu.” Lăng Khiêm bí hiểm mà mỉm cười “Cậu có biết nó sẽ làm cậu tổn thương cỡ nào không?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Hàm bắn tới người hắn “Trong vòng mười giây không nói ra đáp án, tôi lập tức lấy danh nghĩa Chuẩn tướng biếm anh khỏi Lăng Vệ hạm!”

Quyền lực của sĩ quan cấp cao, rất hữu hiệu trong việc đập tan bộ dạng kiêu căng của Lăng Khiêm.

“Đồ lòng dạ hẹp hòi, hở tí là lấy quyền lực ra mà diễu võ dương oai.” Lăng Khiêm hậm hực hừ một tiếng, đưa chiếc hộp còn gói ghém kỹ càng cho Lăng Hàm “Tốt thôi, tự mình mở ra xem đi.”

Lăng Hàm mở hộp ra.

Khi tầm nhìn vừa tiếp xúc với vật bên trong, nháy mắt sắc mặt khẽ biến.

“Không hổ là anh hai, lựa chọn gì đó cũng khiến tôi hết sức hài lòng.” Lăng Khiêm ở một bên cố ý dài giọng lải nhải.

Ở trong hộp, là ảnh chụp Lăng Vệ và Lăng Khiêm đứng sóng vai mỉm cười.

Xem chừng là hình chụp trước khi tốt nghiệp, trong ảnh hai người đều mặc quân phục màu lam của quân giáo sinh trường Trấn Đế, thoạt trông vô cùng tương xứng.

Trong phút chốc, Lăng Hàm cảm thấy quân phục màu đen đại biểu cho uy nghiêm cùng quyền lực trên người, cơ hồ có thể vắt ra dấm chua chua loét!


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận