Edit: Tiểu Ly
———
Đến tột cùng vẫn không nhận được đáp án, Lăng Hàm cài bút vào quân phục rồi rời khỏi phòng.
Thế nên, nói đi nói lại vẫn là nóng ruột nóng gan.
Không ngờ, chẳng những lo lắng chuyện Lăng Khiêm, còn sốt vó vì Lăng Hàm.
Ngẫm kỹ, đây sẽ không phải là kết quả mà Lăng Hàm muốn đó chứ?
Lăng Vệ hoàn thành bài huấn luyện sức chịu đựng mỗi ngày, một bên buồn bực miên man suy nghĩ, một bên thống khoái tắm rửa, thay quân trang màu lam, cầm theo sách giáo khoa đến thư viện.
Bởi đạt được chiếc vé tham dự cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế, nhà trường cho phép cậu có quyền lựa chọn chương trình học để tiến hành ôn tập, nếu đã nắm vững kiến thức trong sách, có thể tùy theo ý nguyện cá nhân quyết định xem có đi học tiếp hay không.
Tiết kiệm thời gian, để tăng cường huấn luyện những phương diện khác.
Lúc ra khỏi phòng hạng nhất đang là thời gian lên lớp, bình thường các học viên đều ở trong phòng học, con đường râm mát đến thư viện chỉ thưa thớt một vài người.
“Lăng Vệ.”
Tiếng gọi phía sau vang lên, Lăng Vệ sau khi ngẩn ngơ một hồi, cắm cúi bước tiếp.
“Chờ đã, Lăng Vệ.” Đàm Phong từ phía sau chạy vội, đuổi theo Lăng Vệ “Chí ít hãy nói cho tôi biết, tôi đã làm sai điều gì…”
“Tôi không muốn nói chuyện này.”
“Không muốn nói chuyện này, hay là không muốn nói chuyện với tôi?”
Lăng Vệ đơn giản không đáp lại, làm như cam chịu.
“Vì sao vậy? Lần trước gặp nhau không phải mọi thứ còn tốt đẹp lắm sao? Chúng ta còn trao đổi tài liệu.
Không sai, chúng ta là đối thủ trong cuộc thi đặc thù, nhưng trước đó, không nhất thiết phải lộ ra địch ý quá rõ ràng như vậy chứ?” Đàm Phong hình như định ôn môn Lịch sử chiến thuật cổ đại, hai tay ôm một đống tư liệu giấy đã cũ, vội vàng bắt theo bước chân Lăng Vệ.
Nghe giọng điệu của hắn, có vẻ cũng không hay biết mình đã khiến cậu phạm phải sai lầm chết người như thế nào.
Bất quá, mặc kệ hắn vô tội hay không vô tội, Lăng Vệ cũng không muốn đoái hoài tới hắn nữa.
Lăng Hàm nói đúng, từ giây phút cậu tham gia cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế, giữa bọn họ đã bắt đầu khai chiến.
Tranh đoạt quân quyền là tàn nhẫn vô tình, căn bản không có chỗ cho hữu nghị hay tình cảm bạn bè dung thân.
Nếu mình lĩnh hội điều này sớm hơn một chút, thì đã chẳng xảy ra cảnh Lăng Khiêm bị giam vào ngục tù.
Lăng Vệ lạnh lùng nghiêm mặt, càng rảo bước nhanh hơn.
“Thôi được rồi, nếu cậu muốn phân rõ giới hạn thì tôi cũng không tiếp tục mặt dày mày dạn níu kéo nữa.
Từ hôm nay trở đi, chúng ta thật sự xem nhau là đối thủ.” Theo sau một hồi mà vẫn không nhận được chút dấu hiệu hồi tâm chuyển ý nào từ Lăng Vệ, Đàm Phong bắt đầu không kiên nhẫn “Cậu có một thời gian bế quan huấn luyện không đi học.
Ừm… Tôi hôm nay có ý tốt muốn đến nói cho cậu biết lời đồn về cậu được bàn tán trong trường mấy nay.”
Hắn dừng lại, nhìn bóng dáng Lăng Vệ ngày càng xa, cất cao giọng “Cậu thật sự là con của Vệ Đình sao? Truyền kỳ về Vệ Đình…”
Lăng Vệ đột nhiên sững lại.
Lưng căng ra, nhưng không xoay người.
“Hóa ra là thật.” Tiếng Đàm Phong kinh ngạc thở dài từ phía sau truyền tới “Cứ nghĩ cậu là con nuôi của tướng quân Lăng Thừa Vân, không ngờ cậu đúng là…”
Không quan tâm đến những lời tiếp theo, Lăng Vệ vẻ mặt bình tĩnh, nhanh chóng ly khai khỏi tầm nhìn của hắn.
Tới thư viện, Lăng Vệ lòng ngổn ngang tâm sự mở màn hình lên.
Hôm nay đã sớm định kế hoạch là tìm một vài mô hình tính toán thời tốc, sau đó trở về tiếp tục tập luyện điều khiển chiến cơ, nhưng mà… lời đồn mà Đàm Phong nói kia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?
Lại là một âm mưu khác nhằm vào Lăng gia sao?
Trong khi đợi tải mô hình tính toán thời tốc, Lăng Vệ thất thần tự hỏi, quyết định một lần nữa vào hệ thống tìm kiếm.
Nhập lệnh là tên mình “Lăng Vệ” xong, kết quả hiển thị làm cho cậu chấn động.
Chỉ nội trong hệ thống trường Trấn Đế, đã có khoảng hai ngàn bài viết có liên quan đến mình.
Căn cứ theo số lượng thống kê, lượt xem cũng cao kinh người.
Gia tộc Tu La rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Muốn dùng dư luận công chúng công kích mình, từ đó tổn thương Lăng gia sao?
Lăng Vệ nhíu mày, tiện tay mở một bài có lượng xem cao nhất.
Hình ảnh mình mặc quân phục xuất hiện trên màn hình, ngoại trừ vài dòng giới thiệu năm sinh cùng lớp học, còn liệt ra một dãy thành tích nổi bật đạt được khi học ở trường, thậm chí còn nêu rõ chuyện mình đạt được tư cách tham gia cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế như thế nào.
Bất ngờ là, không hề có chửi bới hay ngôn từ thô tục nào cả.
“A! Không ngờ gặp được lớp trưởng Lăng Vệ ở đây!”
Lăng Vệ ngoảnh lại, gương mặt hưng phấn của Brooks liền ập vào mắt “Brooks, là cậu đó à.”
“May mắn hết biết, lớp trưởng mấy ngày nay trốn đi âm thầm luyện tập, hại tôi còn nghĩ trước khi cuộc thi kết thúc còn mơ mới gặp được lớp trưởng.
Lớp A thiếu lớp trưởng, ngay cả các giáo quan lên lớp cũng thấy uể oải… Ủa, lớp trưởng cũng vào trang này sao?” Brooks nhìn màn hình.
“Cậu biết ư?” Lăng Vệ lập tức hỏi.
“Đương nhiên là biết, tui mỗi ngày đều lên xem đó nha, hơn nữa còn ra sức động viên tinh thần cho cậu.
Cậu xem.” Hắn cúi người, ghé vào bàn phím, trỏ chuột vào một trang khác “Đây đều là bài viết của tui về lớp trưởng đó, còn liệt kê một ít thành tích vinh quang…”
“Lớp trưởng Lăng Vệ!”
“Lớp trưởng kìa!”
Thư viện im ắng bỗng nhiên nhốn nháo hẳn lên, học viên lớp A vừa kết thúc tiết học Lịch sử chiến thuật cổ đại từ lầu hai đi xuống, bởi thấy Lăng Vệ mà vui mừng xúm xít.
“Hóa ra lớp trưởng ở thư viện.”
“Nhất định là chuẩn bị cho cuộc thi rồi.”
“Ừ, tôi đang tìm tài liệu về mô hình tính toán thời tốc.”
“Wow… Lớp trưởng tự học được đến phần này luôn.”
Sau khi bị nhân viên thư viện lên tiếng nhắc nhở, mọi người mới giảm âm lượng xuống, nhưng vẫn hưng trí bừng bừng.
“Đây là trang giới thiệu về lớp trưởng mà?” Những người khác cũng chú ý.
“Xem đi, bài giới thiệu về lớp trưởng do tôi viết đây.”
“Đừng quên, biết bao thành tích xuất sắc trong những năm qua đều do tôi khổ sở vất vả lắm mới đào được đó.”
“Chỉ cần tìm kiếm là ra thôi chứ có gì đâu, Al, bộ dạng tranh công của cậu lồ lộ ra kìa.
Đừng nói cậu muốn làm cho lớp trưởng mời mình đi ăn cơm nha?”
“Hề hề.”
“Đúng rồi, tôi mỗi ngày cũng lên cổ vũ lớp trưởng cố lên.”
“Lớp trưởng được đông đảo ủng hộ, ngày nào lượt xem cũng rất cao, tin nhắn cũng quá trời.”
“Gượm đã.” Lăng Vệ ngắt lời mọi người, nhìn quanh một vòng “Các cậu là nói, thông tin này là do các cậu…”
Mọi người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, vừa thần bí vừa kiêu hãnh mà cười.
Brooks húng hắng cổ họng mà đáp “Đây là bọn tui cùng nhau làm, bởi có đoạn thời gian không thấy lớp trưởng Lăng Vệ, không dám quấy rầy cậu luyện tập, lại rất muốn cổ vũ cho cậu, thế nên nghĩ thông qua trang web…”
“Ban đầu chỉ tính lập một trang trong thế giới ảo để cả lớp có gì muốn nói thì biểu đạt với lớp trưởng thôi, không ngờ trừ bỏ bạn học trong lớp, bên ngoài cũng có rất nhiều người cổ vũ cho cậu.”
“Đương nhiên rồi, lớp trưởng chúng ta đẹp trai như thế, ảnh chụp tư thế hiên ngang oai hùng, thêm vào đó thành tích vô cùng hoàn mỹ, nhất định người sùng bái nhiều vô số kể.”
“Mấy lớp nữ sinh, hẳn cũng xem qua hết rồi.”
“Nghe nói lớp F cũng vì lớp trưởng của bọn họ lập một trang, nhưng số người theo dõi căn bản không thể sánh với lớp chúng ta được.”
“Hiện tại ngoại trừ trang giới thiệu về lớp trưởng mà chúng ta tạo, quá chừng trang khác đều đăng rất nhiều bài về lớp trưởng, xem ra người ủng hộ lớp trưởng ngày càng nhiều nha.”
“Chậc chậc, không ngờ trên trang mạng thôi mà lực lượng cũng cường đại vậy, chẳng khác nào lớp trưởng Lăng Vệ đã trở thành thần tượng tân thế hệ của Liên Bang.”
“Rõ ràng đã trở thành ấy chứ.”
Mọi người anh một lời tôi một câu mà hào hứng thảo luận Lăng Vệ được hoan nghênh như thế nào.
Nhưng điều khiến Lăng Vệ quan tâm nhất, không phải điều này.
“Đúng rồi, độ rày lớp trưởng còn thêm vẻ thần bí…”
“Cái gì mà vẻ thần bí?” Lăng Vệ chợt chột dạ.
Lập tức có người nhập một liên kết khác, mở ra một trang web khác đẹp mắt không kém “Đây nè, nhưng mà, phải công nhận người trong ảnh này với lớp trưởng cứ như cùng một khuôn đi ra vậy.”
Lăng Vệ trầm mặc nhìn màn hình.
Giao diện trang web dành ra một khoảng rất lớn đăng ảnh chụp, một tấm là hình mình mặc quân phục, tấm còn lại, hiển nhiên là hình Vệ Đình đã khắc sâu vào ấn tượng của cậu.
Lần đầu tiên thấy, gần như bị sốc.
Lúc này, nhìn hình ảnh mình và anh ta kề sát nhau, vẫn bất ngờ không kém.
Trên hai ảnh chụp, đều in một ký hiệu kỳ quái màu đỏ tươi, hơn nữa dòng chữ viết trên đó làm cho người ta kinh sợ không thể xem thường — Thân thế con nuôi nhà họ Lăng! Quân giáo sinh ưu tú là con của thượng úy truyền kỳ Vệ Đình?
Thời điểm này, thật ra lòng hiếu kỳ của các học viên đã sớm tăng vọt.
“Lớp trưởng, Vệ Đình này, thật sự có quan hệ với lớp trưởng sao?”
“Nhìn ảnh thấy giống nhau y như đúc, không biết có từng bị chỉnh sửa qua không nữa, người tên Vệ Đình thật sự tồn tại hả?”
“Tôi cũng từng tra qua, trường Trấn Đế hình như từng có một người tên Vệ Đình đã tốt nghiệp, có điều thông tin lại ít ỏi đến đáng thương.
Cũng đúng thôi, trường mình hằng năm có biết bao học viên tốt nghiệp, qua vài năm đã sớm bị lãng quên chứ đừng nói hơn hai mươi năm trước…”
Thấy vẻ mặt Lăng Vệ khó coi, thanh âm mọi người dần nhỏ xuống, bất an trao đổi ánh mắt.
“Lớp trưởng hình như không vui cho lắm…”
“Kỳ thật, không cần quá để ý mấy tin lá cải trên mạng đâu.”
“Đúng đó, không phải trước giờ cậu luôn nói huyết thống không trọng yếu, quan trọng nhất chính là sự cố gắng của bản thân sao?”
Trang web có thống kê lượt xem, Lăng Vệ kinh hãi lướt nhìn con số trên đó.
Xem ra, chuyện này đã vượt xa phạm vi trường Trấn Đế, người ở những tinh cầu khác cũng nghe lời đồn thổi về cậu rồi không biết chừng.
Nhưng, làm như vậy rốt cuộc mục đích là gì?
Mình chẳng qua chỉ là một quân giáo sinh được tham gia cuộc thi đặc thù, đối với Liên Bang khổng lồ mà nói, nhỏ bé hệt như chẳng hề tồn tại, cho dù chuyện cha ruột của mình bị vạch trần thì có thể ảnh hưởng gì tới mình chứ?
“Trang web này, có biết ai lập nên không?” Lăng Vệ hỏi.
Mọi người không hẹn mà gặp đồng thời lắc đầu.
“Ai cũng có thể đăng tải lên mạng, này căn bản không tra được đâu.”
“Không cần.” Lăng Vệ không muốn những bạn học đơn thuần bị cuốn vào cuộc tranh giành hiểm ác “Các cậu muốn giúp tôi, thì hãy chuyên tâm ôn tập bài vở đi là được.”
“Lớp trưởng.”
“Tôi còn cuộc thi, các cậu cũng phải chuẩn bị cho tốt nghiệp đúng không? Thành tích xuất sắc của lớp A phải được giữ vững, không được bởi tôi tham gia cuộc thi không thể theo sát các cậu mà các cậu mặc điểm rớt thê thảm.” Lăng Vệ nửa thật nửa đùa trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
Thấy Lăng Vệ tươi cười rạng rỡ, không khí nhất thời dịu lại.
“Hây, mọi người.” Brooks ho khan một tiếng “Chúng ta mời lớp trưởng đi ăn một chầu đi, góp tiền mua chút đồ ăn, xem như lời chúc sớm lớp trưởng chiến thắng cuộc thi đặc thù.”
“Nhất trí!”
“Cám ơn mọi người, bất quá phải để hôm khác thôi.
Hôm nay tôi còn có việc.” Lăng Vệ từ chối.
“Đừng làm cụt hứng vậy chứ, lớp trưởng.”
“Thật là buổi chiều còn bài huấn luyện phải thực hiện, để lần sau đi, tôi sẽ mời mọi người một chầu, xem như họp mặt trước tốt nghiệp luôn.” Lăng Vệ vỗ vỗ vai Brooks.
Sau khi trấn an mọi người, mang tài liệu đã tải ly khai.
Lúc trở về phòng, ở trước cửa thang máy lầu thế nhưng một gặp một người ngoài dự đoán.
“Lăng Hàm?” Lăng Vệ kinh ngạc hỏi “Hôm nay em về sớm vậy?”
“Ừm, tham gia từ sáng, thấy hơi mệt nên về sớm một chút.”
“Ra là vậy.” Giọng Lăng Vệ thấp dần.
Mình sơ ý quá.
Lăng Hàm ở trạng thái gian nan kia nhịn suốt một đêm.
Người làm bằng sắt cũng vô pháp chống đỡ trong thời gian dài.
“Em quả thật nên ngủ một giấc.
Đúng rồi, hội nghị hôm nay tốt đẹp cả chứ?” Không biết hội nghị quan trọng cỡ nào mà khiến Lăng Hàm phải dồn toàn lực chuẩn bị ứng phó đến vậy.
“Quyết định cuối cùng đêm nay mới có, bất quá em cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì lớn.”
Cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau đi vào.
Lăng Vệ quẹt chứng minh vào bảng từ, thang máy tự động đi lên tầng cao nhất.
Giống thường lệ, Lăng Hàm không hề phiền hà mà cẩn thận đặt câu hỏi về hoạt động trong ngày của Lăng Vệ.
“Hôm nay anh ra ngoài làm gì?”
“Anh đến thư viện.”
“Còn vướng mắc chỗ nào sao?”
“Anh tải mấy mô hình tính toán thời tốc để tối xem lại.”
Không biết chuyện mấy trang web với lời đồn đãi kia có nên nói cho Lăng Hàm không? Lăng Vệ thầm nghĩ.
“Có gặp ai đặc biệt không?”
“Gặp Đàm Phong, nhưng anh không nói chuyện với cậu ta, ngoài ra còn có bạn học lớp A nữa.”
Ra khỏi thang máy, Lăng Vệ mở cửa, để cho Lăng Hàm đi vào trước, mình thì dừng ở huyền quan thay giày xong mới đi vào phòng khách.
“Chờ một chút, Lăng Hàm.”
Tuy rằng biết Lăng Hàm đã mệt chết được, nhưng chuyện này, thảo luận Lăng Hàm so ra tốt hơn.
Lăng Vệ không hy vọng sẽ phát sinh những tai họa khác nữa.
“Anh gọi em?” Nghe thấy cậu lên tiếng, Lăng Hàm lập tức từ nhà ăn trở lại “À, đợi em dậy rồi nấu cơm cho anh.”
“Không phải chuyện đó, có việc anh muốn nói với em.”
Lăng Vệ thần sắc nghiêm túc, khiến Lăng Hàm chuyên chú “Làm sao vậy?”
“Lúc này, trong ngoài trường đều đồn đãi rất nhiều về anh, không biết lý do tại sao.
Ban đầu là vì bạn học muốn cổ vũ cho anh, nên đem một ít thông tin về anh đăng lên mạng.
Nhưng hình như có vài người muốn lợi dụng để gây rắc rối.”
“Gây chuyện rắc rối gì?”
“Bên trong chắc chắn có điều kỳ quái, cụ thể là gì anh cũng không rõ, nhưng đáng nghi nhất thì có hai điểm.
Một là, số người ủng hộ anh trên mạng quá cao, hẳn là có người thao túng.
Hai là, trên đó cũng đăng đôi chút… thông tin về Vệ Đình, giống như hy vọng toàn Liên Bang biết quan hệ cha con của anh vậy.”
Lăng Hàm ánh mắt sáng ngời nhìn cậu, bỗng nhiên mặt giãn ra “Hóa ra là chuyện này.”
Hắn cong khóe môi khẽ cười.
“Em biết rồi à?”
“Buồn cười, nếu toàn Liên Bang đã hay thì sao em chẳng biết gì được? Kia chắc chắn là lúc toàn thể người nhà họ Lăng bị diệt trừ hết rồi.
Anh, anh không cần lo lắng việc này.” Lăng Hàm nói xong, vươn vai ngáp một cái, định trở về phòng.
“Lăng Hàm, gượng đã, nói rõ ra xem nào.” Lăng Vệ tiến lên ngăn hắn lại “Lăng Khiêm vì anh tìm hồ sơ về Vệ Đình mà bị bắt, bây giờ lại bất ngờ lộ ra tin tức quan hệ cha con, làm sao mà là chuyện vặt được? Em xem số lượng người trên trang thông tin về anh đi…”
“Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã kéo danh tiếng anh đến trình độ này, đương nhiên là có người âm thầm ra tay.”
“Cái gì?” Lăng Vệ trợn tròn mắt nhìn hắn “Chẳng lẽ… đây cũng là kế hoạch của em sao?”
“Em chỉ phụ giúp một chút thôi, còn chủ động thực hiện kế hoạch này không phải em.
Thẳng thắn mà nói, em không có thế lực lớn như vậy, có thể làm cho anh như sinh ra trong chúng tinh phủng nguyệt, dựa vào mạng lưới internet khổng lồ mà che mắt dân chúng Liên Bang.”
“Vậy đó là ai?”
“Hiện tại em không có chứng cứ, chỉ phỏng đoán mà thôi.” Tuy rằng nói vậy, nhưng biểu tình của Lăng Hàm lại có vẻ phi thường chắc chắn “Có khả năng là nữ vương bệ hạ.”
“Nữ vương bệ hạ?!” Lăng Vệ thất thanh hỏi lại.
Tượng trưng tối cao của vương tộc thần thánh Liên Bang, vì sao lại hao tổn tâm tư làm chuyện này?
Lăng Vệ mờ mịt “Tại sao? Nữ vương bệ hạ hoàn toàn không cần phải… nhắc lại sự nổi tiếng của anh.
Anh chẳng qua chỉ là một quân giáo sinh bình thường trong trường quân đội mà thôi, làm vậy có tác dụng gì chứ?”
“Không biết, suy nghĩ của vương tộc không phải thứ người bình thường có thể hiểu được.”
“Nhưng, lập trang web về anh và Vệ Đình, cũng là do nữ vương bệ hạ hạ lệnh sao?”
Thật sự không sao hiểu nổi.
“Điểm này, em cũng không tra kỹ.
Bất quá, ngày mai anh có thể tự mình hỏi đối phương một chút.”
“Hỏi đối phương một chút? Ý em là…”
“Ý em chính là nữ vương bệ hạ.”
Lăng Vệ ngây ngẩn cả người.
“Không phải anh vẫn luôn mong được gặp người sao? Nguyện vọng chẳng mấy chốc nữa là được thực hiện.
Thiệp mời đến yến hội cung đình, hôm nay vừa đưa đến văn phòng của em.” Lăng Hàm lấy thiệp mời từ túi áo ra, điềm nhiên như không đưa cho cậu.
Thiệp mời thượng khách, óng ánh hai màu tím vàng xen kẽ lấp lóa.
Đây rõ ràng là thẻ cao cấp chuyên dụng để tham dự đại yến hoàng cung.
Ngày gặp nữ vương xin người cứu Lăng Khiêm mà mình đã khốn khổ chờ đợi, rốt cuộc cũng đến!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...