Chương 6: Thất trách
Cammy đỏ mắt đứng cùng một đám người dưới tầng, thật ra cô cũng không biết mình đợi ai, trong lúc nhàm chán lại nhớ tới lúc Lars tiêm thuốc ức chế cho mình.
Anh cầm cổ tay cô, xắn ống tay áo lên. Cô đã cởi bỏ áo khoác ngoài, trên người còn hai lớp quần áo, tay áo kéo đến khuỷu tay thì không thể xắn tiếp được nữa. Da thịt trắng sáng đến mức có thể thấy cả mạch máu màu xanh, kích thước không giống nhau, gió lạnh thổi qua khiến cánh tay nổi cả da gà. Cô vội bảo đổi cách khác, tự kéo tay áo xuống, rồi cầm phần áo ở cánh tay nối liền với cổ áo kéo lên, kết quả... lộ cả nội y, cô xấu hổ lấy tay trái che lại, thầm trách liệu mình có quá phóng khoáng hay không.
Lars đi tới từ chỗ một cái bàn ăn khác, rồi đứng cạnh cô, ngón tay thon dài cầm bông khử độc cho cô. Miếng bông xoay vàng tròn trên cánh tay, cảm giác man mát lành lạnh thấm vào da, sau đó kim châm vào.
Anh ngồi xổm xuống để tiêm cho cô, ánh mắt nghiêm túc, cô chứng kiến toàn bộ quá trình kim tiêm vào tay thế nào, biết sẽ đau, cô cắn đầu lưỡi, chỉ sợ kêu ra tiếng ngay trước mặt anh, mắt cũng đỏ lên vì kìm nén. Anh trai luôn cười nhạo cô, chê cô lớn rồi còn sợ đau, cô không muốn xấu mặt trước mặt anh.
Quá trình tiêm rất đau, tuy rằng toàn bộ quá trình cô đều không phát ra tiếng nào, nhưng anh dường như nhận ra điều gì đó, bèn dỗ cô bằng một viên kẹo hoa quả giống như dỗ trẻ con....
Xòe bàn tay ra, kẹo hoa quả còn nằm ở trong, cô không nỡ ăn, lại cất vào túi.
Lars phải làm việc, không rảnh ở bên cô, cô cũng không đi theo được. Thật ra cô có thể chờ anh trong nhà, nhưng anh dường như nghĩ rằng cô đến du lịch thật, bảo sẽ cho người đến đưa cô đi tham quan.
Một chiếc xe dừng trước cao ốc, một cô gái mặc quân phục bước xuống, tóc chưa qua tai, tư thế oai hùng tràn trề phấn chấn. Cô gái liếc thấy Cammy đứng dưới nắng, đi qua hỏi: "Cô là Cammy?"
"Vâng, em là Cammy."
Cô gái nghe thấy tên càng ngờ vực hơn, trên mặt là biểu cảm không vui, thoáng lui về sau một bước, che mũi, "Hồ tộc?"
"À vâng a." Mũi Khuyển tộc thính quá ha, mình còn chẳng ngửi thấy mùi của Khuyển tộc nốt.
"Ngại quá, tôi không quen với mùi của Hồ tộc cho nên cô cách tôi xa ra một chút." Tướng quân chỉ bảo chị ta đón một cô gái đi chơi, chị ta còn tưởng người nhà của Tướng quân, kết quả lại là một con nhóc của Hồ tộc, có trời mới biết, chị ta ghét cay ghét đắng Hồ tộc. Trời lạnh còn mặc mỏng như thế, gần như lộ hết cả hai chân thon dài, muốn quyến rũ ai? Ấn tượng đầu tiên càng kém.
Chị ta không thèm che giấu sự chán ghét trong mắt, cứ như thể trên người Hồ tộc thật khó ngửi.
"À, vâng ạ." Cammy hơi ngượng, im lặng lên xe theo cô gái. Ngồi trong không gian chật chội ở ghế sau, cô hé miệng hít hít vài cái hơi, vẫn chẳng ngửi thấy mùi gì trên người mình. Giờ cô vô cùng lo lắng, nếu Khuyển tộc không thích mùi của Hồ tộc, vậy chắc Lars cũng không thích rồi, có phải anh cảm thấy cô rất bốc mùi không... ~~~~(>-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...