“Dùng vòng cổ trên cổ ngươi.”
“Ngươi nói dối, thứ này cũng không có công năng truy tung.”
“Làm sao ngươi biết ta nói dối?”
“Ngươi cho là đem một thứ đồ hư hỏng đeo lên cổ ta, chúng ta sẽ tùy ý giữ lại nó mà không làm bất luận kiểm tra gì sao?”
“Quan chỉ huy Lăng Vệ, ngươi cho là Lăng gia các ngươi thật sự như vậy không gì là làm không được, sẽ không có bất luận khoa học kỹ thuật tân tiến gì của Liên Bang có thể dấu diếm được kiểm tra của các ngươi sao?”
Bội Đường tràn ngập châm chọc hỏi lại, khiến đối thoại bỗng nhiên rơi vào trầm mặc xấu hổ.
Cảm giác cổ bị khống chế bất giác tăng thêm, Lăng Vệ sờ sờ cái vòng cổ giòi bọ cứng rắn như xương mu bàn chân, ngàn lần thử được một lần mà thử kéo kéo.
Không chút sứt mẻ.
Sau khi bị đưa đến nơi này, thân thể đã được chăm sóc rất tốt, vết thương vốn rất nghiêm trọng, bởi vì có dụng cụ trị liệu tiên tiến cùng dược vật, rất nhanh đã được khống chế.
Chăn mền tơ lụa, hệ thống điều tiết không khí tinh vi, thức ăn tốt nhất, lúc trước không để ý, hiện tại từ trong địa ngục ẩm ướt hư thối đi ra, bỗng nhiên trở lại thiên đường xa thoải mái hoa lãng phí, bỗng dưng xuất hiện cảm giác áy náy, trong cuộc đời hai mươi năm này của mình, thì ra ba mẹ nuôi đã cung cấp cho mình điều kiện sinh hoạt nhiều ưu việt như vậy.
Nhớ nhà.
Thật muốn… về nhà.
“Bây giờ, bắt đầu nói đi.”
Lăng Vệ ngạc nhiên mà ngẩng đầu.
Bội Đường Tu La ngồi xuống sô pha ở trước mặt cậu, bắt chéo chân, giày quân đội bóng loáng đặt trên đầu gối, một bộ dáng bình thản ung dung chờ đợi cậu mở miệng, trong đôi mắt lóe ra tia sáng.
Tình cảnh này, giống như đã từng gặp qua.
Hắn sẽ không… muốn chơi cái trò chơi thẳng thắn ác liệt tới cực điểm kia đi?
“Từ sau khi chúng ta chia tay lần trước bắt đầu nói, hết sức kỹ càng tỉ mỉ.”
Quả nhiên.
Vẫn là trò hề này.
“Điều khiển Ngân Hoa hạm đi qua những nơi nào? Gặp Lăng Khiêm ở đâu? Xem ra ngươi đã đi qua một đoạn đường rất dài, ta điều tra qua Ngân Hoa hạm bị ngươi để lại Bạch Tháp tinh, tổn hại rất nghiêm trọng.
Nhưng mà, vẫn là không nghĩ tới ngươi sẽ bỏ được nó lại đó, giống như điều khiển viên chiến cơ vậy, muốn bỏ lại chiếc chiến cơ từng gắn bó sống chết với mình chắc chắn sẽ không đành lòng.
Lúc ấy nhất định là có chuyện quan trọng hơn, ép buộc ngươi đưa ra quyết định nhẫn tâm này.”
“…”
“Ngươi ở Thủy Hoa tinh là từ không gian thứ Năm nhảy ra sao?”
“…”
“Mục đích Lăng Thừa Vân dẫn quân đi phải là cực phòng tuyến thứ nhất T hạm, vì sao bỗng nhiên xuất lại hiện tại Thủy Hoa tinh? Trước tai nạn tại Thủy Hoa tinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“…”
“Chậc, hỏi nửa ngày, một chữ cũng không trả lời, ngươi cũng thật là thiếu dạy dỗ nha.”
Cũng không thấy động tác của Bội Đường như thế nào, nhưng hắn nhất định dùng thủ pháp nào đó khởi động công năng khống chế.
Mỉm cười nhìn chăm chú vòng cổ trên cổ Lăng Vệ bắt đầu thu lại, không có cách nào hô hấp không khí, đầu óc ong ong choáng váng.
Nỗi đau đớn vì thiếu khí hô hấp vẫn luôn duy trì liên tục đến lúc cậu bất tỉnh nhân sự mà ngã xuống giường.
Lần thứ hai khi ánh mắt mở ra, Bội Đường Tu La đã chuyển từ sô pha đến bên giường, dùng một loại dịu dàng làm tim người ta đập nhanh, vuốt ve cái trán Lăng Vệ.
“Xin lỗi, ta không có cố ý, hình như đã làm hại tới ngươi.”
Người đàn ông này quá mức thân mật vuốt ve khiến Lăng Vệ cảm thấy khuất nhục, cậu yên lặng xoay mặt qua một bên.
“Xem ra, cho dù ta có hỏi lại lần nữa, ngươi cũng sẽ không trả lời vấn đề của ta.
Chuyện trên đường đến tiền tuyến, cùng chuyện xảy ra ở Thủy Hoa tinh.”
Đúng vậy.
Cho dù ta có bị tra tấn đến chết, cũng sẽ không tiết lộ một chữ cho ngươi.
Lăng Vệ lấy ánh nhìn chằm chằm dứt khoát, trầm mặc làm câu trả lời.
Tiếp xúc với ánh mắt của cậu, Bội Đường cũng lộ ra tươi cười thập phần khoái trá, “Loại ánh mắt bất khuất thà chết không chịu nói một chữ này, là thứ ta chờ mong nhìn thấy nhất.”
Hắn đang nói mát.
“Ta cũng không phải là đang nói mát.
Bởi vì biểu hiện của ngươi, hoàn toàn chứng minh sự kiện ở Thủy Hoa tinh rồi, Lăng gia cất giấu bí mật không thể cho ai biết, hơn nữa bí mật này liên quan đến sự sống còn của Lăng gia, cho nên, ngươi mới có thể không tiếc dùng tính mạng để bảo vệ.
Chẳng lẽ không có người dạy cho ngươi sao? Ngậm miệng không nói, là biện pháp dấu diếm sơ hở tốt.
Nhưng đồng thời, ” Bội Đường nâng cằm cậu lên, cười đến giống như con hồ ly uy hiếp sẽ cắn đối phương, “Cũng là có tật giật mình nhất.”
Lăng Vệ cả người run lên, khiếp sợ mà trừng hắn.
Chính là ngay sau đó hắn liền biết mình sai, bởi vì ánh mắt khiếp sợ của chính mình, cũng đang là thứ mà Bội Đường mong chờ nhìn thấy nhất.
Hồ ly giảo hoạt dễ dàng đem cậu dụ vào bẫy rập, loại kỹ xảo dò hỏi thẩm vấn này quả thực làm người ta kinh hãi.
“Sự kiện ở căn cứ Bạch Tháp tinh, cùng chiến cơ Hắc Ưng đồng thời bị trộm, còn có thuốc duy sinh.
Ngươi chắc không trộm vì mình đúng không? Nếu ngươi luôn luôn tiêm vào thuốc duy sinh hiệu suất cao, khi ta tìm được ngươi trong ống dẫn, miệng vết thương của ngươi cũng không đến mức chuyển biến xấu đến mức độ sắp đi chầu trời đi.”
Ánh mắt Bội Đường tà tà đi xuống, đảo qua mặt Lăng Vệ.
“Mạo hiểm nguy hiểm thật lớn xông vào căn cứ quân sự trộm thuốc, chính mình rõ ràng bị thương nhiều chỗ, nhưng không có tiêm vào thuốc trộm được.
Điều này chứng minh, lúc ấy ở bên cạnh ngươi, có người ngươi đặc biệt coi trọng, hơn nữa người này nhất định cũng đang bị thương.
Người cần thuốc duy sinh nhất là hắn, đúng không?”
Ánh mắt Lăng Vệ cẩn thận rũ xuống, che dấu kinh hãi dâng lên trong lòng.
Cho dù mình một chữ cũng không trả lời, nhưng Bội Đường Tu La lại chỉ bằng vài chi tiết bé nhỏ không đáng kể, lập tức đem sự tình suy tính đến tám chín phần mười.
Có lẽ cho tới nay, cậu thật sự quá coi thường người của Tu La gia tộc.
“Như vậy, Quan chỉ huy Lăng Vệ anh tuấn dũng cảm, tính mạng của người ngươi thật sự coi trọng, thật sự cẩn thận cứu ra kia, rốt cuộc là ai?”
Bội Đường cũng không có trông cậy vào câu trả lời của Lăng Vệ.
Y theo suy nghĩ của mình, giống như lầm bầm lầu bầu, chậm rãi phân tích, “Không phải là Lăng Thừa Vân, Quân bộ đã xác nhận tín hiệu sống của hắn đã tắt.
Quân bộ dù có hồ đồ, cũng sẽ không đối với vấn đề sống chết của Thượng đẳng Tướng quân mà đưa ra phán đoán sai lầm.
Cho nên, là Lăng Khiêm? Hay là… Lăng Hàm?”
Khi hai chữ cuối cùng kia tiến vào màng nhĩ, giống trong đầu đột nhiên tạc một cái tiếng sấm.
Lăng Vệ bất ngờ không kịp đề phòng, lông mày run rẩy nhảy dựng, lập tức lại trấn định lại, trầm giọng nói, “Càng nói càng buồn cười, Lăng Hàm bị các ngươi làm hại đang nằm ở trong bệnh viện, đến bây giờ còn không có tỉnh lại, cho là ta không biết sao? Hắn làm sao có thể ở cùng một chỗ với ta?”
Bội Đường ngả ngớn mà nắm cằm cậu, hai mắt đong đưa trái phải đánh giá, “Ngươi thật đúng là, không hé ra một lời sẽ không phải là nói dối hay sao.”
“Tùy ngươi thích nói gì thì nói.”
“Ngươi vừa mới thực chắc chắn mà nói, vòng cổ ta mang cho ngươi cũng không có công năng truy tung.”
“Cái đó là sao?”
“Ngươi nói, các ngươi, ” Bội Đường dù bận cường điệu biểu hiện trên mặt, vẫn ung dung hỏi, “Tiến hành kiểm tra vòng cổ.
Ta nói cái kia, chỉ chính là ngươi cùng ai?”
Lăng Vệ không nói.
Bí mật cậu cật lực bảo vệ trong lòng cũng bị lạnh như băng mà vạch trần.
Đôi môi mỏng mím thành hai đường thẳng tắp quật cường.
“Vòng cổ của ta chính là đại diện cho kỹ thuật mới nhất, hiện nay chỉ làm một hàng mẫu duy nhất này.
Không sợ nói cho ngươi biết, mặt trên của nó sử dụng phương pháp định vị hoàn toàn mới, dụng cụ phản truy tung bình thường sẽ tra không đi ra.
Tuy nhiên, kỹ thuật tiên tiến cũng có kỹ thuật tiên tiến bình thường, hiện nay nó chỉ có thể tại định vị trong phạm vi nhất định, vượt qua phạm vi này lại không định vị được.
Cho nên, người kiểm tra nó cũng không hoàn toàn tính sai, nó quả thật không thể nào làm khóa truy tung tinh tế.”
Lăng Vệ không rõ, Bội Đường vì cái gì bỗng nhiên tốt bụng mà giảng giải về cái vòng cổ chán ghét này.
Nhưng mà cậu đương nhiên sẽ không đi hỏi nguyên nhân.
Trước mặt con hồ ly bụng dạ khó lường nhà Tu La này, nhiều lời chắc chắn sẽ lộ, vẫn là tận lực có thể ngậm miệng thì nên ngậm miệng.
Dù sao Bội Đường chỉ cần cao hứng, cho dù không có người nói chuyện với hắn, bản thân hắn cũng sẽ tự mình thao thao bất tuyệt.
“Toàn bộ nhà họ Lăng, người có nghiên cứu sâu đối với dụng cụ thí nghiệm hiện đại, phải là Lăng Hàm.
Nếu ta không nhớ lầm, hắn vẫn là thành viên cao cấp của Uỷ ban quân bị.”
Nghe thấy Bội Đường thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung mây) mà nói ra những lời này, trái tim Lăng Vệ hơi hơi co rút.
“Tuy rằng phỏng đoán như vậy, có chút không thể tưởng tượng.
Nhưng mà, toàn bộ sự kiện ở Thủy Hoa tinh thoạt nhìn khó có thể phân biệt, lại thêm điểm phỏng đoán ly kỳ gì? Tại tiền tuyến, người tài cán vì ngươi tiến hành kiểm tra vòng cổ, hơn nữa đối với loại này hắn hẳn là căn bản chưa gặp qua đồ mới, lập tức tạo ra kết luận chính xác trên người, hắn nhất định hiểu biết các loại kỹ thuật ứng dụng tân tiến của Liên Bang hiện nay.”
Bội Đường thừa dịp Lăng Vệ thất thần mà tiến lại gần, thổi một hơi nhiệt khí vào sau vành tai mượt mà.
“Ta bỗng nhiên lại nghĩ đến, nói như thế nào cũng là người thừa kế của Lăng Thừa Vân, cho dù có vô dụng cũng có thể có chút quan trọng.
Chẳng qua chỉ bị một hồi thẩm vấn, liền nửa chết nửa sống mà nằm trong bệnh viện, mê man đến bây giờ.
Lăng Hàm chẳng lẽ là tiểu cô nương yểu điệu sao?”
Không ổn.
Chẳng lẽ Bội Đường hắn… đã phát hiện !
Lăng Vệ cảm thấy hít thở không thông.
Còn cho là mình trong khoảng thời gian này đã trải qua không ít chuyện, ít nhất cũng đủ để đối phó với Bội Đường Tu La.
Cậu bỗng nhiên hiểu được, mình chưa đạt tới mong muốn trưởng thành của bản thân.
Bội Đường nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, như cao thủ xuất chiêu, vô tích có thể tìm ra, lại từng chiêu từng chiêu đánh trúng điểm yếu.
Giống như hai ba cái liền đem khôi giáp Lăng Vệ võ trang biến thành một đống mảnh vụn rách nát.
“Lời ngươi mới vừa nói, cũng chỉ là… chỉ là miên man suy nghĩ, không có bất cứ bằng chứng gì.”
“Chậc, Quan chỉ huy, ngươi còn quá non.
Phải biết rằng, mặc kệ có phải miên man suy nghĩ hay không, một khi bị Quân bộ nghiêm túc điều tra, chỉ sợ sự tình sẽ phát triển đến phương hướng ngươi thật sự không hy vọng xảy ra nha.”
“Ngươi vòng vo tam quốc nãy giờ, rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Ta chỉ nói giấy vĩnh viễn không bọc được lửa, Lăng Thừa Vân vì cái gì lại chạy tới Thủy Hoa tinh, Quân bộ đối với điểm này đã sớm đặt một dấu chấm hỏi to tướng, dấu vết để lại sớm muộn gì cũng sẽ phơi bày toàn bộ chân tướng ra.
Nhưng mà hiện nay xem ra, ta là người đầu tiên nhìn đến sự thật mà những người khác vẫn còn lơ mơ.
Ai da, nói đến Al Lawson…”, Bội Đường bỗng nhiên dừng lại.
“Al Lawson thế nào?” Lăng Vệ bỗng dưng phát hiện, chính mình bất tri bất giác lại bị Bội Đường dụ mở miệng ra.
Bội Đường giống như vừa thắng một trò chơi nhỏ, lộ ra hơi hơi đắc ý, trêu tức mà chậm rãi gợi lên khóe môi.
“Al Lawson cũng không phải ngu ngốc, hắn hẳn là đã sớm nhận thấy được điều không thích hợp, vấn đề là, hắn bị chuyện khác che mắt.
Khiến hắn mất đi lãnh tĩnh cùng lý trí, chính là ngươi, Lăng Vệ.
Tâm tư của hắn, tất cả đều đặt trong việc làm thế nào để bắt lại ngươi.”
“Buông tay! Ngươi muốn làm gì?” Lăng Vệ phẫn nộ mà quát khẽ.
Thân thể bị một lực mạnh mẽ đẩy ngã, đặt ở trên giường mềm nhũn.
“Ai da, ta rốt cuộc có muốn làm gì đâu? Nếu đơn giản cho ngươi chết đi, như vậy mặc kệ là Lăng gia cũng tốt, Al Lawson cũng tốt, đều sẽ thống khổ.
Thế giới u ám như vậy, nhìn mọi người thê thảm mà chịu dày vò, từ hạnh phúc té xuống vực sâu tuyệt vọng, có thể đặc biệt tốt không nhỉ? Có lẽ sẽ cho thế gian này tăng thêm một chút màu sắc, cho dù là máu tanh lạnh như băng, vậy cũng không tồi.”
Trang phục màu trắng của người bệnh trên người bị kéo lên, nam nhân không để ý đến phản kháng của Lăng Vệ, bàn tay to với vào trong vật liệu may mặc, tại trên chiếc bụng bằng phẳng, rắn chắc, có chút tái nhợt mà vuốt ve, giống như muốn chơi đùa cơ thịt mềm nhẵn giấu ở dưới lớp da tự nhiên tinh tế kia.
Tay chan làm ra hành động bá đạo ác liệt, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ như thần Apollo lại biểu lộ mất mát.
Thì thào tự nói, nói xong còn khiến người ta hoang mang không biết nói như thế nào.
“Chỉ cần chỉ lệnh đơn giản nhất kế tiếp, vòng cổ sẽ co rút lại, thẳng đến khi cắt đứt xương cổ của ngươi.
Như vậy cũng không cần phiền lòng.
Về sau đều không cần nhìn thấy thân thể như vậy, khuôn mặt như vậy.
Thật đáng giận, cư nhiên ngay cả hương vị trên người cũng đều… không khác bao nhiêu.”
Chưa tính đến việc cơ thể cậu chỉ vừa trải qua trị liệu ngắn ngủi, hiện nay so về thể lực, hai người cũng không phải là đối thủ của nhau.
Hai cổ tay nho nhỏ của Lăng Vệ bị Bội Đường dùng một bàn tay bắt lại, cố định phía trên đầu.
Quần áo của bệnh nhân rất rộng rãi, dễ dàng bị kéo lên, đẩy đến trên bộ ngực, người đàn ông kia tựa như sư tử đói khát, tại trên vùng bụng lộ ra tham lam lại phẫn nộ mà ngửi.
Cái hương vị này.
Chính là hương vị này.
Sạch sẽ đến không thể tưởng tượng nổi, giống như vẫn luôn nằm trong khoang nuôi cấy, chưa từng có tiếp xúc qua không khí bên ngoài, không có lây dính một tia bụi bẩn.
Nhưng đây không phải là Tiểu Diệp của hắn.
Rõ ràng, là không phải!
“Đủ rồi!” Lăng Vệ dùng hết sức lực bình sinh mà giãy dụa, một cước cuối cùng, may mắn đá trúng mục tiêu.
Thân thể người đàn ông bặng nề trên người cậu bị ăn đau mà co rụt lại, như là bị kích phát hung tính, lập tức nắm chặt tay định tới gần lần nữa.
Lăng Vệ vẻ mặt phòng bị bị kinh sợ mà thối lui đến đầu giường, nắm chặt nắm tay định liều chết phản kháng.
“Bội Đường Tu La, ngươi thật ghê tởm!”
Lời tức giận mắng tiến vào trong tai, giống như tia chớp màu đỏ lên đỉnh đầu đột xé nát không trung, cả người Bội Đường chấn động.
Dừng lại động tác tới gần.
Hắn ngây người hai giây, mãnh liệt tỉnh lại từ trong mộng mà hít một hơi, xoay người thật mạnh ngồi xuống, nệm mềm mại lập tức bị lõm xuống một chỗ.
Lăng Vệ hoàn toàn bị làm cho hồ đồ .
Tạm thời cậu còn không dám dừng lại cảnh báo, ngồi sát tường, bảo trì cảnh giác.
“Thực xin lỗi.”
“A?” Lăng Vệ hồ nghi mà nhìn chằm chằm bóng dáng Bội Đường.
“Quên đu.
Ba chữ vừa rồi kia, không phải là nói với ngươi.”
Cho dù là nói với ta, cũng không bất cứ tác dụng gì.
Tùy tiện đối người khác làm loại chuyện không biết xấu hổ này, nói một câu thực xin lỗi thì cho rằng có thể giải quyết sao? Lăng Vệ ở trong lòng tức giận bất bình mà phản bác.
Nhưng mà hiện tại cậu không còn là học sinh ngây ngô ngu xuẩn trường quân đội, hiểu được không nên nói ra những điều ở trong lòng.
Bây giờ không cần phải tranh luận với Bội Đường, càng không có lý do gì chủ động chọc giận Bội Đường.
Kẻ điên này đang nắm giữ quyền sinh sát to lớn, chỉ cần một chỉ lệnh là có thể làm cậu hít thở không thông đến thống khổ mà ngất xỉu đi, hoặc là trực tiếp cắt đứt cổ cậu.
Cậu còn muốn sống để trở về nhà, còn sống để nhìn thấy Lăng Hàm cùng mẹ…
Sau khi bình tĩnh lại cảm xúc, Bội Đường đứng lên, đi ra ngoài cửa, Lăng Vệ thở ra một hơi, nghĩ chính mình cuối cùng cũng sống rồi, nhưng mà thanh âm giày quân đội dậm trên mặt đất đá cẩm thạch lại vang lên.
Bội Đường quay lại cửa phòng.
Hắn tựa hồ cầm cái gì đó đi vào, lập tức đi đến bên giường bệnh, bàn tay hướng tới cổ Lăng Vệ.
“Làm gì?”
“Da chỗ này đều trầy hết rồi, thoa lên chút thuốc đi.”
Giọng điệu quả thật rất dịu dàng.
Vừa rồi người khống chế vòng cổ, đem người khác khóa chặt đến ngất xỉu đi chính là ai?
Cổ trầy da căn bản là chuyện tốt do ngươi làm!
Dưới tình huống bất đắc dĩ, bị người nắm vòng cổ kéo tới gần.
Lăng Vệ ngồi xếp bằng trên nệm, một bên bị động mà được người ta thoa thuốc, một bên dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật nhìn người đàn ông tóc vàng thần thái bỗng nhiên trở nên nghiêm trang chững chạc.
Bề ngoài của Bội Đường Tu La kỳ thật rất đẹp trai, nhưng mà dĩ nhiên, người có mị lực nhất thủy chung vẫn là hai đứa em trai của mình.
Để thoa thuốc, đầu ngón tay phải tiếp xúc với làn da bên dưới vòng cổ, Bội Đường điều chỉnh vòng cổ chùng xuống.
Lập tức cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
“Cái này có thể cởi xuống sao?”, Lăng Vệ thăm dò một câu.
“Đừng vọng tưởng.
Biết ta mất bao nhiêu công phu mới đem cái này vòng cổ làm ra không? Nó sẽ không gây ra bất cứ phiền toái gì cho ngươi, nên ngươi liền thành thành thật thật mang nó cho ta.”
Nhớ tới chuyện lúc này mình bị siết cổ tới mức ngất đi, Lăng Vệ cảm thấy câu “sẽ không gây ra bất cứ phiền toái gì cho ngươi” kia, thật sự hoàn toàn không tin được.
“Vì cái gì muốn ta mang thứ này? Ngươi rốt cuộc muốn trao đổi cái gì?”
“Không trao đổi cái gì hết.
Chỉ là đến thời điểm hứng thú, thuận tiện mang ngươi ra vui đùa một chút mà thôi.”
Đây là cái ý tưởng biến thái gì?
Lăng Vệ nhịn không được phẫn nộ mà liếc hắn một cái.
“Được rồi.”
Thoa thuốc xong, Bội Đường không quên lần nữa buộc chặt vòng cổ lại, lại kề sát bao lấy da cổ, mềm nhẹ nhưng âm hiểm mà ẩn ẩn uy hiếp, thời khắc nhắc nhở Lăng Vệ, hắn đang bị Bội Đường xem như chuột bạch nhỏ mà khống chế.
“Ngươi sẽ đem ta giao cho Lawson gia sao?”
“Ta không thích nhìn Al Lawson đắc ý, cho nên, chỉ cần ngươi đừng quá gây sự, ta sẽ không.”
“Nếu ngươi để ta về lại Lăng gia…”
“Ha! Ngại quá, ta cũng không thích nhìn Lăng Hàm đắc ý.
Hơn nữa, hiện tại Lăng gia cũng không bảo hộ được ngươi.”
Thái độ của Bội Đường, rốt cuộc đem đầu óc Lăng Vệ làm cho rối tinh rối mù.
Nếu như nói Al Lawson còn có cái ý muốn mộng tưởng làm cho Vệ Đình sống lại, còn tên Bội Đường kia muốn cái gì, hoàn toàn là một bài toán không thể giải được.
“Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc muốn đạt tới mục đích gì?”
“Không biết, tùy tâm tình.”
Nói đến lại thấy kỳ quái, Lăng Vệ đối với đáp án này thoạt nhìn hoàn toàn là bậy bạ, nhưng lại có một chút trực giác thức tin tưởng như vậy.
Có lẽ Bội Đường Tu La đang nói thật.
Cái tên này, mặt ngoài là phong lưu phóng khoáng, nội tâm lại vặn vẹo méo mó như quái vật biến hình.
Bội Đường vỗ vỗ gối đầu mềm mại.
“Nằm xuống.
Vừa rồi khi ngươi động thủ, khí lực còn không bằng một con thỏ, bị thương thì nghiêm túc nghỉ ngơi cho ta.”
Vì sợ lại rơi vào tình trạng quẫn bách bị Bội Đường nắm vòng cổ kéo ấn trên giường, Lăng Vệ tự động tự giác mà nằm xuống, đem chăn kéo đến ngực.
“Cái này.” Bội Đường lấy trong túi áo quân trang ra một đồ vật, giống như lấy ra bảo vật vô cùng trân quý, đặt ở bên gối Lăng Vệ, “Nó có thể làm cho ngươi ngủ an tâm một chút.”
Lăng Vệ hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt chạm đến một mảnh xanh nhạt ở khoảng cách rất gần.
“Lá cây?”
“Lá cây có tác dụng an thần, phát ra mùi thơm ngát giúp ngươi tiến vào giấc ngủ sâu hơn.”, Bội Đường thuận miệng nói.
Lăng Vệ không khỏi chú ý tới hắn giọng điệu thành thạo thuộc như lòng bàn tay của hắn.
Làm người ta kinh ngạc hơn, một khi nói đến lá cây, đôi mắt hồ ly giảo hoạt kia của Bội Đường lại biến hoá kỳ lạ, thế nhưng tràn ngập thứ cảm xúc khiến người khác không thể tin vào mắt… Dịu dàng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...