Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt FULL


Hai ngày nay Lăng Khiêm ở Gia Lâm tinh cũng không có chuyện gì đặc biệt.

Đương nhiên, đây là nơi những kẻ có tiền thích hưởng thụ nhất, phương tiện giải trí gì cũng có, các cô gái trong câu lạc bộ cũng rất sexy, thức ăn đều là đồ xa hoa nhất nhì Liên Bang, điểm tâm còn có quả kim cương được chế biến vô cùng sang quý, từ những phương diện này mà nói, cũng không có gì khiến Lăng gia thiếu gia không hài lòng cả.

Hắn chính là, có chút hối hận rời đi trước không có nếm thử một chút...

Hắn biết lúc đó Lăng Vệ đứng ở trên sân thượng yên lặng nhìn hắn lên xe, cảm nhận được người kia đối với hắn thân thiết không tha, vừa đau đầu phiền não lại vừa hưng phấn nóng rực, giống như khi Lăng Vệ dùng đầu ngón tay vuốt lên bụng hắn vậy, ngón tay vuốt nhẹ lên bụng mà như đang sờ vào trái tim hắn vậy, mềm mại mà ái muội âu yếm.

Lúc đó, hắn có phải là nên chạy lên sân thượng, lần thứ hai đặt người kia dưới thân, mà hôn lên đôi môi kia?

Lăng Khiêm thật sự có cái loại xúc động kia, nhưng mà nghĩ đến khả năng sẽ lại mất mặt chạy tới ôm bồn cầu nôn mửa, hắn lập tức đem cái xúc cảm kia như đống phân triệt để quăng đi.

Cho nên hắn tùy ý để Lăng Vệ ở sân thượng rình trộm hắn, cũng làm bộ như không hề phát hiện mà tự nhiên lên xe.

Thật ra lúc vừa lên xe bay, hắn vẫn luôn xuyên qua cửa thủy tinh mà nhìn cái đồ anh trai ngu ngốc kia, cho đến tận khi cả sân thượng đều biến thành một điểm nhỏ.

Sau khi đến Gia Lâm tinh, mỗi đêm hắn đều mất ngủ.


Chẳng cần một ly nước khoáng, chỉ cần một chén nước cũng có thể phản chiếu dáng người anh khí, mê người của ai kia.

Cái cơ thể này nhất định là có tật xấu, hai loại cảm xúc cực đoan không hài hòa thường xuất hiện cùng lúc, khiến hắn vừa đau khổ lại vui sướng, hơn nữa hình như là hắn toàn...
Tự đi tìm phiền não.

Tên Mike chết bầm rốt cuộc là chạy đến chỗ nào? Nhắn có một tin, ngay cả cái rắm cũng không nhắn lại!

Lăng Khiêm cũng không thèm nhìn đến đám mĩ nữ mặc áo tắm quyến rũ đang mời gọi hắn, chán chết mà lắc lắc ly rượu.

Gia Lâm tinh là một nơi ngập tràn mĩ nữ, cũng không phải vì quá thừa thãi mỹ nữ, mà là vì có nhiều quý công tử thường đến đây vui chơi, tự nhiên cũng hấp dẫn rất nhiều mĩ nữ danh giá đến đây để làm quen tìm kiếm bạch mã hoàng tử.

Như Lăng Khiêm vừa nhìn thấy thôi là đủ biết xuất thân bất phàm, đặc biệt rất được hoan nghênh.
Sau khi đến Gia Lâm tinh liền trở thành mục tiêu quen thuộc của đám chị em, chỉ cần Lăng Khiêm xuất hiện ở quán bar, bể bơi,...
Chắc chắn sẽ xuất hiện một đám con gái, chậc, ngẫu nhiên cũng có vài công tử khác.

Thế nhưng cho đến bây giờ, Lăng Khiêm còn chưa nhìn thấy người nào khiến hắn có hứng thú.

Hắn thậm chí còn nghi ngờ, cho dù hắn có bơi trong dàn mĩ nữ Gia Lâm tinh mười năm, tiểu đệ đệ của hắn cũng sẽ ngoan cố chống lại.
Aiiiii, cư nhiên chỉ muốn ngẩng đầu với tên anh trai ghê tởm kia??

"Xin hỏi, chỗ này đã có ai ngồi chưa?" Một mĩ nữ đứng trước bàn Lăng Khiêm, yểu điệu mà hỏi.

"Xin lỗi, tôi đang chờ vợ tôi." Lăng Khiêm phong độ nhẹ nhàng mà mỉm cười.

Cách hắn không xa khác một bàn khác có ba đến bốn cậu trai trẻ, xem qua thì chắc là du khách đến chơi, đang phi thường hâm mộ mà nhìn Lăng Khiêm.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy, người trẻ tuổi này mới đến bể bơi ngồi chưa đến nửa giờ, không biết có lí do thần kì gì mà đã có ít nhất sáu đến bảy cô nàng lấy dũng khí đến làm quen nhưng rồi lại toàn bị đuổi đi.

Thật sự là phí của trời!

Hôm nay Lăng Khiêm mặc quần áo thoải mái, nhưng lại rất tuấn mĩ, cho nên trở thành tiêu điểm của bể bơi cũng không có gì lạ, coi như là cho nhóm du khách Gia Lâm tinh học qua một khóa vẻ đẹp sinh học.

Không để ý tới khiêu khích, chờ mong, hâm mộ bốn phía, Lăng Khiêm tao nhã mà bắt chéo chân, ngồi vô cùng thoải mái đùa nghịch máy truyền tin.
Trong mắt người khác xem ra, đây là một vị vương tử cao quý, đang nghỉ dưỡng nhàn nhã.

Kỳ thật chỉ có Lăng Khiêm biết, trên thực tế, hắn đang bị -- coi thường.

Đúng vậy, bị coi thường!

Biết rõ không nên dây dưa cùng tên ngốc ở Yên vui tinh kia, lại như con chó lưu luyến cục xương, không ngừng tìm hiểu tin tức về tên anh trai kia.

Lăng Khiêm, mày thật không có tiền đồ! Cục xương kia, là plastic thì có! Không, là phóng xạ mới đúng! Sẽ làm mày tâm phiền ý loạn, đau đến nôn mửa!


Lăng Khiêm một bên không ngừng phỉ nhổ chính mình, một bên lại hưng trí bừng bừng mà nhìn các báo cáo trên máy truyền tin.
Trong cơ thể nhân bản này chính là Lăng Khiêm hàng thật giá thật.
Nhiều năm qua tích lũy nhân mạch, mạng lưới tình báo trải rộng, mặc dù ba qua đời, thế cục có xuất hiện một chút thay đổi, nhưng hắn sau khi tỉnh dậy cũng đã bắt đầu tham dự chuyện của Quân bộ.

Muốn tôi làm con rối để mẹ vui lòng sao? Không có cửa đâu, Lăng Hàm!

Dùng đầu gối cũng biết, anh trai cậu sẽ nghe theo cậu sao?

Lăng Khiêm ở trong lòng mắng tên em trai chết tiệt kia, thì máy truyền tin lại kêu lên.

Quân bộ đang ở trong tình trạng quỷ dị.
Nếu xảy ra chiến sự, ai dám đảm nhiệm quan chỉ huy mới của Liên Bang? Điều này sẽ được họp trong hội nghị Quân bộ sắp tới.

Sự kiện ở Thủy Hoa tinh khiến Liên Bang tổn thất một lượng lớn quân nhân cùng tàu chiến, các trường quân đội đều muốn tuyển thêm học sinh.

Bội Đường Tu La gần đây đều ở chỗ một tinh cầu nhỏ toàn cây và hoa, nhưng theo nguồn tin có được, Tướng quân Tu La còn tự mình đi đến mật đàm bí mật với hắn, còn nội dung cụ thể thế nào, còn chưa tra ra được...

Con trưởng của Tướng quân Lăng Thừa Vân - Lăng Khiêm, là anh hùng chiến đấu ở Thủy Hoa tinh được Quân bộ khen ngợi, cũng được đề bạt làm Thiếu tướng -- Tin tức cơ mật này còn chưa được công bố.
Nhưng với mạng lưới tình báo của Lăng Khiêm mà nói, muốn biết cũng rất dễ dàng.

Lăng Khiêm liếc nhìn mấy tin tức vừa nhận được, trên mặt cũng không có nhiều ngạc nhiên, đều nằm trong dự đoán của hắn, với thân phận hiện tại, hắn ở trong Quân bộ nhất định sẽ một bước lên mây.

Lăng Khiêm đóng lại mấy tệp tin, mở ra văn kiện cuối cùng.

Khuôn mặt Lăng Vệ tươi cười ngại ngùng đột nhiên xuất hiện trên màn hình, làm hắn ngừng thở một nhịp.

Tấm ảnh này chụp cũng không tồi, thoạt nhìn như là chụp lúc anh vừa mới xuống xe, chậc chậc, góc chụp rất tốt, nhìn đường cong gò má tuyệt vời này mà xem.

Lăng Khiêm tham lam mà lật xem thêm mấy tấm nữa.
Ảnh chụp có ít ỏi thế này thật sự là nhìn không đủ.

Kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng, chụp được như vậy đã là không tồi rồi.
Lăng Vệ là Tướng quân của Lăng gia, lại được Lăng Hàm bảo vệ, có thể nhân lúc anh xuống xe mà chụp được mấy tấm thế này thì thám tử của hắn cũng vất vả lắm rồi.

Tiếp theo chính là văn kiện toàn bộ thông tin về Lăng Vệ.

Anh gặp mặt một ít cấp dưới của Lăng Vệ hạm.

Anh đến căn cứ Yên Vui tinh huấn luyện thể lực ba tiếng.

Anh làm kiểm tra cơ thể.

Anh xác nhận chức vụ quan bí thư trong hệ thống, bí thư kia quân hàm cũng không thấp, là trung úy Nanilin.

Hả? Sao hắn lại gọi "anh" đến thuận miệng thế này?

Lăng Khiêm sửng sốt một chút, lại rất nhanh mà vui trở lại.
Dù sao cũng không có người ở đây, cũng không sợ mất mặt, tuy rằng hắn chán ghét Lăng Vệ, nhưng chính hắn lại thân thiết cọ nhiệt mà gọi "anh" đến ngọt miệng?

Tinh tinh tinh tinh!

Máy truyền tin trong tay bỗng kêu lên.

Lăng Khiêm đóng lại văn kiện đang đọc dở, nhìn thấy trên màn hình hiển thị Lăng Hàm đang gọi đến.

"Không nghĩ tới Thiếu tướng đại nhân rảnh rỗi thế nào lại nhớ đến tôi?"

"Có chuyện, giúp tôi xử lý một chút."

"Cái gì? Cậu mới vừa nói cái gì? Cậu mới vừa nói tôi tự giúp cậu sao?" Lăng Khiêm đem máy truyền tin đặt sát môi, để cho Lăng Hàm nghe rõ tiếng cười lạnh của hắn, "Tôi chỉ là một tên vô dụng bị lưu đày đến Gia Lâm tinh thôi."

"Ấu trĩ, Lăng Khiêm."


"Xin người khác cũng kiêu ngạo cho được.
Cậu nói đi."

"Trong nghi lễ nhậm chức của anh có màn biểu diễn chiến cơ mini, yêu cầu này cần được Tổng đốc Thường Thắng tinh đồng ý."

"Vậy cậu liên lạc đến Tổng đốc Thường Thắng tinh đi." Lăng Khiêm cố ý dùng khẩu khí không có hứng thú mà nói, ẩn ẩn lộ ra biểu tình đắc ý.

Xú tiểu tử! Giờ mới nhớ tới ta cũng có công dụng gì sao?

"Hắn lấy lí do sợ quấy nhiễu dân chúng mà từ chối."

"Cậu không phải quen biết Tổng thống Babu sao? Để Tổng thống Babu ra mặt là tốt rồi."

"Tổng thống Babu đã gọi điện thoại, nhưng đây là phạm vi tự trị của Tổng đốc các tinh cầu, Tổng thống chỉ có thể đề nghị, không có biện pháp ra lệnh.
Tổng đốc Thường Thắng tinh là lão già quật cường, ai cũng không để vào mắt.
Tôi cũng không thể dùng Quân bộ mà gây áp lực cho hắn."

"Vậy hủy bỏ biểu diễn chiến cơ mini đi."

"Không được, đây là chuyện lớn của đời anh, phải làm được hoàn mỹ."

Lăng Khiêm hít một hơi, bất đắc dĩ mà nói, "Tôi cũng hy vọng anh nhậm chức có thể hoàn mỹ, nhưng tôi chỉ là một...
Aiii, cậu hiểu được mà, tác dụng duy nhất của tôi chính là an ủi tâm hồn yếu ớt của mẹ, bổn phận của tôi chính là an dưỡng ở Gia Lâm tinh ngày ngày ăn quả kim cươ..."

"Lăng Khiêm", Lăng Hàm trầm giọng nói, "Đừng quên, ngươi cũng là một viên của Lăng gia.
Lăng Vệ là Tướng quân của Lăng gia, Lăng Vệ nhậm chức, có quan hệ rất lớn đến tương lai của anh."

"Trả kẹp cho tôi."

Lăng Hàm ở đầu bên kia, trầm mặc.

"Không trả sao? Được thôi, chúng ta không còn chuyện gì để nói.
Cậu không cần uy hiếp tôi, tôi biết cậu có khả năng tẩy não tôi.
Dù sao thì tôi cũng không biết khi nào sẽ bị tẩy não thành thằng ngốc, đến lúc đó, Tổng đốc cũng được, quan hành chính cũng được, các công quan Vương tộc cũng được, cái nào cũng đều không biết.
Cũng tốt, ngốc không phải phiền não ."

Lăng Khiêm phát ra tiếng cười khó chịu, dừng một chút, tiếp tục chẳng để ý mà nói, "Tôi vừa có được một ít tình báo mới nhất, trong Ủy ban Cao đoan quân bị có một lão già bất mãn với cậu, muốn liên hợp với một số người khác.
Nhưng tôi đoán là cậu sẽ không quan tâm.
Thiếu tướng Lăng Hàm thật lợi hại, một người là có thể chống lại toàn bộ vũ trụ, không cần người khác hỗ trợ, lại càng không cần người khác tình báo, đúng không?"

Một lát sau, mới truyền đến âm thanh còn lạnh hơn băng của Lăng Hàm, "Kẹp sẽ được gửi đến phòng nghỉ ở Gia Lâm tinh của anh."

Lăng Khiêm nheo lại mắt, cười như hồ ly nhỏ ăn được quả nho.

Mọi người trong bể bơi đều không kìm lòng nổi mà nhìn hắn, đều nghi hoặc vị vương tử cô tịch này đang nói chuyện với người trong lòng, cho nên mới cười đến sáng lạn như vậy.

"Một lời đã định."

Lăng Khiêm chấm dứt trò chuyện, bấm một dãy số khác, "Alo? Phủ Tổng đốc Thường Thắng tinh sao? Ta muốn tìm Tổng đốc Melin.
Cái gì? Hắn đang ngủ trưa? Ít nói nhảm, kéo lão già từ giường dậy mau, nói cho hắn biết, ta là Lăng Khiêm.
Hắn còn nợ ta hai chai rượu tứ hào mừng chiến thắng về!"

Tổng đốc Melin thích rượu như mạng, Lăng Khiêm biết cùng vị Tổng đốc này chính là vì rượu mà quen.

Lăng Khiêm dùng lời ngon tiếng ngọt, vỗ ngực cam đoan biểu diễn chiến cơ mini, nhân dân Liên Bang nhất định sẽ vui mừng khôn xiết, coi như cho mọi người thưởng thức một màn trình diễn miễn phí, cuối cùng thuận lợi lấy được sự đồng ý của lão già kia.

Trò chuyện kết thúc, Lăng Khiêm thả xuống máy truyền tin, lấy nước khoáng chỉ có ở Gia Lâm tinh, uống hai ngụm.


Lại một cô gái yểu điệu đến đứng trước bàn, vừa vặn chắn hết ánh sáng mặt trời của Lăng Khiêm.

"Xin hỏi chỗ này có ai ngồi chưa?"

"Chỗ này không có người ngồi, nhưng thật ngại ngùng, tôi chỉ thích con trai."

"Cậu vẫn bướng bỉnh như vậy, Lăng Khiêm." Đối phương phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Lăng Khiêm ngẩng đầu liền nhận ra người trước mặt mặt.

"Marilyn?" Lăng Khiêm đứng lên, lãng tử mà kéo ra ghế ngồi cho cô.

Marilyn ngồi xuống trong đông đảo ánh mắt hâm mộ, gọi phục vụ đến, lấy một ly nước quả kim cương.

Người như Lăng Khiêm đương nhiên là có quan hệ với những người cùng cấp bậc, Marilyn đây cũng là nữ sĩ quan cao cấp.

"Cậu cũng đến Gia Lâm tinh du lịch? Chỉ có một mình? Mấy chị em của cậu đâu?" Lăng Khiêm cười khẽ mà nhìn Marilyn, bất động thanh sắc mà cụng ly.

Hắn đã nhận được tin tức, gia tộc Lawson gần đây ít nhiều cũng có biến cố.
Từ khi Al Lawson ở trong hội nghị quân sự thể hiện thái độ ủng hộ Lăng Vệ trở thành Tướng quân kế nhiệm, bên trong gia tộc liền xuất hiện vết rách.

"Cậu nói Christi sao? Đừng nói nữa." Marilyn tươi cười ôn nhu với Lăng Khiêm, " Christi đáng thương, cô ấy bị bệnh cả tháng nay, tôi còn đến trang viên Lawsson thăm.
Vốn là chúng tôi còn dự định đến Gia Lâm tinh nghỉ mát, nhưng một tuần trước khi đi, ba của cô ấy lại bị bệnh.
A, chuyện Tướng quân Lawson thân thể khó chịu, cậu cũng không nên nói ra ngoài."

Marilyn ý thức được chính mình vừa lỡ miệng, bất an mà dặn dò.
Christi có nói với cô không cần nói cho người khác biết chuyện này.
Nhưng đây là Lăng Khiêm chơi từ nhỏ đến giờ, nàng nhất thời lanh mồm lanh miệng nhịn không được nói ra.

Lăng Khiêm không thèm để ý mà cười, "Tôi đã biết sớm rồi, bệnh não của Tướng quân tựa hồ chuyển biến xấu, đúng không?"

"A? Cậu biết hết rồi?"

"Đây cũng không phải bí mật gì, tôi chính là Chuẩn tướng a, mấy chuyện này thì khó gì? Nhưng mà, tôi lo lắng cho Christi, bây giờ gánh nặng tâm lí nhất định rất lớn."

"Đúng vậy, tôi cũng định đến trang viên Lawson ở vài ngày, nhưng là bị cô ấy từ chối.
Trang viên Lawson hiện tại hoàn toàn đã thay đổi, bên trong phòng vệ rất nghiêm ngặt.
Lúc trước có thể tùy ý vào thăm Christi, nhưng bây giờ phải trải qua phê chuẩn các kiểu, thật sự là rất phiền.
Đại khái là có quan hệ đến bệnh tình đang chuyển xấu của Tướng quân Lawson.
Christi còn nói, đã đổi 2 phương pháp chăm sóc rồi, nếu lại không có chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng cũng chỉ thể trông cậy vào nhân bản." Cho rằng Lăng Khiêm thật sự biết rõ mọi chuyện, nên cô vô tâm thoải mái nói hết ra.

"Vì sao bệnh lại nặng vậy?"

"Hình như là từ sau hội nghị quân sự trở về, liền bỗng nhiên phát bệnh.
Chắc là mệt mỏi quá độ, Tướng quân chính là rất vất vả."

Mặt trời dần dần trầm xuống, mọi người tốp năm tốp ba dần giải tán đi.

Lăng Khiêm hào phóng mà mời Marilyn cùng đi ăn tối, vừa ăn vừa nói chuyện.
Lăng Khiêm nhẹ nhàng bâng quơ rồi lại miêu tả chiến đấu hào hùng ở Thủy Hoa Tinh sớm đã học thuộc một phen, chiếm được cảm thán cùng ngưỡng mộ của Marilyn.

Cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của Marilyn vừa nhấm nháp món ngon vừa tiết lộ một vài bí mật trông có vẻ không thu hút lắm.

"Đúng rồi, cậu có tham gia yến hội trong Hoàng cung không?" Marilyn đột nhiên hỏi.

"Yến hội gì?"

"Là Nữ vương bệ hạ tổ chức yến hội chúc mừng Hoàng thái tử ở ngoài tiền tuyến lập nhiều công trạng mà còn bình an trở về.
Cậu cũng là anh hùng từ tiền tuyến trở về, nếu xuất hiện thì yến hội này càng thêm náo nhiệt.
Cậu có đến không?"

Hoàng thái tử Hàn Đặc Phỉ Lặc?

Cái tên kia đến ba còn ngại nhìn nên đã đuổi đi rất xa, kết quả vừa mới tránh thoát Thủy Hoa tinh, nhặt lại được cái mạng nhỏ.
nghe nói hắn đến phòng tuyếnsố 1 cựcchính T, vừa nhìn thấy đoàn quân của Đế quốc, sợ tới mức tè ra quần, lập tức điều khiển quân hạm lùi lại năm năm ánh sáng, đem trọng trách chống địch mà vứt hết lại cho lão Wood.

Loại người nhát gan này cư nhiên còn có mặt mũi mở tiệc ăn mừng.

Nhưng hắn ở Gia Lâm tinh cũng không thú vị, chi bằng đến Hoàng cung vui đùa một chút cũng không tồi, thuận tiện có thể tìm cơ hội trêu đùa tên hoàng thái tử kia một chút.

Lăng Khiêm nheo lại ánh mắt, mỉm cười nói, "Nghe rất thú vị, nhất là chúng ta lại có thể gặp nhau ở đó."


"Ai nha, đối với tôi, cậu không cần miệng lưỡi trơn tru như vậy, người nào không biết còn tưởng là cậu còn đang theo đuổi tôi.
Lăng Khiêm, tôi hỏi thăm một chút a," Trên mặt Marilyn cư nhiên còn hơi ngượng ngùng, đôi mắt phiêu phiêu thấp giọng hỏi, "Quan chỉ huy Lăng Vệ có đến không vậy?"

"Anh của tôi?"

Lăng Khiêm sợ run một chút.
Hắn nhìn thoáng qua Marilyn ngồi đối diện, khống chế được tâm tình của mình, phiết miệng cười, "Vì nghi thức nhậm chức, anh ấy vội đến thời gian để ngủ còn không có, sao lại có khả năng tới Hoàng cung tham gia yến hội.
Marilyn, cô là thích anh trai tôi rồi đi."

"Cậu nói gì vậy? Tôi chỉ là tương đối..
Ngưỡng mộ mà thôi." Hai má Marilyn đều đã đỏ một mảnh.

"Anh ta rốt cuộc có mị lực gì làm cho các cô gái như cô theo đuổi? So sánh một chút mà nói, rõ ràng là tôi hơn anh một bậc.
Chẳng lẽ chỉ là bởi vì anh ấy có nhiều hơn một cái danh hiệu ngoài tiền tuyến ?" Lăng Khiêm giả bộ không quan tâm, cười hỏi.

"Tôi mới không trả lời loại vấn đề này."

"Nói đi, nói cho tôi biết thì sẽ có thưởng.
Sau này có cơ hội, tôi sẽ cho cô nắm tay anh tôi."

"Thật sao?" Marilyn vừa nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt của Lăng Khiêm liền ý thức được chính mình bị lừa, "Hừ, tiểu tử thối.
Cậu căn bản là không có năng lực bảo quan chỉ huy Lăng Vệ làm việc kia thì có?"

"Anh của tôi chính là rất coi trọng tôi, rất ngoan ngoãn nghe lời tôi."

Lăng Khiêm cũng tự cảm thấy kỳ quái, sao lại có thể nói ra mấy lời như thế này được.

Nhưng là kỳ quái thì kỳ quái, hắn vẫn là rất đắc ý, nói ra những lời này thật thích.
Anh đối ta đương nhiên ngoan ngoãn phục tùng, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mở to mắt chờ ta thân thân.

Không xong, vừa rồi hình như ăn nhiều, giờ lại có chút buồn nôn...
Lăng Khiêm nhanh chóng lấy tay đè lại dạ dày.

"Dù sao tôi cũng muốn được gặp mặt quan chỉ huy Lăng Vệ.
Tôi cảm thấy ngài ấy tựa như một khối đá phát ra ánh sáng trân quý tràn đầy sinh lực, vừa nhìn thấy liền cảm thấy rất ấm áp, rất an tâm, không kìm lòng nổi mà muốn đi vào tầm mắt của ngài.
Ngài ấy hẳn phải là kiểu ôn nhu săn sóc người yêu, bất quá nếu tình nhân gặp phải nguy hiểm, ngài ấy cũng sẽ không chút do dự đánh cược tính mạng đi bảo vệ nàng....
Di?" Marilyn đang mơ màng lãng mạn nói, bỗng nhiên lại bị Lăng Khiêm đứng lên đánh gãy.

"Xin lỗi, tôi trở về phòng đi vệ sinh một chút."

Marilyn nhìn bóng dáng hắn vội vàng rời đi, chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng, "Này này Tôi đã nói đáp án cậu muốn nghe rồi, nhớ rõ hứa hẹn của cậu đấy, về sau có cơ hội..." Cho tôi sờ sờ anh của cậu a!

Phanh!

Lăng Khiêm vọt vào phòng của mình, khóa trái cửa lại, chạy thẳng đến toilet, may mắn ở khách sạn Gia Lâm này bồn cầu đều được vệ sinh sạch sẽ hàng ngày, Lăng Khiêm lập tức ôm bồn cầu, thống khổ mà nôn mửa.

Hỗn đản! Làm sao lại nghĩ về tên gia khỏa kia?

Nhớ đến gương mặt của cậu, nụ cười của cậu, chóp mũi, đôi môi mềm mại như đóa hoa, xương quai xanh khêu gợi, đến cả hoa cúc đáng yêu...

Suy nghĩ một chút thì cũng thôi đi, cư nhiên tiểu đệ đệ còn cương lên, mày là nhàn nhã lâu lắm nên muốn tạo phản phải không? Nếu như là nhàn, không phải đã cho mày tìm mỹ nữ rồi sao? Bể bơi nhiều như vậy, một cái mày cũng không muốn a!

Mày đừng ăn kiêng nữa được không?!

Anh trai chỉ là miếng thịt kho tàu, hắn cũng chỉ là miếng xà phòng hình dạng trông như miếng thịt mà thôi, người bình thường ăn phải xà phòng đều muốn phun ra, mày hiểu hay không? Hiểu hay không!

Lăng Khiêm đem bữa ăn ngon miệng tối nay phun ra sạch, thở dốc ở bồn rửa tay, sau đó cúi đầu nhìn cái lều cao cao ở đũng quần.

Rất rõ ràng, tiểu đệ đệ không hiểu.

Đồ không có đầu óc...

Lăng Khiêm hít một hơi, nhịn lại cảm giác khó chịu trong bụng, một bàn tay tham lam tiến vào trong quần.

"Anh.....
Ưm..
Anh! Tôi muốn anh..." Trước gương, thanh niên tuấn mĩ hơi ngửa đầu, toát ra biểu tình mê luyến không kháng cự được.


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui